Thi đấu kết thúc, thứ tự cũng đã được quyết định xong.
Địch Tinh Thần và Hồ Anh cùng đứng hạng nhất, Nghiêm Chấp thứ ba, Bùi Úc thứ tư, Hoắc Thành thứ năm, Đoan Nghệ Hoa thứ sau, Lâm Thanh Ninh thứ bảy, Ôn Nặc tự động xếp thứ tám.
Hồ Anh rất hưng phấn hỏi: "Đạo diễn, thứ hạng của bọn tôi có phải có liên quan đến hẹn hò hay không?"
Từ khi bọn họ đến trạm dừng Tây thành vẫn chưa có buổi hẹn hò chính thức nào.
Quách Băng cười nói: "Xác thực có liên quan, nhưng đừng nóng vội, vừa rồi các cậu cưỡi ngựa có phải còn chưa đã nghiền không? Thời gian còn lại các cậu tự do hoạt động. Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, mọi người chơi vui vẻ đi."
Quách Băng nói rồi xoay người lên ngựa. Hồ Anh vỗ tay tạo bầu không khí: "Đạo diễn đẹp trai quá!"
Bọn họ theo đó mà vỗ tay, thấy Quách Băng cưỡi ngựa bắt đầu chạy đi.
Cũng là một cao thủ!
Có vài người trong tổ chương trình nóng lòng muốn thử, Ôn Nặc xem cũng rục rịch theo.
Nhưng lần này y không nhờ bất cứ khách mời nào dẫn mình theo, sợ sẽ liên lụy bọn họ, y tìm một huấn luyện viên mang y chạy một vòng trong trường đua ngựa.
Đoan Nghệ Hoa, Lâm Thanh Ninh đã kiệt sức rồi, Bùi Úc bị thương ở tay, hắn không có hứng thú với cưỡi ngựa, mà Nghiêm Chấp có bệnh sạch sẽ cho nên bốn người ở tại chỗ nghỉ ngơi, nhìn mấy người Địch Tinh Thần và Bùi Úc cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên.
Hoắc Thành cao lớn cường tráng, Hồ Anh phô trương diễm lệ, còn có Địch Tinh Thần xán lạn hơn ánh mắt trời, ba người có tính cách hài hòa, cũng rộng rãi hoạt bát nhất, cảnh tưởng cưỡi ngựa cùng nhau cực kỳ náo nhiệt. Đoan Nghệ Hoa dùng tay che ánh mặt trời, tươi cười trên mặt chưa từng tắt.
Địch Tinh Thần của lúc này, thực phi dương trẻ trung.
Lâm Thanh Ninh quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trên mặt bốn người đều là ý cười, ánh mắt của Bùi Úc và Nghiêm Chấp đều rất chăm chú, vui vẻ.
Hôm nay Địch Tinh Thần lại lần nữa chinh phục được rất nhiều người.
Lâm Thanh Ninh cảm thấy sở dĩ Địch Tinh Thần luôn mị lực hơn so với bọn họ, có lẽ vì cậu có thể luôn mang đến những điều bất ngờ đến cho bọn họ, bạn cho rằng cậu ấy chỉ là một cậu chàng đẹp trai chăm chỉ quanh quẩn trong phòng bếp, nhưng cậu ấy đột nhiên tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, thời điểm các nam khách mời Lam phương đều yêu thích cậu, Địch Tinh Thần vì áp lực mà trở nên càng ngày càng nội liễm, hình thượng ở trong lòng mọi người càng thêm tương thích với khách mời Hồng phương, cậu đột nhiên rong ruổi phóng ngựa trên thảo nguyên, bộ dáng thanh xuân trương dương kia vừa ngầu vừa đẹp trai, dáng người có thể nói là mạnh mẽ.
Họ ở lại trường đau ngựa khoảng hai giờ mới đi về, trên đường đi dừng lại ăn tối trong một nhà hàng nhỏ, về đến nơi ở trời đã tối luôn rồi. Hồ Anh sắp gấp không chờ nổi, vừa xuống xe liền chạy đến chỗ Quách Băng hỏi: "Đạo diễn, quy tắc hẹn hò ngày mai thế nào."
Quách Băng từ trên xe xuống, cười nói: "Hẹn hò là chuyện của ngày mai, nếu bây giờ nói cho các cậu, trong số các cậu khẳng định sẽ có người gian lận. Sáng ngày mai chúng ta lại nói sau."
