Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 111


Thực ra Hoắc Thành đã đấu tranh rất lâu khi lựa chọn.

Nội đấu lần trước, bởi vì anh nghĩ quá nhiều cho nên mới tạo ra phản tác dụng, kết quả biến khéo thành vụng, cảm giác buồn bực này cho đến bây giờ anh vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn.

Cho nên lần này, anh cực kỳ cẩn thận.

Dựa theo suy nghĩ thông thường, anh nên chọn Băng Tuyết thành hoặc thung lũng Hạnh Phúc mới đúng.

Đây mới là nơi nên chọn trong luyến tống.

Quán cà phê rõ ràng chỉ góp đủ số lượng, không có khả năng sẽ đi uống cà phê, anh cảm thấy khẳng định sẽ không có người chọn.

Còn có công viên điêu khắc kia.

Bởi vì thời tiết bên này quá lạnh cho nên không thể chọn đi dạo công viên.

Còn viện bảo tàng, phòng nghệ thuật, tàu lửa đều thuộc về những địa điểm hẹn hò khá nhất quán.

Suối nước nóng cũng không tồi, nhưng chắc chắc trong số bọn họ sẽ không có ai chọn. Hẹn hò đi tắm suối nước nóng, thấy thế nào cũng có chút nguy hiểm.

Anh rối rắm thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn làm ngược lại.

Anh cảm thấy mình có thể đánh cuộc một ván nữa.

Đánh cuộc Địch Tinh Thần sẽ không chọn nơi mà quá nhiều người đi,

Anh do dự giữa quán cà phê và công viên một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn công viên thích hợp với hẹn hò hơn một chút so với quán cà phê.

Nguyên nhân anh chọn công viên là vì anh thấy trên bản đồ, phát hiện điêu khắc công viên cách rất gần phòng nghệ thuật.

Khoảng cách quán cà phê trên tấm thẻ cũng không tính quá xa.

Bởi vì ba địa điểm trên đều ở trung tâm thành phố.

Anh nghĩ, nếu Địch Tinh Thần không tới công viên, vậy rất có thể cậu sẽ đi phòng nghệ thuật hoặc quán cà phê, dù sao đều rất gần, cũng gia tăng tỷ lệ tình cờ gặp nhau của bọn họ.

Tổ chương trình lại không quy định bọn họ nhất định phải đi bộ trong công viên!

Kết quả vừa tới nơi này, nhìn thấy tấm băng rôn và bóng bay đủ màu sắc, anh lập tức trở nên kích động.

Lễ hội âm nhạc, nơi nơi đều là người. Đây là lễ hội dành cho người trẻ tuổi thích lãng mạn và tha hồ vui chơi, cũng là một bất ngờ mà anh không ngờ tới.

Vào lúc đó, anh vô cùng hy vọng Địch Tinh Thần cũng có thể đến đây.

Là ông trời nghe thấy tiếng lòng của anh sao?

Anh đứng ở ven đường, nhìn chằm chằm dòng xe cội lui tới trên đường.

Cho đến khi anh nhìn thấy xe của tổ chương trình chậm rãi chạy tới, cách cổng lớn chừng 100 mét thì dừng lại.

Khoảnh khắc đó, tim anh gần như nhảy ra bên ngoài.

Mãi đến khi xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Địch Tinh Thần.

Chà, một khắc kia hốc mắt anh thật sự nóng lên, trong lòng dâng trào mênh mông không sao tả xiết.

Anh mím môi, sắc mặt trái lại lại ôn nhu, anh vươn tay ra gõ lên cửa sổ hai tiếng "cốc cốc".

"Địch Tinh Thần." Anh gọi.

Địch Tinh Thần thực kinh ngạc, cậu đeo khẩu trang lên bước xuống xe: "Hoắc ca."

Hoắc Thành chỉ cười. Địch Tinh Thần cũng nở nụ cười, có lẽ do Hoắc Thành biểu hiện quá mức vui sướиɠ, thế cho nên khiến cậu có chút ngượng ngùng.

Hoắc Thành gật đầu, kéo khẩu trang lên che đi nửa khuôn mặt anh, chỉ lộ ra đôi mắt tỏa sáng mang theo ý cười.

