Hoắc Thành bỗng nhiên khẩn trương, nhìn chằm chằm về phía trước.
Trước giao lộ xe tổ chương trình chậm rãi dừng lại, mơ hồ nhìn thấy có người đứng cạnh xe.
Trái tim Hoắc Thành gần như nhảy tới cổ họng, trong lòng mặc niệm: "Đừng là Bùi Úc, đừng là Nghiêm Chấp, đừng là Bùi Úc, đừng là Nghiêm Chấp...."
Sau dó anh nhìn thấy Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp mặc áo khoác dài, đeo kính gọng vàng, mái tóc gọn gàng, thanh thoát gầy gò tú mỹ, đứng ở ven đường chờ.
Hoắc Thành quay đầu nhìn Địch Tinh Thần ở bên cạnh, phát hiện biểu tình của Địch Tinh Thần cũng có chút kinh ngạc.
"Thao." Hoắc Thành nhịn không được mắng một câu.
Địch Tinh Thần nhẹ giọng nở nụ cười.
Tiếng cười của cậu thực nhẹ, thời điểm xe dừng lại, Địch Tinh Thần xuống xe trước, trên mặt đều là ý cười vui vẻ.
"Nghiêm ca."
Nghiêm Chấp cười nhìn Địch Tinh Thần, sau đó nhìn về phía Hoắc Thành.
Hoắc Thành xuyên qua cửa sổ xe nói: "Vậy tôi không xuống xe nữa."
Nghiêm Chấp gật đầu. Hoắc Thành mím môi nhìn Nghiêm Chấp một lúc, Nghiêm Chấp nói với Địch Tinh Thần: "Đi thôi."
Địch Tinh Thần quay người vẫy tay với Hoắc Thành, Hoắc Thành cười phất tay, chờ đến khi Địch Tinh Thần và Nghiêm Chấp ngồi vào trong xe, nụ cười lập tức biến mất.
Nghiêm Chấp lái xe chờ Địch Tinh Thần đi xa, Hoắc Thành xuống xe, đứng ở ven đường hút điếu thuốc.
Mặt trời giữa trưa chói chang khiến người không thể mở được mắt. Anh lại nghĩ, không phải Bùi Úc cũng tốt, nói không chừng Bùi Úc và Nghiêm Chấp đấu nhau, cuối cùng anh lại có thể ngư ông đắc lợi.
Trong xe Nghiêm Chấp thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, chắc hẳn anh đã xịt nước hoa, vẫn là loại nước hoa mà anh tặng cậu.
Nước hoa này giống với hoa gypsophila, mang đậm dấu ấn cá nhân.
"Quà anh chọn có phải là nước hoa không?" Địch Tinh Thần hỏi.
Nghiêm Chấp nghe vậy lập tức có chút khẩn trương: "Em tìm thấy?"
"Không có. Em nghe Hoắc ca nói có nước hoa, đoán có thể là của anh."
Lúc này Nghiêm Chấp mới buông lỏng, mỉm cười, nói: "Kỳ thật chính tôi cũng không nhớ rõ mình chọn nước hoa, sau đó đến lượt tôi đi tìm lại nghĩ, có khả năng là tôi chọn."
Địch Tinh Thần liền cười: "Nhưng em không nghĩ tới anh chọn lắc tay, em cho rằng sẽ không ai chọn, cuối cùng để lại cho Ôn Nặc."
Nghiêm Chấp cười nói: "Em biết làm sao tôi phát hiện ra không?"
Địch Tinh Thần lập tức nhìn về phía anh.
Nghiêm Chấp mỉm cười, nói: "Trước khi đến tham gia 《 Hồng Lam tín hiệu 》, tôi có ăn một bữa cơm cùng gia đình, tôi cùng em họ trò chuyện, nói đến vấn đề tặng quà trong luyến tống, con bé nói tặng lắc này rất lưu hành ở trường học của em. Tôi nhìn thấy lắc tay kia, liền nghĩ đến có khả năng là của em. Nhưng khi tôi nhìn thấy lắc tay do chương trình chuẩn bị vẫn có chút do dự."