Đoan Nghệ Hoa cười nói: "Xem ra lần này có chiêu mới."
Địch Tinh Thần nói: "Không gây chuyện thì không còn là Quách đạo nữa."
Tám người bọn họ vừa phun tào vừa lên tầng, Địch Tinh Thần phát hiện Bùi Úc đi bên cạnh cạnh, liền nhìn thoáng qua tay hắn.
Băng cá nhân trên tay Bùi Úc đã được thay mới. Cánh tai hai người cọ vào nhau, Địch Tinh Thần vọt lên trên một bước, đi trước Bùi Úc một bậc thang.
Bởi vì chạy bên ngoài cả một ngày, sau khi mọi người tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi, trước khi ngủ mọi người tán gẫu một lúc, hôm nay là ngày phát sóng tập thứ tư, bọn Lâm Thanh Ninh nằm trên giường lên mạng xem phản ứng của cư dân mạng, nhưng không ai nói đến đề tài này, có lẽ là sợ xấu hổ.
9 giờ đã có người bắt đầu ngủ. Khoảng 9 rưỡi, đèn trong phòng đều tắt, trong bóng tối mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy cảu Hoắc Thành, sau đó bọn họ lại đột nhiên nghe thấy Hồ Anh kêu: "Tinh Thần cậu đợi tôi với!"
Mọi người đều kinh ngạc, nhận ra Hồ Anh đang nói mớ, mấy người Lâm Thanh Ninh đều cười ngặt nghẽo, trên mặt Địch Tinh Thần hơi nóng, hơi ghé mắt nhìn xuống giường dưới, trong bóng tối đen không nhìn thấy cái gì, nhưng bởi vì tiếng cười của bọn họ mà tiếng ngáy của Hoắc Thành cũng dừng lại.
Vì sợ Bùi Úc lại duỗi tay tới, cả người cậu đều chui vào trong ổ chăn, che kín đỉnh đầu. Thời tiết ở Tây thành không quá lạnh, ngủ như vậy kỳ thật có chút nóng, cậu nằm nghiêng hướng ra ngoài, trong lòng cực kỳ hoảng loạn, giống như cậu đang lo lắng điều gì đó, lại có chút chờ mong, mở to mắt nằm một lúc lâu lại thấy Nghiêm Chấp ở đối diện ngồi dậy, dựa lên bức tường trắng, ở trong bóng đối ngồi đối mặt về hướng cậu.
Trái tim của Địch Tinh Thần hoàn toàn chìm xuống, cậu chùm chăn che đầu.
Một đêm ngủ mơ màng, sáng sớm ngày hôm sau bọn họ đã bị tổ chương trình gọi dậy.
"Mọi người mau dậy đi, bọn tôi phải giấu đồ." Quách Băng hô to.
Hồ Anh bọc chăn ngồi dậy: "Giấu thứ gì vậy?"
"Đồ vật có liên quan đến hẹn hò!" Quách Băng nói.
Hồ Anh vừa nghe lập tức có tinh thần, xốc chăn lên xuống giường.
Bọn họ nhiều người, phải mất gần một giờ để đi vệ sinh, rửa mặt, mặc quần áo. Khác với sự đơn giản ngày hôm qua, hôm nay mọi người ăn mặc tương đối tinh xảo. Chỉ có Bùi Úc vẫn mặc áo hoodie mũ lưỡi trai, ăn mặc theo phong cách thể thao như cũ, cũng không biết hôm nay hẹn hò hắn muốn đi đâu.
Tám giờ sáng, bọn họ tập hợp dưới tầng.
Có vài nhân viên ôm hộp giấy màu trắng lên tầng hai.
Không biết tổ chương trình muốn làm gì, mọi người đều rất tò mò.
"Lát nữa bọn tôi tìm mấy cái hộp này sao?" Lâm Thanh Ninh hỏi.
"Bên trong là gì vậy?" Hồ Anh hỏi.
Quách Băng cười nói: "Không biết mọi người còn nhớ hay không, lúc trước khi các cậu tham gia ghi hình chương trình, bọn tôi từng hỏi các cậu một câu."
"Lúc trước các anh hỏi rất nhiều." Hồ Anh nói.
"Tôi có dự cảm không tốt." Nghiêm Chấp nói.