"Chúng ta ở đây chờ người khác tới, hay là đi vào trước?" Địch Tinh Thần hỏi nhân viên.

"Đi vào trước đi, camera ở đây quá dễ thấy." Hoắc Thành nói: "Vừa rồi anh nhìn thấy bên trong có rất nhiều người đang phát sóng trực tiếp, chúng ta trà trộn vào đó."

Chắc sẽ không có người tới đi?

Anh cảm giác có lẽ sẽ có khá nhiều người chọn Băng Tuyết thành và quán cà phê.

Ông trời phù hộ hãy để Bùi Úc và Nghiêm Chấp chọn Băng Tuyết thành đi, càng xa càng tốt!

"Vậy các anh vào trước đi, không biết có khách mời đến đây nữa hay không, cũng không biết bao lâu nữa mới tới." Nhân viên nói.

Hoắc Thành cùng Địch Tinh Thần tiến vào công viên.

Hoắc Thành vừa đi vừa cười.

Địch Tinh Thần quay đầu nhìn anh, cười nói: "Anh cười gì vậy?"

"Anh biết em sẽ đến nơi này mà!" Hoắc Thành cười nói.

Lời này quá chọc người, anh biết em sẽ đến đây cho nên anh chọn nơi này.

Đây hoàn toàn chính là tính cách thiết lập của Hoắc Thành.

Địch Tinh Thần cười nói: "Em còn tưởng sẽ không ai chọn nơi này cơ."

Lễ hội âm nhạc chính thức bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều, trong công viên đã chật kín người, công viên này rất rộng, có một cái hồ nước cực kỳ lớn, mặt nước đều đã bị kết thành lớp băng thật dày, rất nhiều người đang chơi trên mặt hồ.

Sân khấu của lễ hội âm nhạc được dựng trên bãi cỏ bên bờ hồ, sắc trời còn sớm, nhưng ánh đèn trên sân khấu đã bắt đầu lập loè, trên con đường dẫn đến hồ đâu đâu cũng là người, xe bán đồ ăn xếp thành một hàng dài. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trên đầu mọi người đều đeo chiếc đèn nhỏ màu đỏ được tạo hình thành hình sừng hươu.

Lễ hội âm nhạc Bắc thành, còn được gọi là lễ hội âm nhạc Mê Lộc.

Càng đến gần sân khấu không khí càng ầm ĩ hơn, Hoắc Thành hơi nghiêng người, lớn tiếng nói: "Anh cho rằng ở đây đều là điêu khắc, thuộc kiểu công việc thực yên tĩnh."

"Em cũng vậy." Địch Tinh Thần nhìn đám đông ầm ĩ, kéo mũ áo khoác đội lên.

Hoắc Thành thấy cậu đội mũ, bản thân cũng kéo mũ lên.

Chỉ là cho dù hai người đeo khẩu trang đổi mũ nhưng dáng người quá cao, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người qua đường. Cũng may bên cạnh có khá nhiều võng hồng đang phát sóng trực tiếp, khắp nơi đều có gậy tự sướиɠ và camera, cũng không có người chú ý đến nhân viên trong tay cầm camera đi cạnh bọn họ.

"Chúng ta cũng mua một cái đeo lên đi?" Hoắc Thành hỏi.

Anh không chờ Địch Tinh Thần trả lời liền lô kéo tay Địch Tinh Thần đi về phía dì bán hàng gần đó.

Anh mua hai cái đèn sừng hươu đeo lên đầu.

Anh cảm thấy chiếc đèn sừng hươu kia rất đáng yêu, rất hợp với Địch Tinh Thần, cũng thực có cảm giác yêu đương.

"Em đeo lên quả nhiên rất đẹp." Anh nói xong cũng đeo lên cho mình, vòng trên mũ áo khoác lông vũ.

Anh phong thái lạnh lẽo, cứng rắn, khi đeo đèn sừng hươu màu đỏ cam, có một loại tương phản không nói nên lời, anh còn nghiêm túc hỏi Địch Tinh Thần: "Thế nào?"

"Đáng yêu." Địch Tinh Thần nói.