Địch Tinh Thần nói: "Bọn họ chuẩn bị lắc tay quá tinh xảo, chiếc lắc tay em nói đến căn bản không phải loại này, đó là loại hạt liên tiếp được xâu lại với nhau bằng dây đỏ hoặc đen, kết quả bọn họ lất lắc tay màu bạch kim hay bạc gì đó."
Nghiêm Chấp cười nói: "Cũng may, đánh cuộc chính xác."
Bùi Úc chọn chính là khăn quàng cổ.
Hắn tìm được năm cái hộp là nhẫn, ví tiền, nước hoa, ly nước và khăn quàng cổ, thời điểm hắn tìm được nhẫn nhớ ra hình như trước đó mình chọn nhẫn.... Tình lữ tất nhiên phải tặng nhẫn, đây là hiểu biết trước đây của hắn về yêu đương.
Kết hôn đều phải tặng nhẫn.
Nếu nhẫn là của hắn, vậy còn lại bốn cái, ví tiền và nước hoa đều không giống là loại quà mà Địch Tinh Thần sẽ tặng.
Hắn cảm thấy khăn quàng cổ rất có khả năng Địch Tinh Thần sẽ chọn làm quà tặng, cho nên chọn khăn quàng cổ.
Cho nên hẹn hò vào buổi sáng, khi hắn nhìn thấy chủ nhân khăn quàng cổ chính là Ôn Nặc, hắn liền biết hôm nay mình và Địch Tinh Thần không có duyên.
Bởi vì Địch Tinh Thần được chọn trước hắn, hắn là người thứ tư, lúc hắn tìm thì nhẫn vẫn còn ở đó, vậy chứng minh Địch Tinh Thần không chọn nhẫn.
Người chọn nhẫn chính là Đoan Nghệ Hoa.
Đoan Nghệ Hoa từ trên xe đi xuống, cười hỏi: "Nhìn thấy tôi có phải rất thất vọng không?"
Dù sao y vẫn có thất vọng.
Trên đường tới đây, Đoan Nghệ Hoa vẫn luôn chờ mong chủ nhân của nhẫn là Địch Tinh Thần.
Mặc dù chính y cũng cảm thấy xác suất Địch Tinh Thần tặng nhẫn không tính quá cao.
Từ nhẫn nghe có vẻ như là món quà đắt tiền, mặc dù tổ chương trình chuẩn bị một chiếc nhẫn bạc không đáng bao nhiêu tiền.
Bất quá, khi xác nhận quan hệ món quà đầu tiên Bùi Úc muốn tặng chính là nhẫn, khiến Đoan Nghệ Hoa cẩm thấy ngoài dự kiến, đồng thời cũng hợp lý.
Giữa người yêu với nhau tặng nhẫn thì rất bình thường, giống như hoa hồng, đều là những món quà tùy tiện là có thể nghĩ đến mà không cần phí bao nhiêu tâm tư.
Địa điểm hẹn hò của hai người là Đoan Nghệ Hoa nghĩ ra: "Chúng ta tới vườn bách thú đi, ở đây có công viên động vật hoang dã."
Bùi Úc nói: "Được."
"Trước đó cậu hẹn hò với ai?" Đoan Nghệ Hoa hỏi.
"Ôn Nặc."
Đoan Nghệ Hoa lập tức nở nụ cười: "Tôi hẹn hò với Hồ Anh."
Hồ Anh cắn chặt môi.
Y sắp tức chết rồi.
Y chỉ cho rằng bát tự của mình không hợp với trạm dừng Bắc Thành, không nghĩ tới trạm dừng mà y tin tưởng nhất, vận khí lại kém đến như vậy!
Buổi sáng khi hẹn hò với Đoan Nghệ Hoa tâm tình y vẫn rất bình tĩnh, dù sao hẹn hò mà y trông mong nhất vẫn là buổi chiều, kết quả nhìn thấy chủ nhân của bút mát, trái tim y trực tiếp rơi xuống hầm băng.