"Bọn tôi hỏi, nếu như cậu vừa yêu đương, phải tặng đối hương một món quá dưới một ngàn tệ, cậu sẽ tặng cái gì." Quách Băng cười nói: "Hiện tại, trên tầng hai cất giấu tám món quà, mọi người dựa theo thứ tự mà chúng ta đã quyết định, mỗi người có thời gian năm phút lên đó tìm những món quà kia, mọi người có chọn ra một món mà mình đã tìm thấy, chọn được ai thì hẹn hò cùng người đó!"
"Thao!"
Mấy người Nghiêm Chấp và Bùi Úc đều cười khổ.
Địch Tinh Thần thấy trên mặt bọn Bùi Úc đều lộ ra ý cười như vậy, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Hình như lúc đó tôi chỉ tùy tiện chọn ra một món, không nhỡ rõ tôi đã nói cái gì." Bùi Úc thực ảo não.
"Tôi có trả lời câu hỏi này sao? Bản thân tôi cũng không nhỡ rõ." Nghiêm Chấp nói.
Hồ Anh vừa nghe càng thêm hưng phấn, quay đầu nói với hai người bọn họ: "Mọi người xem đi, kết cục của kẻ kiêu ngạo."
Quách Băng cũng nói: "Ai bảo lúc đầu các cậu không coi trọng chương trình của chúng tôi!"
Ngẫm lại thời điểm bọn họ vừa mới tham gia chương trình đều có sắc mặt không thèm để tâm!
Đáng lắm!
"Dù sao tôi vẫn nhớ rõ món quà mà tôi đã nói lúc đó." Hồ Anh nói.
"Tôi cũng nhớ."
"Hình như tôi chọn một món quà rất bình thường." Hoắc Thành nói.
"Tôi cũng rất bình thường." Địch Tinh Thần nói: "Chẳng phải đã nói giới hạn dưới một ngàn tệ sao, món quà tôi tặng có thể chí có ba con số."
"Các cậu im lặng, không được gian lận." Quách Băng cười nói.
"Cái này thật sự không dễ đoán." Lâm Thanh Ninh nói.
Quách Băng cười nói: "Chủ yếu là dựa vào vận khí, dù sao rất có khả năng khác với những gì các cậu nghĩ, bọn tôi thử nghiệm cho hai mươi nhân viên đoán, nhưng xác suất chính xác chỉ có 20%. Một số món quà rất giống chính người đó, có một vài món lại khác xa với bản nhân. Nói chung đều là những thứ thường thấy."
Lần này nếu có người có thể đoán ra được, hắn liền phục.
Không bao lâu nhân viên từ trên tầng đi xuống.
Hồ Anh hỏi: "Các anh sẽ không giấu đồ trong nhà vệ sinh đấy chứ?"
"Ở đâu cũng có thể." Nhân viên công tác cười nói.
Quách Băng nhìn về phía Hồ Anh: "Cậu và Tinh Thần ai đi đầu tiên?"
Hồ Anh lập tức giơ tay.
"Món quà đã chọn phải giữ bí mật, lúc lấy được không được cho người khác xe. Sẵn sàng chưa? Chuẩn bị, bắt đầu!"
Quách Băng ấn đồng hồ đếm ngược, Hồ Anh liền nhanh chóng chạy lên tầng hai.
Mọi người ở dưới tầng chờ, sắc mặt đều có chút khẩn trương, cách mỗi phút Quách Băng đều nói với lầu trên một tiếng, mỗi lần Hồ Anh sẽ thét chói tai lên một tiếng, nghe xong bảy người liền vui vẻ.
Không bao lâu năm phút đã hết rồi.
"Đã hết giờ!" Quách Băng hô to.
Hồ Anh ôm hộp đi xuống, trên mặt toàn là mồ hôi: "Tôi thao, quá khó tìm rồi, thật sự có người giấu đồ trong két nước bồn cầu! Tôi vừa mới lật giường của mọi người, xin lỗi nha."
Hồ Anh ôm hộp đến sau lưng Quách Băng.
Địch Tinh Thần hỏi: "Anh tìm được mấy cái hộp?"
"Ba cái." Hồ Anh nói: "Tôi chỉ có thể nói đạo diễn nói đều là thật, ba thứ đặc biệt giống, thật sự không nhìn ra là của ai."
Vốn dĩ y cho rằng món quà mà mỗi người đưa đều sẽ có đặc sắc riêng, nhưng không, không biết có phải là do tổ chương trình quy định chọn quà có giá trị dưới một ngàn tệ hay không. Y tìm được ba cái hộp, đồ vật bên trong theo thứ tự là bút máy, khăn quàng cổ và ly nước.
