Hiện tại còn chưa đến ba giờ, ba người mỗi người một tiếng, đại khái khoảng 6 giờ sẽ xong, tầm 7 giờ lễ hội âm nhạc sẽ kết thúc, bọn họ sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, vừa lúc có thể trở về.
Ba người bọn họ lại bàn về trình tự của mỗi người.
Lần này bọn họ không PK, cũng không chơi kéo búa bao, ba nam nhân đều biểu hiện thực thân sĩ.
Thứ nhất có chỗ tốt của thứ nhất, cơ hội càng sớm càng có khả năng chiếm được tiên cơ(1), mà xếp cuối cũng có chỗ tốt của xếp cuối, buổi tối lễ hội âm nhạc sẽ bắt đầu, bầu không khí càng tốt hơn.
Người ở giữa sẽ chịu thiệt thòi hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi............. Thời gian một tiếng thật sự quá ngắn, không thể kéo giãn khoảng cách.
"Chúng ta quyết định thứ tự đi." Hoắc Thành nói: "Dựa vào thứ tự đến đây."
Nghiêm Chấp gật đầu nhìn về phía Bùi Úc.
Bùi Úc cũng gật đầu: "Được."
Địch Tinh Thần ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt phía sau khẩu trang càng nóng hơn.
Hình như ba người đã bàn bạc xong, cậu mím môi nhìn Hoắc Thành đang đi về phía cậu.
"Chúng ta đi thôi." Hoắc Thành nói.
Địch Tinh Thần nhìn qua Bùi Úc và Nghiêm Chấp: "Hai người họ đi đâu vậy?"
"Đừng quan tâm bọn họ." Hoắc Thành cười nói.
Địch Tinh Thần cùng Hoắc Thành đi vào khu điêu khắc: "Các anh chia nhau thế nào vậy?"
"Quyết định theo thứ tự. Anh thứ nhất, Bùi Úc thứ hai, Nghiêm Chấp cuối cùng." Hoắc Thành nói: "Hẹn hò với anh, không được phép nghĩ đến người khác."
Hoắc Thành thẳng thắn như vậy, ngược lại không làm Địch Tinh Thần thấy xấu hổ, cậu cười gật đầu, nói: "Được."
"Chúng ta có thể không đi xem điêu khắc không?" Hoắc Thành hỏi.
Địch Tinh Thần nói: "Anh muốn đi chỗ nào?"
"Anh nghe nói phía sau khu thương thành có nhà ma, chúng ta đi nhà mà đi?"
Hoắc Thành nói xong mặt hơi đỏ bừng.
Phương thức hẹn hò mà anh nghĩ tới đơn giản đều là những phương thức mà đại chúng có thể nghĩ đến, giống như màn ảo thuật biến hoa sao, bắn phao hoa trên đỉnh núi, những chiêu trò lãng mạn này, anh không thể nghĩ ra.
Trên đường đến đây anh đã tìm những địa điểm thú vị gần đó, liếc mắt một cái liền trúng nhà ma, đây là nơi mà nhiều chàng trai đang yêu đương đều thích dẫn bạn gái tới, vừa nhìn thấy nơi này, lập tức liên tưởng đến rất nhiều cảnh yêu đương.
"Em sợ ma không?" Anh hỏi Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần nói: "Em chưa bao giờ đi nhà ma."
Hoắc Thành nói: "Anh cũng chưa từng đi, chúng ta đi thử nghiệm một chút, cách nơi này rất gần."
Anh cảm thấy đi nhà ma ít nhất sẽ tạo ấn tượng khắc sâu hơn so với đi dạo khu điêu khắc.
Ấn tượng rất quan trọng, anh hy vọng mỗi khoảnh khắc anh ở bên cạnh Địch Tinh Thần, đều để lại những ấn tượng sâu sắc, sẽ không bao giờ bị lãng quên.
Hoắc Thành nhìn thời gian, kéo tay Địch Tinh Thần: "Thời gian gấp rút, chúng ta đi nhanh thôi!"