Hoắc Thành híp mắt cười, phảng phất trong một giây liền biến thành một đứa nhóc to xác.

So với sự khắc chế của Bùi Úc, hiển nhiên Hoắc Thành là người thể hiện tính cách ra bên ngoài, anh thật sự rất vui sướиɠ, Địch Tinh Thần cũng có thể cảm nhận được niềm vui kia của anh, muốn kiềm chế nhưng lại không thể kiềm chế được, tình yêu mãnh liệt đó thật sự thẳng thắn lại trần trụi, có chút thiêu cháy lòng người, lại đặc biệt chân thành làm người không dám dễ dàng buông xuống.

Địch Tinh Thần nhìn các bảng chỉ dẫn bản đồ trong công viên, nói: "Thời gian còn sớm, chúng ta đi xem tác phẩm điêu khắc trước đi."

Công viên này cực kỳ lớn, chia ra làm vài khu vực, có khu động vật, khu vui chơi, khu ẩm thực, khu điêu khắc... Trong đó khu điêu khắc là khu vực lớn nhất, người cũng nhiều nhất, rất nhiều người đến đây chụp ảnh, còn chưa đến đã có thể nhìn thấy chiếc phi thuyền cao hơn mười mét, giữa phi thuyền bị có vết đứt gãy, một đóa hoa cực lớn nhô ra, bên trong tràng hoa có một thành viên du hành vũ trụ màu trắng bạc đang nằm, hình ảnh quỷ dị mà chấn động.

"Oa." Công viên điêu khắc này hoàn toàn vượt qua mong đợi của bọn họ.

"Hôm nay thật sự tới đúng nơi rồi." Hoắc Thành nói.

Nhưng anh không biết, không chỉ có mình anh đến công viên điêu khắc.

Lúc lực chọn Bùi Úc không do dự quá lâu.

Hắn trực tiếp khóa chặt công viên điêu khắc.

Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, hắn cảm thấy mình hiểu biết tâm lý Địch Tinh Thần nhiều hơn so với những khách mời khác. Mặc dù có tám địa điểm du lịch nhưng hắn biết Băng Tuyết thành gì đó, Địch Tinh Thần khẳng định sẽ không chọn.

Cậu cũng khẳng định sẽ không chọn nơi nhàm chán như quán cà phê.

Nhất định Địch Tinh Thần sẽ chọn một nơi trong số các nơi bình thường.

Điêu khắc công viên, hắn cảm giác tính khả năng là rất lớn.

Cho nên khi hắn bước xuống xe, ở trước cổng lớn tìm một phòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Địch Tinh Thần đâu, hắn quả thật có chút kinh ngạc.

Bất quá nếu là lựa chọn theo kiểu mù mờ, vậy khẳng định sẽ có khả năng thất bại.

Hắn mím môi mỏng, hỏi nhân viên: "Chỉ có mình tôi chọn công viên điêu khắc thôi sao?"

Tiểu Vệ vác camera đi theo hắn nói: "Em không rõ lắm, lúc đo cũng không hỏi."

Bùi Úc đứng trước cổng một lúc, liền nhìn thấy có một chiếc xe của tổ chương trình đang từ từ đi tới.

Biểu tình của Bùi Úc đã không thể dùng tử nghiêm túc để hình dung.

Khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt hắn, lộ ra mặt mày có thể nói là nghiêm trang/

Chiếc xe kia dừng lại trước mặt hắn, sau đó cửa xe mở ra, đầu tiên là quần tây xuất hiện ra, tất đen bao vây lấy mắt cá chân thon dài.

Tinh xảo quý khí, là Nghiêm Chấp.

Khi Nghiêm Chấp nhìn thấy Bùi Úc, cũng có chút sửng sốt.

Sau khi xuống xe, phát hiện ở cổng chỉ có Bùi Úc, anh càng kinh ngạc hơn.

Nghiêm Chấp đẩy mắt kính, lại lần nữa nhìn xung quanh.

"Ở đây chỉ có mình anh?" Nghiêm Chấp hỏi.

Bùi Úc "ừ" một tiếng.

Hai người hai mắt nhìn nhau, không khí ngay lập tức ngưng trọng.