Người chọn bút máy cư nhiên là Lâm Thanh Ninh!
Sau khi y nhìn thấy Lâm Thanh Ninh mới hiểu rõ.
Lâm Thanh Ninh là giáo sư đại học, tặng bút máy cũng rất hợp lý!
Bút máy rất được nhưng không không rẻ, tinh xảo đắt tiền lại có mùi của sách.
Y quên mất Địch Tinh Thần từng nói cậu là học tra, chữ cậu cũng rất xấu, y từng chứng kiến rồi!
Thao, y thật ngốc, y đã thắng trong đua ngựa!
Bút thật sự là một trong số ít bọn họ sẽ chọn, món quà họ tặng gần như gần với nghề nghiệp của bọn họ.
"Không phải em là người tìm đầu tiên hay sao? Em tìm thấy nhiều như vậy sao lại chọn bút máy?"
Hồ Anh bực muốn chết.
Lâm Thanh Ninh mỉm cười an ủi y, nhưng không thể xoa dịu nỗi buồn của Hồ Anh.
Hai người xuống xe trước cửa vườn bách thú, Lâm Thanh Ninh cười nói: "Đừng tức giận, chúng ta đi xem động vật đi, nghe nói vườn bách thú hoan dã ở Tây thành rất nổi tiếng trong nước!"
Hồ Anh nói: "Rất xin lỗi, có phải em đã làm ảnh hưởng đến tâm tình của anh không."
Lâm Thanh Ninh cười nói: "Không sao, anh có thể hiểu em."
Hồ Anh nói: "Vẫn là anh tốt nhất, đừng đến gần tình yêu sẽ gặp xui xẻo."
Lâm Thanh Ninh ôm lấy vai Hồ Anh đi mua vé.
Hồ Anh đeo khẩu trang lên, thấy trong bãi đỗ xe còn có một chiếc xe của tổ chương trình bọn họ.
Y lập tức hưng phấn.
Vận may của y cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao!
"Xem ra không chỉ có hai chúng ta đến vườn bách thú!" Y nói với Lâm Thanh Ninh.
Chắc sẽ không lặp lại cảnh trong công viên điêu khắc một lần nữa đấy chứ?
Y sẽ gặp được Địch Tinh Thần sao?
Trong lòng thu hồi lời bất mãn với ông trời về, cũng âm thầm xin lỗi liên tục.
Sau khi hai người mua vé xong đi vào, Hồ Anh không xem con khỉ hay nhìn các loài chim bay, cả một đường chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng nhìn thấy một người cầm camera ở chuồng voi, y vội vàng chạy lại gần nhìn kỹ hơn.
Là Bùi Úc và Đoan Nghệ Hoa.
Hồ Anh ngồi bệt trên ghế dài, bất động.
Đoan Nghệ Hoa cũng nhìn thấy y, lập tức nở nụ cười vẫy tay.
Gặp được Hồ Anh và Lâm Thanh Ninh, Đoan Nghệ Hoa thật cao hứng.
Bởi vì phải quay chương trình, y và Bùi Úc ít nhất cũng phải đi xong toàn bộ quá trình, vườn bách thú này quá lớn, suốt hành trình bọn họ gần như không giao lưu, y xác thật rất xấu hổ.
Cũng may, Hồ Anh và Lâm Thanh Ninh tới.
Nhưng trong nháy mắt khi Bùi Úc nhìn thấy Lâm Thanh Ninh, trong lòng lại trầm xuống.
Bởi vì dùng biện pháp ngoại trừ, người đang hẹn hò với Địch Tinh Thần lúc này là Nghiêm Chấp.
Địch Tinh Thần trăm triệu lần không nghĩ tới, phương án hẹn hò mà Nghiêm Chấp quyết định, thế nhưng lại dẫn cậu đến Hồng giang tuyến.