Địch Tinh Thần nở nụ cười để mặc Hoắc Thành lôi kéo đi ra phía cổng lớn, người quay phim của bọn họ gắt gao đi phía sau, bốn người xuyên qua đám đông hỗn loại dẫn tới sự chú ý của Bùi Úc và Nghiêm Chấp nhìn qua,
Hoắc Thành có mị lực của bản thân, anh chân thành nóng rực, có đôi khi thực nam nhân, có đôi khi lại giống một đứa trẻ lớn. Rõ ràng là người lớn tuổi nhất trong số ba bọn họ, lại có sự bộc trực thuần khiết của một đứa trẻ.
Bùi Úc và Nghiêm Chấp cho nhau ánh mắt, trong lòng đều có chút ghen tuông.
Giống với Hoắc Thành, Bùi Úc và Nghiêm Chấp đều đang lên kế hoạch hành trình hẹn hò, thời gian hẹn hò đã rút ngắn từ một buổi chiều biến thành một giờ, sự sắp xếp của mọi người đều có sự thay đổi. Nghiêm Chấp và Bùi Úc không ở yên cùng nhau chờ đợi.
Hai người bọn họ thật sự không có gì để nói.
Bùi Úc dự định đến sân trượt băng mà hắn đã xác định trước.
Nói thật, công việc điêu khắc tọa lạc ở trung tâm thành phố Bắc Thành, địa điểm có thể chơi ở xung quanh rất có hạn, không thể chạy quá xa trong vài giờ, chỉ có ba địa điểm gần đó là công viên, phòng nghệ thuật và sân trượt băng là tương đối thích hợp để hẹn hò.
Nơi Bùi Úc chọn chính là sân trượt băng.
Bởi vì lần trước khi bọn họ trò chuyện, nghe nói Địch Tinh Thần trượt băng rất giỏi.
Vừa hay hắn cũng không biết.
Đi ra từ cổng phía tây của công viên điêu khắc, đi qua một con đường chính là sân trượt băng trong nhà phi thường nổi tiếng.
Bùi Úc đến sân trượt băng xem thử, bên cạnh có khu nghỉ ngơi, trời lạnh cho nên hắn không có nơi nào khác để đi, liền mua một bình trà ngồi một bên xem người khác trượt băng.
Đang xem hắn liền phát hiện ra Nghiêm Chấp.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của Nghiêm Chấp là dẫn Địch Tinh Thần đi ngoại ô, trước đó anh cảm thấy đi dạo công viên nhiều nhất là khoảng nửa giờ, rồi sẽ dư lại rất nhiều thời gian, kết quả không ngờ tới thời gian hẹn hò bây giờ bị nén xuống còn một giờ.
Một giờ còn có thể đi được đâu, chỉ có thể đến phụ cẩn xem thử. Đợi lát nữa lễ hội âm nhạc bắt đậu, khẳng định phải di xem.
Ở trên bàn đồ tìm kiếm một lát, anh liếc mắt một cái liền nhìn trúng sân trượt băng!
Trượt băng, cốt truyện phổ biến trong các luyến tống và các bộ phim thần tượng.
Hơn nữa anh nhớ rõ Địch Tinh Thần từng nói mình biết trượt băng.
Kết quả anh vừa mới đến sân trượt tuyết liền thấy Bùi Úc.
Bùi Úc đứng lên vẫy tay với anh.
Sắc mặt Nghiêm Chấp đông cứng. Xoay người đi về phía hắn.
"Anh dự định chơi ở đây sao?" Anh trực tiếp hỏi Bùi Úc.
Bùi Úc "ừ" một tiếng, nói: "Cậu cũng vậy?"
Nghiêm Chấp không trả lời, chỉ nói: "Vậy tôi đi xem những nơi khác thử."
Không khí thoáng chốc đình trị, Bùi Úc nói: "Lạnh không, có muốn uống chút trà? Trà hoa hồng."
Nghiêm Chấp liếc mắt nhìn Bùi Úc liền ngồi xuống ghế.
Bùi Úc rót cho anh một ly trà.
"Cảm ơn."
Bùi Úc nói: "Hình như những nơi ở thể chơi gần đây không nhiều lắm."
Nghiêm Chấp nói: "Chủ yếu là thời gian quá ngắn, nơi có thể đi rất hạn chế."
Hai người lại không có lời gì khác để nói.
Sân trượt tuyết rất náo nhiệt, Nghiêm Chấp vừa tra trên điện thoại vừa nhìn hướng sân trượt băng, đúng lúc nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ, cô gái nhỏ sợ hãi trêu lên một tiếng trực tiếp được chàng trai ôm vào trong lòng.