Từ khi Bùi Úc quay chương trình 《 Hồng Lam tín hiệu 》cho tới nay, thật sự lần đầu cảm thấy xấu hổ như vậy.

Chẳng lẽ hắn phải ngẩn người cùng Nghiêm Chấp cả một buổi trưa?

Quá xấu hổ, hắn tình nguyện ngây người cùng Hoắc Thành hay Hồ Anh còn hơn.

Nghiêm Chấp cũng rất xấu hổ, mặc dù lựa chọn theo kiểu mù mờ như này có thể sẽ trúng tình địch.

Nhưng ai cũng được còn hơn Bùi Úc.

Anh quay sang hỏi nhân viên: "Chỉ có hai người bọn tôi?"

"Trước đó Quách đạo nói mọi người tập hợp trước cổng." Người quay phim của anh nói.

Trước cổng mênh mông một biển người, Bùi Úc dẫn đầu bước vào trong đám đông.

Nghiêm Chấp mím môi, nhíu mày nhìn xung quanh, lại quay đầu nhìn Bùi Úc, một mình Bùi Úc đứng trong đám đông nhìn khắp nơi.

Nghiêm Chấp cân nhắc việc nó nên quay về ngay lúc này không.

Trông anh ôn nhu nhưng lại là ngược yêu ghét rất cực đoan, càng yêu Địch Tinh Thần, càng không thích Bùi Úc, anh đối với hắn có sự địch ý vô cùng mãnh liệt.

Phỏng chừng Bùi Úc cũng đối với anh như vậy.

Kỳ thật hai người bọn họ rất ít khi giao lưu, trong tám khách mời, giữa hai người bọn họ có sự xa cách rõ ràng nhất, rất kỳ lạ, thật ra ngay từ đầu anh cũng không biết Bùi Úc cũng thích Địch Tinh Thần, tình địch của anh chủ yếu là Hoắc Thành và Hồ Anh.

Dường như tính cách hai người trời sinh đã không hợp, họ không có nhiều giao tiếp.

Trước kia không có, hiện tại tất nhiên càng không có.

Hai người ngồi cạnh nhau, chắc chắc sẽ lâm vào trường hợp rất khó để nói chuyện đi?

Bùi Úc đi ra từ trong đám đông, cũng không nói một lời.

Hai người đứng ven đường, camera ở bên cạnh đã bắt đầu thấy lúng túng, nói: "Phía sau còn có Đoan ca và Hồ Anh, xem thử hai người có tới đây hay không...."

Ba người đi có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Bọn họ liền đứng ở ven đường chờ một lúc.

Nghiêm Chấp nhìn về phía cổng lớn, nói: "Có biểu diễn à?"

"Ừm." Bùi Úc nhàn nhạt nói: "Lẽ hội âm nhạc."

Hai người không nói nhiều thêm hai lời, để mặc camera quay bọn họ.

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của một camera vang lên.

"Quách đạo."

Quách Băng hỏi: "Đều tới chưa?"

"Nghiêm ca và Bùi ca đang chờ ở cổng, Hồ Anh và Đoan ca có tới công viên điêu khắc không?"

"Hồ Anh và Đoan Nghệ Hoa đều ở quán cà phê." Quách Băng hỏi: "Bây giờ bốn người bọn họ có phải đã gặp nhau rồi không? Cậu cùng bọn Tiểu Vệ nói một tiếng, bốn khách mời Lam phương tề tựu, Tu la Tràng xuất sắc như vậy, các cậu phải ghi hình cẩn thận cho tôi!"

"Tinh Thần và Hoắc ca cũng ở đây sao?"

Bùi Úc và Nghiêm Chấp ở bên cạnh nghe vậy đều chấn động, động tác nhất quán nhìn sang camera kia.

Hoắc Thành đang cùng Địch Tinh Thần chụp ảnh.

"Chúng ta chụp một tấm đi." Hoắc Thành nói: "Giữ lại làm kỷ niệm."

Anh đưa điện thoại cho camera, đứng trước phi thuyền vũ trụ chụp một bức ảnh chung với Địch Tinh Thần.