Tuyến Hồng Giang là tuyến du lịch ngắm cảnh do Tây Thành mở vào khoảng bảy tám năm trước với chi phí vài tỷ, tổng chiều dài khoảng 200 km, nổi tiếng là "con đường đẹp nhất thế giới", mà bọn họ đang ở cuối con đường, cũng là đoạn có sự thay đổi lớn nhất về cảnh sắc thiên nhiên, tập trung nhiều điểm du lịch.
Nhưng Nghiêm Chấp không dấn cậu đi xem vườn bách thú nổi tiếng nhất Tây Thành, không dẫn cậu đi cổ trấn nổi tiếng nhất thế giới, anh tránh tát cả những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, một chiếc xe lúc đi lúc dừng, có đôi khi họ đi từ đường cao tốc đi xuống chỉ để nhìn ngôi làng nhỏ không têm, bọn họ ăn ở quán ăn bình dân nhất ven đường, ngắm nhìn những cái hồ nhỏ hiếm thấy.
Nghiêm Chấp cảm khái: "Con đường này nếu đi chậm, có thể phải mất một tháng."
"Trước kia anh đã từng đến rồi sao?" Địch Tinh Thần hỏi.
Nghiêm Chấp đứng bên hồ, nói: "Đây là lần thứ tư tôi đến, trước kia đều đến một mình."
Đối với một chuyến du lịch tự túc, không có thành phố nào phù hợp hơn Tây Thành, ở đây có núi có nước, cũng có sa mạc Govi và vùng đất hoang vắn không người ở.
Hôm nay anh muốn dẫn Địch Tinh Thần đi ngắm đại mạc Cô Yên, hoàng hôn trên dòng sông dài.
Địch Tinh Thần dùng điện thoại chụp lại hồ nước trước mặt, quay đầu thấy Nghiêm Chấp nhặt một lá cây màu đỏ lên.
"Anh nhặt lá cây làm gì vậy?" Cậu hỏi Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp cười giơ lá đỏ vừa nhặt kia lên, nói: "Khi đến một nơi tôi thích thu thập một phiến lá để giữ làm kỷ niệm."
"Nếu nhặt nhiều, có thể nhớ rõ đã nhặt nó ở đâu không?"
Nghiêm Chấp nói: "Trước kia có lẽ không nhớ được, nhưng hôm nay nhặt khẳng định sẽ nhớ rõ."
Địch Tinh Thần hơi sửng sốt, xấu hổ đỏ mặt.
Nghiêm Chấp mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn đại thụ lớn chê khuất bầu trời trước mặt.
Phong cảnh nơi này quá đẹp, cây đỏ hồ xanh, phối hợp với bộ dáng tuấn mỹ tinh xảo của Nghiêm Chấp, Địch Tinh Thần cảm thấy phim thân tượng cũng không đẹp như vậy.
"Làm sao tôi mới có thể đến gần em được đây? Địch Tinh Thần." Nghiêm Chấp nhìn cây lớn kia nói.
Tám khách mời phải đợi trời tối mới có thể trở về, Nghiêm Chấp vẫn ở dưới tầng chỉnh sửa phim, thời điểm trời sắp tối, nhân viên thông báo với hắn, các khách mời đang lục tục quay về.
Hoắc Thành và Ôn Nặc về trước, ngay sau đó bọn Hồ Anh cũng trở lại. Hoắc Thành nhìn một vòng, hỏi: "Cho nên đến bây giờ Nghiêm Chấp vẫn đang hẹn hò cùng Địch Tinh Thần?"
Lâm Thanh Ninh "ừm" một tiếng: "Hai người bọn họ còn chưa về?"
"Vẫn chưa."
"Chắc chắn muộn mới về." Hồ Anh sâu kín nói.
Mỗi lần người nào hẹn hò cùng Địch Tinh Thần đều sẽ về rất muộn.
Nếu không có quy tắc của tổ chương trình, bọn họ chỉ hận không thể qua đêm ở bên ngoài.
Hồ Anh trực tiếp lên tầng, ngả người nằm trên giường.
Y thực mất mát.