Lại nhìn sang những người khác, ngoại trừ một vài đứa nhỏ, gần như đều là các cặp đôi. Cặp đôi nào không biết trượt đều sẽ nhào vào trong lòng bạn trai bản gái, cặp đôi nào biết trượt tất cả đều tay nắm tay.
Dù là phim thần tượng hay luyến tống thích quay ở sân trượt băng, không phải là không có nguyên nhân.
"Anh biết trượt băng không?" Anh giương mắt hỏi Bùi Úc.
Bùi Úc nói: "Không biết."
A.
Quả nhiên, có tâm cơ.
Nghiêm Chấp cầm lấy cốc trà uống một ngụm.
Bùi Úc đột nhiên hỏi: "Nếu thời gian đủ dài, ví dụ như là cả ngày, cậu muốn dẫn em ấy đi đâu?"
Nghiêm Chấp nhìn Bùi Úc, ánh mắt không có chút ý định tránh né, trả lời cũng thực thành thật nói: "Có lẽ tôi sẽ lái xe chở em ấy đi khắp nơi, đi đâu cũng được."
Trong lòng Bùi Úc lạnh lẽo.
Thật sự giống Nghiêm Chấp.
Rất biết cách nghĩ đến những chiêu trò hẹn hò độc đáo.
Bùi Úc gật đầu mỉm cười: "Là người khác chắc chắc sẽ không thể nghĩ đến phương thức hẹn hò này, rất lợi hại."
Nghiêm Chấp cười nói: "Không dám nhận, tôi cũng không thể dẫn em ấy đi bắn pháo hoa, anh cũng rất lợi hại."
Hai camera ở bên cạnh nín thở, mím môi trộm liếc mắt nhìn nhau.
Thật không nghĩ tới hai người ngồi cạnh nhau cũng có thể tạo ra hình ảnh xuất sắc như vậy!
Nghiêm Chấp đứng lên: "Tôi đến nơi khác xem, cảm ơn trà của anh."
"Được."
Bùi Úc nhìn Nghiêm Chấp đi xa.
Nghiêm Chấp không cao bằng hắn và Hoắc Thành nhưng dáng người thon gầy hơn một chút, mặc áo khoác dài, nhìn từ phía sau trông như một sinh viên đại học.
Thực trẻ trung.
Lái xe chờ Địch Tinh Thần đi khắp nơi, đi đến nơi nào cũng được?
Thật đúng là rất lãng mãn.
Loại lái xe lang thang không mục đích này cũng không hẳn là ngẫu nhiên, Nghiêm Chấp khẳng định sẽ lựa chọn lộ trình cẩn thận, nhìn như lang thang không mục đích nhưng có khả năng lại ẩn chứa vô số điều bất ngờ.
Thực lực của cái tên tình địch Nghiêm Chấp này thật sự quá đáng sợ. Cậu ta chưa có cơ hội, nếu có nhất định sẽ cắn chặt không buông, tuyệt đối không lãng phí.
Bùi Úc lại uống ngụm trà, hoa hồng trong bình thủy tinh đã hoàn toàn nở rộ.
Hoắc Thành và Địch Tinh Thần đã đến trước nhà ma.
"Lộ trình trong này đại khái phải mất bao lâu vậy?" Hoắc Thành hỏi nhân viên.
"Cái này khó nói, có người ra nhanh cũng có người phải tốn rất nhiều thời gian, bình quân khoảng 40 phút gì đó."
Thời gian vừa thích hợp.
"Các anh muốn ghi hình sao?" Nhân viên nói: "Thật ngại quá, chỗ chúng tôi cấm ghi hình."
Hoắc Thành vừa nghe lập tức cao hứng hơn.
Cơ hội riêng tư tới rồi.
Anh nói với camera: "Vậy các cậu chờ ở bên ngoài đi."
Bởi vì phụ cận có lễ hội âm nhạc cho nên xung quanh nhà ma gần như không có người, không cần xếp hàng. Sau khi ký giấy "chứng nhận sinh tử" xong, hai người được nhân viên hướng dẫn vào một căn phòng nhỏ tối đen, khắp nơi đều treo những miếng vải nhựa.
Ngay khi vừa mới vào, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng đỏ, có tiếng trẻ con ca hát, như đang vừa cười vừa khóc, thực rùng rợn.