Nếu là trước đây khi anh chụp ảnh cùng Địch Tinh Thần, anh khẳng định sẽ vươn tay ôm vai Địch Tinh Thần. Nhưng lúc này không giống, anh thực nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Địch Tinh Thần, cơ thể hơi nghiêng về phía Địch Tinh Thần, mặt mày trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

Ngay cả camera của anh cũng cảm thấy Hoắc ca thay đổi cũng thật lớn.

Chẳng phải là tình yêu sao!

Hoắc Thành nhìn ảnh của hai người bọn họ, rất hài lòng.

Đáng tiếc đeo khẩu trang nên không nhìn thấy toàn bộ hình dáng của bọn họ. Nhưng hai người bọn họ đứng cạnh nhau thật xứng đôi, chiều cao không kém quá nhiều lại rất vừa vặn. Nếu hai người là người yêu thì tốt rồi, khi chụp ảnh không cần kiêng nể gì hết, có thể học theo so sánh tình yêu với những người trẻ tuổi kia. Anh muốn làm tất cả những điều trần tục mà các cặp người yêu bình thường sẽ làm.

Hoắc Thành mím môi.

"Anh xem tác phẩm điêu khắc kia kìa, thật đặc biệt." Địch Tinh Thần nói.

Bọn họ đang định đi vào bên trong liền nghe thấy tiếng điện thoại của nhân viên vang lên, đối phương nhận điện thoại, sau đó nói: "Khách mời khác tới rồi, các anh ra cổng đón một chút đi."

Địch Tinh Thần và Hoắc Thành đều sửng sốt.

Vẻ mặt Hoắc Thành trầm xuống: Đệt.

Vẻ mặt Địch Tinh Thần quẫn bách: Đệt.

Còn chưa thấy người thứ ba, cậu đã chờ mong người thứ tư rồi.

Sẽ là ai đây?

Ba người cùng đi dạo cũng quá lúng túng rồi. Thật sự sợ cái gì thì cái đó sẽ tới mà.

Vậy chi bằng tới cả nhóm luôn đi, ba người năm người sáu người cũng được!

"Chúng ta qua đó đi." Cậu nói với Hoắc Thành.

Hoắc Thành hỏi: "Sau em còn ai có ai vậy?"

"Bùi Úc, Nghiêm Chấp, Đoan ca, Hồ Anh."

Tốt, những người có lực cạnh tranh mạnh đều có thể!

Hoắc Thành cầu nguyện là Đoan Nghệ Hoa, nếu không Hồ Anh cũng được.

Tốt nhất Nghiêm Chấp và Bùi Úc đừng có tới!

Sau đó bọn họ ra phía cổng, liền thấy hai người Bùi Úc và Nghiêm Chấp.

Hoắc Thành: "......"

Anh đã cảm ơn quá sớm.

Ông trời nào có chiếu cố anh!

Địch Tinh Thần nghĩ, may mắn đeo khẩu trang, không cần kiềm chế biểu tình của mình.

Thời điểm Bùi Úc và Nghiêm Chấp nhìn thấy Hoắc Thành không có biểu cảm gì đặc biệt.

Đối với Bùi Úc mà nói, có một Nghiêm Chấp rồi, thêm một Hoắc Thành cũng không tính là nhiều.

Đối với Nghiêm Chấp mà nói, đã có một Bùi Úc rồi, thêm một Hoắc Thành cũng không tính là nhiều.

Nhưng đối với Địch Tinh Thần, cậu không cảm thấy bốn người tốt hơn ba người ở chỗ nào!

"Còn có người khác không?" Địch Tinh Thần hỏi.

Cậu cảm giác mình chọn công viên điêu khắc rất đúng.

Chỉ có thể nói ba nam nhân này quá thông minh, cư nhiên đoán được tâm tư của cậu!

"Tôi vừa nói chuyện điện thoại với đạo diễn, chỉ có bốn người chọn công viên điêu khắc, người khác thì không." Nhân viên cười: "Hôm nay là bầu trời của khách mời Lam phương, bốn người các cậu đều là khách mời Lam phương!"

Địch Tinh Thần nhìn Hoắc Thành, Bùi Úc và Nghiêm Chấp.

Ba đại nam chủ tề tựu!