Y cảm thấy mỗi cái đều có khả năng là Địch Tinh Thần! Lần này chỉ có thể đặt cược vào vận khí.
Cuối cùng y chọn bút máy, bút máy rất giống đồ của học sinh sẽ tặng.
"Người thứ hai, Địch Tinh Thần." Quách Băng nói.
Ngay khi đồng hồ bấm giờ bắt đầu, Địch Tinh Thần liền nhanh chóng chạy lên tầng hai.
Tầng hai tổng cộng có ba phòng, bởi vì chỉ có năm phút, cho nên cậu có mục tiêu cực kỳ rõ ràng, chủ yếu lục soát ở phòng ngủ của bọn họ, vừa vào liền thấy giường chăn mà bọn họ gấp gọn đều bị Hồ Anh lật tung lên, cậu bắt đầu từ giường trên của mình, vừa mới tìm ở giường cậu xong, liền nghe thấy Quách Băng ở dưới tầng hô: "Một phút!"
Thao.
Cậu vội vàng lật giường dưới, phát hiện dưới gầm giường có một cái hộp giấy, cậu mở ra thì thấy là ví tiền.
Cậu lập tức đóng lại rồi nhét trở về, nhanh chân lục soát trên giường của những người khác, cuối cùng tìm thấy một chiếc hộp giấy trên giường Nghiêm Chấp, mở ra nhìn thì là khăn quàng cổ.
"Hai phút!"
Địch Tinh Thần khẩn trương đến mức cười không chừng, cậu lần lượt tìm thấy một hộp hoa hồng trong tủ quần áo, một cái hộp trong hành lý của bọn họ, khi cậu mở ra thì thấy đó là một chiếc nhẫn, thời điểm còn một phút cuối cùng, cậu tìm thấy chiếc lắc tay trong ngăn tủ nhỏ ở phòng tắm cách gian.
"Còn 30 giây cuối cùng, đừng tìm nữa, mau chọn một cái đi." Quách Băng ở dưới kêu.
Trái tim của Địch Tinh Thần giống như sắp nhảy ra ngoài rồi, Hồ Anh nói rất đúng, nhìn những món đồ này thật sự không nhìn ra được là của ai.
Ví tiền, khăn quàng cổ, hoa hồng, nhẫn.
Cậu ôm hộp hoa hồng kia chạy xuống.
Người ở phía dưới đều khẩn trương nhìn cậu, trên trán Địch Tinh Thần đều là mồ hôi, bởi vì cảm xúc phức tạp mà mặt cậu trở nên cực kỳ hồng, hộp đựng quàn đều giống y như đúc, thậm chí không thể nhìn ra trọng lượng khác nhau. Cậu ôm hộp đứng bên cạnh Hồ Anh, Hồ Anh khẩn trương hỏi: "Cậu tìm được mấy cái?"
"Năm cái." Địch Tinh Thần nói.
"Oa." Hồ Anh nói: "Thật tò mò cậu chọn cái nào."
Địch Tinh Thần mỉm cười, vuốt tóc.
Trán cậu toàn là mồ hôi.
Ngay sau đó Nghiêm Chấp đi lên, thời điểm xuống tầng bước chân của Nghiêm Chấp vẫn nhẹ nhàng như cũ, Hồ Anh nói: "Thực tò mò không biết lúc ở trên tầng có phải cậu ta cũng bình tĩnh ưu nhã như vậy hay không."
Bùi Úc và Hoắc Thành đều rất khẩn trương mà nhìn Nghiêm Chấp, nhưng Nghiêm Chấp không có biểu hiện gì lúc này. Chỉ có mái tóc hơi loạn cùng hơi thở dồn dập, đã tiết lộ anh có bao nhiêu lo lắng khi ở trên tầng.
Địch Tinh Thần liếc nhìn cái hộp trong tay Nghiêm Chấp, thực ra do lục lọi nên một số hộp bị móp hoặc trầy xước ở các mức độ khác nhau, đáng tiếc thời gian quá gấp nên cậu không nhớ rõ.
Bùi Úc là người tiếp theo đi lên, Địch Tinh Thần nhìn Bùi Úc như mũi tên bay ra, không khỏi nhếch lên khóe miệng.
Cậu cảm thấy Bùi Úc biến hóa đặc biệt lớn. Ban đầu Bùi Úc và Nghiêm Chấp giống nhau, đều có chút tự cao, làm cái gì cũng kiêu ngạo ngầu lòi không có chút hoang mang. Bây giờ Nghiêm Chấp vẫn ưu nhã như lúc đầu, nhưng Bùi Úc đã trở nên càng ngày càng bốc đồng.