Trong lòng Hoắc Thành căng thẳng, âm thầm nói một tiếng toang rồi.
Anh xuất thân từ nông thôn, khi còn nhỏ không ít lần được nghe người lớn kể chuyện ma để dọa anh, trước khi lên sơ trung, anh rất sợ ma đến đi đường tối cũng không dám đi, sau khi lên sơ trung đột nhiên không còn sợ nữa, nhưng khái niệm quỷ quái này hình như đã khắc sâu trong xương cốt anh, anh mím môi nói với Địch Tinh Thần: "Đi theo anh, không cần sợ."
Hai mắt Địch Tinh Thần tỏa ra ánh sáng hưng phấn: "Đi thôi."
Ảo tưởng của Hoắc Thành về cuộc lữ trình này là như thế này.
Trong nhà ma liên tục vang lên tiếng la hét, Địch Tinh Thần run rẩy, quên hết mọi thứ nhào thẳng vào trong l*иg ngực anh, Anh cười ôm chặt cậu, cả một đường đều không buông tay.
Cuối cùng hai người tay trong tay từ trong nhà ma chạy ra, anh ôm Địch Tinh Thần nhẹ giọng an ủi, tỏ ra uy nghiêm như một đấng nam nhi.
Nhưng giờ phút này..................
Hoắc Thành mím môi, thời thời khắc khắc an ủi mình: "Không thể mất mặt, không thể mất mặt, kiên quyết không được kêu ra tiếng!"
Hoắc Thành cảm thấy mình phải duy trình tôn nghiêm của đàn ông.
Không thể kêu ra tiếng.
Cho dù đột nhiên có nữ quỷ tóc dài ở trong bóng đêm sờ cổ anh, anh cũng không được trốn tránh.
Anh nuốt một ngụm nước miệng, còn không quên an ủi ĐỊch Tinh Thần: "Không phải sợ không phải sợ, đều là giả."
Âm thanh Địch Tinh Thần vừa khẩn trương vừa hưng phấn: "Chơi thật vui."
Hoắc Thành: "....................."
Lúc đi được nửa đường, Hoắc Thành đã nghĩ không biết quyết định mang Địch Tinh Thần đến nhà ma chơi có chính xác hay không.
Thật ra Địch Tinh Thần cũng bị dọa sợ, người bình thường đã bị dọa sợ rồi, rốt cuộc thì ở trong hoàn cảnh tối đen như này, lại có nhiều "ma" khiến người phải giật mình, nhưng Địch Tinh Thần hét lên thì sẽ hét, chạy thì sẽ chạy nhưng sẽ không chui vào trong lòng anh.
"Em sợ à?" Anh hỏi Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần nói: "Sợ. Nhưng mà rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!"
Hoắc Thành: ".............................."
Ngay sau đó đột nhiên có "quỷ" nhảy ra, dọa anh và Địch Tinh Thần sợ hãi run lên, anh bắt lấy tay Địch Tinh Thần chạy đi một mạch, chạy được một lúc anh liền cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, ngón tay người nọ thô hơn so với Địch Tinh Thần.
Anh quay đầu lại nhìn, thấy một nam nhân vẽ mặt quỷ đang cười với anh, anh giật mình nhanh chóng buông tay ra.
Anh kéo sai người rồi!
Hoắc Thành bay thẳng đến một thông đạo khác: "Địch Tinh Thần!"
Giữa những tiếng la hét của du khách, anh mơ hồ nghe thấy Địch Tinh Thần lên tiếng đáp lại, ánh sáng đỏ xanh trong phòng đan xen nhau lập lập loè loè, Hoắc Thành hoàn toàn bị lạc phương hướng không biết nên chạy đi nơi nào. Nhân viên liên tục xông ra hù dọa anh, Hoắc Thành vừa chạy vừa thở hổn hển, đâm sầm vào một căn phòng tối, cả người đều nổi lên da gà.
Bên ngoài có tiếng nữ la hét, cũng có nam gào lên điên cuồng. Hoắc Thành xoay người liền thấy ba bộ mặt dữ tợn của nữ quỷ đang nhìn chằm chằm vào anh.
Hoắc Thành: ".................."
Một người đã đủ rồi, ba người cùng lúc anh có chút không chịu nổi.