Ngày kết nối của Hải Đường, Tấn Giang và Điểm gia!

Hoắc Thành đã không còn hưng phấn như vừa rồi nữa, mặc dù đeo khẩu trang, mặt mày anh lộ ra vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều.

Nhưng biểu hiện của mọi người đều thực thân sĩ, yên tĩnh, không giương cung bạt kiếm.

Giương cung bạt kiếm rất đáng sợ!

Địch Tinh Thần thật cẩn thận nói: "Chúng ta... đi thôi. Bên trong rất náo nhiệt."

Bốn người cùng vào công viên, bởi vì sau bốn người còn dẫn theo bốn camera, trận trương này ít nhiều gì cũng có chút lớn, dẫn tới người qua đường xung quanh ghé mắt nhìn.

Lễ hội âm nhạc còn chưa chính thức bắt đầu, Địch Tinh Thần dẫn bọn họ đi khu điêu khắc xem tác phẩm điêu khắc trước.

Địch Tinh Thần cảm giác mình như biến thành hướng dẫn viên du lịch, dẫn theo ba vị du khách đặc biệt yên tĩnh. Giữa ba du khách tràn ra ý địch, hướng dân viên du lịch như cậu thật sự rất cẩn thận.

Gần như bọn Bùi Úc không nói câu nào, loại im lặng này thực lúng túng.

Cậu âm thầm thở ra một hơi, không biết chiều nay phải trải qua như thế nào.

Lúc đến phi thuyền vũ trụ, Địch Tinh Thần dừng lại hỏi Bùi Úc và Nghiêm Chấp: "Các anh có muốn chụp ảnh không?"

Bùi Úc và Nghiêm Chấp đều nghiêng đầu, gần như hỏi cùng lúc: "Em muốn chụp không?"

Hai người cho nhau một cái nhìn, Hoắc Thành ở bên cạnh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

Trời ạ, bầu không khí này!

Địch Tinh Thần đỏ mặt nói: "Em vừa chụp với Hoắc ca rồi."

"Hai người từng đi qua nơi này sao?" Nghiêm Chấp nói: "Nếu như đi rồi thì không cần dẫn bọn họ theo."

"Không có, thật ra bọn em cũng vừa mới đến được vài phút."

Nghiêm Chấp nhìn đèn sừng hươu trên đầu Địch Tinh Thần.

Đèn này Địch Tinh Thần và Hoắc Thành đều đeo, bốn người thì có hai người bọn họ đeo đèn sừng hươu. Hoắc Thành khí chất thô cuồng đeo đèn đáng yêu thật sự có loại cảm giác không phù hợp, nhưng sau khi anh đeo lên, ngược lại có một sự phương phản rất đáng yêu, cảm giác anh vì Địch Tinh Thần mới đeo nó.

"Các anh muốn đeo cái này không?" Địch Tinh Thần nói: "Bên kia có bán."

Nghiêm Chấp và Bùi Úc đều lắc đầu.

Hoắc Thành và Hồ Anh đều là người học theo tình địch, nhưng hiển nhiên hai người bọn họ không giống.

Ngược lại, bọn họ rất cẩn thận không để mình học theo tình địch, họ không có khả năng sẽ sử dụng mánh khóe mà tình địch đã dùng.

Hai người nhìn đèn sừng hươu trên đầu Địch Tinh Thần, trong lòng họ đều có chút ghen tuông.

Bất quá chiếc đèn này khẳng định là Hoắc Thành mua.

Ha ha.

Bùi Úc bỗng nhiên lên tiếng ở thời điểm này, nói: "Ba chúng ta chia thời gian đi."

Hoắc Thành và Nghiêm Chấp cùng quay qua nhìn hắn.

Bùi Úc đeo khẩu trang đen, cả một ngày bọn họ vẫn chưa chú ý tới, hiện tại đứng gần nhìn kỹ mới thấy trên khẩu trang hắn cư nhiên có hình ngôi sao bốn cánh, chỉ là hình vẽ kia màu đen, nhìn không được rõ.

Ha ha.

Cái tên này cũng quá tâm cơ rồi đi?

Chút tâm cơ lén lút nảy hết thảy đã sớm có chủ mưu!