Thời điểm Bùi Úc ôm hộp xuống tầng nhìn cậu một cái, không nói gì.
Kiểu nhìn nhau ở trước công chúng thế này khiến tim Địch Tinh Thần đập nhanh hơn. Địch TinH Thần liếc nhìn cameraman ở đối diện, sau đó cong môi cười một cái, rồi cụp mắt xuống.
Nửa tiếng sau, toàn bộ quà đều được chọn hết. Tám người được tổ chương trình tách ra, từng người lên một chiếc xe.
Bối cảnh tổ chương trình thϊếp lập rất lãng mạn, tám người ngồi trên tám chiếc xe khác nhau, hai người hẹn hò sẽ gặp nhau ở trên đường.
Quách Băng quay về xem phát lại, sau khi xem xong món quà mà các khách mời đã chọn, Quách Băng cười nói: "Cứ như vậy trời xui đất khiến sao?"
Tổ chương trình an bài thời gian trình tự hẹn hò của từng người, chuẩn bị chia thành buổi sáng và buổi chiều, hẹn hò luân phiên.
Địch Tinh Thần dựa theo yêu cầu của tổ chương trình ôm hộp hoa hồng kia vào lòng, đứng ở ven đường chờ chủ nhân của hoa hồng.
"Món quà mà cậu chọn không phải là của người đã chọn món quà của cậu." Nhân viên công tác nói với Địch Tinh Thần: "Cho nên hôm nay cậu có hai cuộc hẹn, một buổi sáng, một buổi chiều."
Kết quả này xác thật không có gì đáng ngạc nhiên, nói thật, chiếc lắc tay cậu chọn không giống tính cách của cậu, người khác không đoán ra cũng rất bình thường. Lúc trước khi tổ chương trình phỏng vấn cậu sẽ tặng cái gì, khi đó đang vào dịp lễ Giáng sinh, các cặp đôi trong trường đều tặng quà, cậu thấy bạn học có tặng bạn trai một cái lắc tay đổi vận, một hai trăm tệ một cái, cậu cảm thấy giá cả hợp lý, ý nghĩa cũng rất hay, cho nên chọn lắc tay.
Không biết ai sẽ chọn lắc tay.
Vậy còn hoa hồng cậu chọn thì sao?
"Cậu cảm thấy hoa hồng sẽ là ai?" Nhân viên công tác hỏi cậu.
Địch Tinh Thần xấu hổ nhìn camera, sau đó lại ngượng ngùng cười. Cậu cảm thấy trả lời vấn đề này hình như không tốt lắm, bị khách mời khác biết được sẽ xấu hổ.
"Cái này chúng ta sẽ phát sóng rất muộn." Nhân viên cười nói.
Địch Tinh Thần lại cười, nói: "Hoắc ca.... Nghiêm ca.... Hoặc là Bùi Úc."
"Tại sao?"
Địch Tinh Thần ôm hoa hồng cười: "Cảm giác."
Nghiêm Chấp là kiểu người sẽ tặng hoa, mặc dù hiện tại anh thường tặng hoa gypsophila, nhưng trước khi ghi hình chương trình, có lẽ anh sẽ tặng hoa hồng, dù sao hoa hồng là loài hoa thường thấy nhất.
Hoắc Thành cũng là người sẽ tặng hoa, thẩm mỹ của thẳng nam.
Bùi Úc thì không cần phải nói, người đầu tiên mà cậu nghĩ đến khi nhìn thấy hoa hồng là Bùi Úc.
"Vậy cậu hy vọng đợi lát nữa sẽ là ai trong số ba người đó?" Nhân viên lại hỏi.
Địch Tinh Thần cười nói: "Chị tha cho em đi, ai đến em cũng thấy vui."
Nhân viên nở nụ cười: "Đây đều là do đạo diễn muốn tôi hỏi."
Cô vừa dứt lời liền thấy có một chiếc xe chạy tới.
Địch Tinh Thần mím môi, vừa tò mò lại thực khẩn trương nhìn vào trong xe, chờ nhìn rõ người trong xe là ai, cậu lập tức nở nụ cười.
Là Hoắc Thành.
Hoắc Thành xuống xe, cười nhìn cậu. Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tươi cười đẹp đẽ của anh.
Hai người đều mỉm cười, Hoắc Thành nói: "Tạ ơn, tạ ơn."