Hoắc Thành không nhớ rõ mình ra như thế nào. Tóm lại lúc anh ra, Địch Tinh Thần đã ở bên ngoài chờ rồi.
Trên người anh đều là mồ hôi.
"Em ra khi nào vậy?" Anh miễn cưỡng bình tĩnh hỏi Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần nói: "Em ra được hai mươi phút rồi. Trong lúc đó em có quay lại tìm anh, những không tìm được."
Hoắc Thành nói: "Anh bị lạc đường, bên trong quá tối, xung quanh còn lòng vòng nữa."
Địch Tinh Thần cười hỏi: "Anh có biết mình bắt nhầm người rồi không? Em ở phía sau gọi anh, anh lại không nghe thấy."
Lúc đó cậu ngây ngẩn cả người, nhìn Hoắc Thành kéo theo nhân viên chạy như điên. Nhân viên giả ma kia phỏng chừng cũng bị làm cho bối rối.
Hoắc Thành đỏ mặt, trên trán đều là mồ hôi, ngượng ngùng cười hai tiếng.
"Anh sợ ma à." Địch Tinh Thần đưa cho anh một ly trà sữa.
Hoắc Thành uống hai ngụm, vịt chết nhưng mỏ vẫn cứng: "Không sợ."
Địch Tinh Thần ở bên cạnh cười.
Hoắc Thành nhịn không được cũng cười.
Anh sợ ma.
Sợ còn muốn tới chơi, bất quá là muốn mượn hoàn cảnh hy vọng có thể tăng tình cảm giữa anh và Địch Tinh Thần, hoặc là có thể nhân cơ hộ dắt tay cậu.
Thật ra giây phút ấy khi bắt lấy tay nhân viên chạy như điên một đường, anh rất vui sướиɠ.
Miệng mở rộng, anh cho rằng mình đang nắm tay Địch Tinh Thần.
Giấc mộng đẹp lập tức xuất hiện trong bóng tối này.
Mặc dù đã sớm phát hiện ra mình bắt nhầm người, nhưng cảm giác đó đến bây giờ vẫn còn rất rõ ràng.
Địch Tinh Thần nhìn thời gian, nói: "Gần 4 giờ rồi, chúng ta đi thôi. Phỏng chừng Bùi Úc đang sốt ruột rồi."
"Bọn họ gọi vài cuộc điện thoại rồi." Camera nói.
Bọn họ lên xe, ánh nắng bên ngoài vẫn còn chiếu rọi, chính Hoắc Thành vẫn chưa hoàn hồn khỏi bầu không khí "âm phủ", cả người vẫn lạnh toát. Anh nhìn về phía Địch Tinh Thần, nhưng lại thấy Địch Tinh Thần có vẻ như rất hưng phấn.
"Em cảm thấy nhà ma này thế nào?" Anh hỏi Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần cười nói: "Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
Nguyên bản tâm tình Hoắc Thành đã có chút ảo não, giờ phút này lập tức tan thành mây khói.
Quan trọng nhất Địch Tinh Thần thích là được.
Cũng không biết Bùi Úc và Nghiêm chấp sẽ dẫn Địch Tinh Thần đi chơi cái gì.
Khi bọn họ quay trở lại công viên điêu khắc, Bùi Úc đã chờ bọn họ ở trước cổng.
Xe chậm rãi dừng lại trước mặt Bùi Úc, Hoắc Thành xuống xe, nói: "Xin lỗi. vượt quá ít thời gian."
Bùi Úc hỏi: "Hai người đi đâu vậy?"
"Bọn tôi đi nhà mà." Hoắc Thành nói.
Bùi Úc vừa nghe, trong đầu liền hiện lên kịch bản thường thấy trong nhà ma, vì vậy không nói nữa, nhưng vò dấm chua trong lòng từng đợt từng đợt đổ ra ngoài.
Bất quá vì mọi người đều đeo khẩu trang, cho nên không nhìn thấy biểu tình của đối phương.
Địch Tinh Thần cũng xuống xe.
Hoắc Thành hỏi: "Hai người tính toán đi đâu vậy?"
Bùi Úc nói: "Sân trượt băng."
Hoắc Thành: Thao, sao mình lại không nghĩ tới đến sân trượt băng chứ.
"Hiện giờ Nghiêm Chấp đang ở đâu?" Hoắc Thành hỏi.