Bọn Hoắc Thành thì ở dưới tầng nói chuyện. Bọn họ ở dưới tầng hơn nửa giờ, thấy Địch Tinh Thần và Nghiêm Chấp vẫn chưa về liền lên tầng rửa mặt.
Nhưng hơn 10 giờ, hai người bọn họ vẫn chưa về.
Trong phòng cực kỳ an tĩnh, không có người nào nói chuyện, Hồ Anh thì thay quần áo ngủ rồi.
"Bọn họ đang ở trên đường." Quách Băng nói: "Bởi vì trời quá tối, đường núi ở đây khá nguy hiểm, có thể sẽ đi tương đối chậm."
Hoắc Thành từ trong phòng của tổ chương trình đi ra, thấy Bùi Úc mặc áo hoodie có mũ, đứng ở giao lộ.
Xung quanh một mảnh đen nhánh, cũng chỉ có tòa nhà nhỏ của bọn họ là thắp sáng rực rỡ, anh dọ dự một lát rồi đi qua chỗ Bùi Úc, Bùi Úc nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn.
"Đạo diễn nói bọn họ đang trên đường về." Hoắc Thành nói.
Bùi Úc "ừm" một tiếng.
Hoắc Thành liếc nhìn Bùi Úc, từ trên mặt Bùi Úc không nhìn ra bất cứ biểu tình gì, bên cạnh có mấy camera được buộc trên cây, chuyển động nhắm ngay vào bọn họ.
"Đi một chút không?" Hoắc Thành nói: "Cùng tôi hút thuốc đi."
Hai người bọn họ đi trên đường quốc lộ, Hoắc Thành lấy gói thuốc và bật lửa từ trong túi ra, Bùi Úc nhận một cây ngậm vào trong miệng, Hoắc Thành ngồi xổm xuống mặt đất, Bùi Úc duỗi tay chặn lại gió, ngậm thuốc lá trong miệng châm lửa.
Hoắc Thành cũng châm cho mình một cây, "bang" một tiếng đóng bật lửa lại, ánh lửa màu đỏ tươi của thuốc lá ở trong bóng tối lúc sáng lúc tối, Hoắc Thành hít một ngụm thuốc lá rồi chậm rãi nhổ ra: "Tôi chưa từng nói về Tinh Thần với cậu."
Bùi Úc kẹp điếu thuốc trầm mặc bước đi, Hoắc Thành hỏi: "Cậu rất thích em ấy?"
Bùi Úc "ừm" một tiếng.
Hoắc Thành lại hít một hơi, sau đó phun ra. Bọn họ đứng ở ven đường nhìn cột đá bên dưới, trên con đường quốc lộ im lìm không có một tia sáng.
Sẽ sốt ruột, sẽ ăn dấm, sẽ ghen tuông.
Chẳng sợ chỉ là khi ở mức ái muội, bản thân còn chưa phải bạn trai của đối phương, còn chưa có quyền lợi chính thức để ghen tuông.
Hoặc là nói chính là bởi vì cảm nhận được ái muội, cảm thấy khi mình cách càng gần, ngược lại càng dễ sinh ghen tị.
Nó không chịu khống chế, là bản năng của động vật.
Người mình thích đang hẹn hò cùng người khác, cũng sẽ tiếp tục hẹn hò với người khác, những khách quý của luyến tống trước đây làm có thể nhẫn nhịn được cảm xúc sốt ruột, thấp thỏm và ghen tuông của mình?
Có phải là do cắt nối biên tập, hay những khách mời đó thân sĩ vĩ đại hơn so hắn.
Bùi Úc cắn điếu thuốc trong miếng, đón làn gió trong đêm tối.
Lúc này Địch Tinh Thân đang nghĩ cái gì?
Không thể biết được.
"Nếu cuối cùng Địch Tinh Thần không chọn cậu, cậu sẽ thế nào?" Hoắc Thành bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Bùi Úc nói: "Chưa từng nghĩ tới."
Hoắc Thành sửng sốt: "Không nghĩ tới?"