Địch Tinh Thần cười nói: "Có nghĩ đến là em không?"
"Không dám nghĩ." Trong mắt Hoắc Thành đều phát sáng, hỏi: "Em từng nghĩ là anh không?"
"Có nghĩ có khả năng là anh." Địch Tinh Thần nói.
Hoắc Thành cười nhìn cậu một lúc.
Nhân viên công tác nói: "Vậy Hoắc ca, bọn em giao Tinh Thần cho anh."
Nhân viên lên một chiếc xe khác, đưa camera cầm tay cho bọn họ.
Hoắc Thành nói: "Đi thôi, lên xe."
Địch Tinh Thần ngồi vào trong xe, cậu liếʍ khóe môi, cài chắc đai can toàn.
"Chúng ta đi đâu?" Cậu hỏi Hoắc Thành.
"Đi theo anh là được." Hoắc Thành nói.
Địch Tinh Thần gật đầu: "Được."
Hoắc Thành khởi động xe, vẫn luôn cười tươi hớn hở, hiển nhiên kết quả này làm anh kinh ngạc.
Anh cười nói: "Anh chon hoa hồng có phải rất tầm thường không?"
"Không có, chẳng phải hoa hồng là món quà phổ biến nhất trong các mối quan hệ sao?"
Hoắc Thành nói: "Em chọn cái gì?"
"Lắc tay. Anh tìm thấy không?"
Hoắc Thành nói: "Không tìm thấy."
Anh không nhìn thấy, có khả năng trước đó đã có người lấy đi rồi, cũng có thể là anh không tìm được.
Anh thà tin ý sau, bởi vì xếp trước anh có Nghiêm Chấp và Bùi Úc.
"Anh chọn được cái gì?" Địch Tinh Thần cười hỏi.
"Ví tiền!" Hoắc Thành nói: "Anh cho rằng em sẽ tặng ví tiền. Khi còn đi học, trong lớp bọn họ tặng ví rất phổ biến. Nhưng anh tới tương đối muộn, có thể thời gian chọn quá ngắn, anh tìm được một cái ví tiền, một hộp nước hoa."
Địch Tinh Thần cười: "Nước hoa chắc là Nghiêm ca đi?"
"Phải không? Anh cũng cảm giác là cậu ấy, cũng may anh không chọn!" Hoắc Thành nói.
Hoắc Thành dẫn Địch Tinh Thần đi ngồi khinh khí cầu.
Khinh khí cầu cũng là hạng mục du lịch rất nổi tiếng ở Tây thành. Hoắc Thành cảm thấy ngồi khinh khí cầu cũng đủ lãng mạn lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mặc kệ là ở trên đường hay là trên khinh khí cầu, đều có thời gian nói chuyện với nhau, là kết hoạch hẹn hò tuyệt nhất.
Hoắc Thành là một ứng cử viên thích hợp để cùng đi du lịch, anh thích ôm việc vào bản thân, chơi với anh căn bản không phải lo lắng về bất cứ điều gì, anh rất thích chăm sóc người khác, hơn nữa tính cách rộng rãi, ở bên cạnh anh cũng không thấy xấu hổ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời điểm xuống khinh khí cầu, Hoắc Thành nhận được điện thoại của nhân viên công tác, kêu anh đến giao lộ nào đó, giao Địch Tinh Thần cho khách mời khác.
"Tự tay giao cho người khác?" Hoắc Thành gần như cho rằng mình nghe nhầm.
Nhân viên rất âm hiểm mà cười: "Nếu đi theo hứng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vậy thì phải đi theo đến cùng."
Lần này không chỉ có Địch Tinh Thần khẩn trương, ngay cả Hoắc Thành cũng khẩn trương: "Không biết ai chọn lắc tay."
Địch Tinh Thần nở nụ cười, nói: "Ai biết."
Bởi vì thấp thỏm, Hoắc Thành qua hồi lâu không nói chuyện, chỉ chuyên tâm lái xe.
Ngoài cửa sổ lướt qua từng phong cảnh tươi đẹp, ngọn đồi xanh thấp dài vô tận. Địch Tinh Thần quay đầu, trong một khoảnh khắc đó, người cậu muốn gặp đột nhiên xuất hiện trong đầu. Hoa hồng được đặt phía trước cực kỳ diễm lệ, theo chuyển động mà đung đưa. Trong lòng cậu nổi lên loại cảm xúc phức tạp mênh mông.