"Chia như thế nào?" Hoắc Thành hỏi.

Chiếc khẩu trăng màu đen khiến khuôn mặt nửa lộ ra của Bùi Úc trông trắng hơn, lông mày thanh tú, sắc bén nhưng không nhìn ra bất cứ hỉ nộ nào: "Chúng ta đừng đi cùng nhau. Mọi người chia ra đi."

Bùi Úc nói được lập tức nhận được sự tán thành của Nghiêm Chấp và Hoắc Thành.

Bốn người cùng đi dạo, ai cũng thấy khó chịu, đối với bọn họ mà nói đều không gọi là hẹn hò, một chút thời gian dành riêng cho mình cũng không có, mọi người cùng nhau đi dạo vài tiéng, không bằng mỗi người chia ra một khoảng thời gian.

"Được." Nghiêm Chấp nói.

"Tôi cũng được." Hoắc Thành nói.

Bọn họ đều nhìn về phía Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần ngượng ngùng nói: "Có thể."

Tách ra cũng tốt.

Ít nhất bầu không khí không còn xấu hổ như vậy nữa.

Cậu cảm thấy đề nghị này của Bùi Úc rất tốt.

Ba người bọn họ để Địch Tinh Thần đứng yên tại chỗ chờ, đi sang một bên cùng nhau thương lượng một chút.

"Chia như thé nào?" Hoắc Thành nói.

"Mỗi người một tiếng đi." Nghiêm Chấp nói.

Hoắc Thành nhìn Bùi Úc: "Cậu thấy sao?"

Bùi Úc gật đầu.

"Vậy mỗi người một tiếng đi." Hoắc Thành nói.

Mọi người đều rất dứt khoát, ở trước mặt tình địch đều muốn hành động như một người đàn ông thực thụ, sau vài giây liền quyết định xong.

Địch Tinh Thần đứng một bên nhìn ba người.

Công viên nhiều người như vậy, nhưng ba người này đứng một chỗ khiến đám đông trở nên tối mờ.

Dáng người bọn họ cao thẳng, Hoắc Thành mặc quần áo bình thường nhất, anh mặc áo khoác, trên mũ còn đeo đèn sừng hươu màu đỏ cam, nhưng lại người cao nhất, khoảng 1m9 gì đó nổi bật trong toàn bộ công viên. Đèn sừng hươu đáng yêu như vậy lại đội trên đầu anh, vẫn không ảnh hưởng đến phong vị nam nhân như quân nhân của anh.

Nghiêm Chấp mặc sang trọng nhất, anh mặc chiếc áo khoác dài đến đầu gối, áo khoác thoạt nhìn rất mỏng, lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng nhạt, trên chiếc khẩu trang màu trắng là mắt kính gọng vàng, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ.

Toàn thân đều có phong phạm minh tinh.

Địch Tinh Thần lại nhìn về phía Bùi Úc.

Bùi Úc trông vẫn như thường ngày, áo khoác màu đen, áo cao cổ màu đen, khẩu trang màu đen, phụ trợ làm nổi bật chiếc cổ trắng nõn của hắn, tỉ lệ cơ thể cân đối, đôi chân đặc biệt dài.

Nhìn kỹ mới phát hiện, chiếc áo khoác mà Bùi Úc đang mặc chính là chiếc áo mà hắn đưa cho cậu mặc trước đó.

Gần đây cậu mặc áo khoá do nhà quảng cáo cung cấp, áo khoác Bùi Úc cho cậu đã bị cậu tạm thời treo lên.

Bây giờ Bùi Úc mặc nó đến nơi hẹn, đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Địch Tinh Thần mím môi mỏng phát hiện Bùi Úc đang nhìn cậu, tầm mắt hai người giao nhau, Địch Tinh Thần đưa tay đút vào trong túi áo khoác.

Bùi Úc thu hồi tầm mắt rất nhanh, thời gian ánh mắt tiếp xúc tuy ngắn ngủi nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.

Tam đại nam chủ tề tựu, người nào người nấy đều không phải đèn cạn dầu, xem ra hôm nay là một trận đấu ác liệt.

—————

Mùi dấm bay tứ phía.