"Không nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ." Bùi Úc nói.
Hoắc Thành nhẹ giọng cười, nói: "Cậu dùng đang dùng chính sách đà điểu."
*Chính sách đà điểu 鸵鸟政策: Là một loại tâm lý trốn chạy hiện thực, đồng thời cũng là một loại hành vi hèn nhát không dám đối mặt với vấn đề. Các nghiên cứu tâm lý đã phát hiện ra rằng hầu hết con người hiện đại đều có thái độ trốn tránh khi đối mặt với áp lực, biết rằng một vấn đề sắp xảy ra và không nghĩ đến các biện pháp đối phó, điều này sẽ chỉ khiến vấn đề trở nên phức tạp và khó giải quyết hơn. Giống như đà điểu vùi đầu vào cát khi bị dồn vào đường cùng.
Hoặc là quá tự tin, nhận định mình sẽ đạt được.
"Không dối gạt cậu, tôi từng nghĩ, hai ngày nay còn thường xuyên nghĩ tới." Hoắc Thành nói: "Không có biện pháp, cậu và Nghiêm Chấp đều quá lợi hại."
"Nghĩ đến say này không?" Bùi Úc hỏi.
Hoắc Thành nhìn đồi núi nói: "Không nghĩ ra, có lẽ thật sự phải chờ đến ngày cuối cùng mới biết được."
Người quay phim của tổ chương trình thở hổn hển chạy tới, Hoắc Thành nói: "Đi thôi, quay về thôi."
"Anh về trước đi, tôi đi chạy bộ." Bùi Úc nói.
Hoắc Thành hơi sửng sốt, cảm xúc thương cảm vừa rồi cũng biến mất: "Đã trễ thế này còn chạy bộ?"
"Lâu rồi không chạy." Bùi Úc nói rồi quay sang nói với Tiểu Vệ: "Cậu cùng về với Hoắc ca đi, tôi đi chạy một lúc, cậu không theo được đâu."
Tiểu Vệ giơ camera, nhìn Bùi Úc biến mất trong màn đêm mông lung/
Bùi Úc chạy về phía ngọn núi, đi theo phương hướng căn cứ dù lượn.
Hoắc Thành quay lại nơi ở, thời điểm mở cửa, Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc đều ngồi dậy nhìn qua, thấy là anh, Đoan Nghệ Hoa nhẹ giọng hỏi: "Còn chưa về sao?"
Hoắc Thành nói: "Chưa."
Hồ Anh và Lâm Thanh Ninh đều ngủ rồi.
Hoắc Thành đi vệ sinh rồi về phòng, nằm trên giường nghịch điện thoại, nội dung của tập thứ tư là ở trạm Bắc Thành, thực ra cảm giác lớn nhất sau khi xem phim chính là, lúc trước mắt mù, không nhìn ra những động tác nhỏ của Bùi Úc.
Fan Húc Nhật Tinh Thần đều phát điên rồi.
Có lẽ bởi vì Bắc Tuyết có nhiều băng tuyết, hình ảnh của tập thứ tư cực kỳ dẹp, rất có cảm giác một bản tình ca mùa đông, hương vị thành thị không quá nồng, Hoắc Thành lướt qua mấy video nhỏ, liền nghe thấy âm thanh nói chuyện ở dưới tầng, còn có tiếng xe. Anh lập tức từ trên giường ngồi dậy, đi ra ngoài nhìn xuống dưới tầng, nhìn thấy Hoắc Thành và Địch Tinh Thần từ trong xe đi xuống.
Địch Tinh Thần vừa lúc nhìn lên tầng, phất tay về phía anh: "Hoắc ca."
Trái tim Hoắc Thành lập tức sống lại, nhưng lại đặc biệt chua xót, tư vị rất khó hình dung. Anh mỉm cười không nói chuyện, ở hành lang chờ, Địch Tinh Thần và Nghiêm Chấp nói với tổ chương trình hai câu, sau đó lên tầng.
Bóng đàn ở hành lang lung lay, Hoắc Thành nói với Nghiêm Chấp: "Rất biết cách đi dạo đấy."
Nghiêm Chấp cười nói: "Bọn tôi đi đường nhỏ, bảng hướng dẫn không đúng, đi được một lát thì bị chặn."
"Mọi người đều ngủ rồi sao?" Địch Tinh Thần hỏi.
"Ngủ một nửa rồi." Hoắc Thành nói rồi vỗ vai Địch Tinh Thần.
Ba người đi vào, Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc ngồi trên giường: "Về rồi."
Địch Tinh Thần nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn giường tầng trên, không thấy Bùi Úc đâu liền đi sang phòng vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh cũng không có ai.
"Bùi Úc đâu?" Cậu hỏi.
"Cậu ta đi chạy bộ." Hoắc Thành nói.
"Giờ này còn chạy bộ." Địch Tinh Thần cười gượng, lúc cởϊ áσ mím môi một chút.
Chờ cậu và Nghiêm Chấp rửa mặt xong lên giường nằm, Bùi Úc vẫn chưa về.
Hôm nay đi cả ngày, kỳ thực rất mệt, bởi vì Hồ Anh và Lâm Thanh Ninh đều ngủ rồi, mọi người cũng không nói chuyện, Nghiêm Chấp nhỏ giọng hỏi: "Giữ đèn lại cho Bùi Úc không?"
"Để cho anh ấy một ngọn đèn nhỏ đi." Địch Tinh Thần nói.
Hoắc Thành gối lên cánh tay nhắm hai mắt lại.
Địch Tinh Thần lật người xem điện thoại, cũng không biết nằm bao lâu, phỏng chừng là hơn nửa đêm, cậu mơ màng nghe thấy động tĩnh ở phía dưới, xoay người vừa nhìn liền thấy Bùi Úc đi ra từ phòng tắm, ánh sáng chiếu lên chiếc cổ đỏ ửng đầy mồ hôi của hắn, chiếc áo hoodie được hắn cởi ra vắn lên vai, áo thun ướt đẫm dán lên tấm lưng cường tráng.
Lại đợi qua một lúc, cậu thấy Bùi Úc bò lên chiếc giường bên cạnh. Cậu hơi nhổm người nhìn sang phía đối diện, Bùi Úc đã tắt đèn nhỏ, trong phòng một mảnh đen nhánh, không thấy được cái gì, chỉ thấy Bùi Úc nằm xuống.
Địch Tinh Thần cũng nằm thẳng xuống, kéo chăn xuống, cậu nghĩ, không biết lần này Bùi Úc có niết tai cậu hay không.
Lần trước cậu ra ngoài nói chuyện với Nghiêm Chấp, hắn liền nhéo tai cậu.
Thật ra cậu biết vì sao hắn nhéo cậu.
Nhưng Bùi Úc không duỗi tay ra.
Bùi Úc bất thường như vậy, Địch Tinh Thần ngược lại có chút bất an.
Địch Tinh Thần ở trong bóng tối mở to mắt nhìn, sau đó xoay người nằm một lúc, rồi lại nằm ngửa ra. Cậu hoàn toàn kéo chăn ra, nóng bừng, cơn buồn ngủ theo hơi nóng trên người tiêu tán.
Cậu lại lần nữa xoay người.
Trong lòng chua xót của Bùi Úc được cứu vớt bởi âm thanh xoay người rất nhỏ kia.
Hắn vươn tay qua, vốn dĩ muốn niết tai Địch Tinh Thần, nhưng lại sờ phải gương mặt ấm áp của cậu, ngón tay hắn hơi cuộn lại, Địch Tinh Thần nằm bất động, đầu óc trống rỗng, thích hợp không, nên đáp lại không, đều nghĩ không ra.
Bùi Úc thu tay, xoay người ngửa mặt lên nhìn, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười.
—————
Buồn thúi ruột, ai cũng tốt ai cũng không muốn bỏ mà chỉ có một Địch Tinh Thần.