"Không rõ lắm." Bùi Úc nói: "Hai chúng ta đi thôi."
Bùi Úc nhìn Địch Tinh Thần, lại nhìn Hoắc Thành.
Hoắc Thành phục hồi tinh thần, xua tay: "Cậu có thể dẫn đi rồi."
Địch Tinh Thần lần nữa phải cảm ơn khẩu trang vạn năng.
Cậu và Bùi Úc dọc theo lối đi bộ phía tây bên ngoài công viên.
"Vừa nãy chơi cùng Hoắc ca như thế nào?" Bùi Úc hỏi.
Địch Tinh Thần rất thông minh, nói: "Tạm được."
Bùi Úc liền cười.
Địch Tinh Thần quay sang nhìn hắn.
"Tạm được." Bùi Úc lặp lại câu nói của cậu.
Địch Tinh Thần mím môi, quay đầu nhìn Bùi Úc, khẩu trang che khuất nửa khuôn mătk hắn, đôi mắt mang theo ý cười tràn đầy.
Bùi Úc nói: "Nhưng lại vượt quá hơn hai mươi phút."
"Anh định dẫn em đi nơi nào?" Địch Tinh Thần hỏi.
Bùi Úc nói: "Sân trượt băng, ở ngay bên cạnh công viên."
Lối đi bộ bên ngoài công viên cũng có rất nhiều người, còn có vài quầy bán hàng rong đang bán đồ ăn. Hai người xuyên qua đám đông, Bùi Úc hỏi: "Em khát không, có muốn uống gì đó không, ở sân trượt băng chỉ có trà hoa."
"Không khát, vừa mới uống một cốc trà sữa."
Nghe vậy liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn Địch Tinh Thần.
"Ngọt không?" Bùi Úc hỏi.
Địch Tinh Thần mỉm cười, không nói lời nào.
Nam chủ Tấn Giang, quả nhiên là lu dấm.
"Ở đây có trà hoa, trà hoa hồng." Bùi Úc nói.
"Trùng hợp vậy sao, anh mang theo hay là ở đó có bán vậy?" Địch Tinh Thần hỏi.
"Nhà bọn họ chủ yếu bán trà hoa cúc, trà hoa nhài và trà hoa hồng." Bùi Úc nói: "Tôi chọn hoa hồng."
Ngay khi bọn họ đến ven đường, phía trước có hai học sinh đạp xe đạp công công chạy qua trước mặt bọn họ, Bùi Úc duỗi tay bảo vệ Địch Tinh Thần, vòng qua ôm eo cậu, đôi mắt nhìn dòng xe cộ chạy qua lại, thừa dịp trên đường không xe che chở Địch Tinh Thần xuyên qua đường cái.
Camera sau lưng hắn vội vàng nhắm ngay vào tay Bùi Úc ghi lại hình ảnh này.
Bàn tay thân sĩ.
Tiểu Lý là người quay phim của Địch Tinh Thần.
Vừa chứng kiến Hỏa Tinh CP bây giờ lại chứng kiến thêm CP Húc Nhật Tinh Thần, hắn thật sự không biết Hoắc Thành và Bùi Úc kém hơn ai, Bùi Úc và Hoắc Thành hoàn toàn là hai loại tính cách khác nhau, ngôn hành cử chỉ tất nhiên cũng là hai loại phong cách, thẳng thắn có chỗ tốt của thẳng thắn, là cởi mở trong sáng, mà khắc chế có chỗ tốt của khắc chế, là ôn nhu thân sĩ, hắn chỉ là một camera, cũng phải lo lắng thay Địch Tinh Thần.
Làm sao bây giờ,, người nào cũng tốt!
Bọn họ tới sân trượt băng, Bùi Úc để Địch Tinh Thần chờ ở lối vào, còn mình đi lấy dụng cụ bảo hộ.
Khác với sự khắc chế trước đó, lần này Bùi Úc ngồi xổm xuống tự tay đeo miệng độn đầu gối cho Địch Tinh Thần. Địch Tinh Thần đeo bao tay vào, nói: "Em trượt băn rất giỏi đó, khẳng định sẽ không bị ngã. Nhưng là anh, phải đeo bảo vệ thật tốt, bị ngã không hay lắm đâu."
Bùi Úc đứng lên nói: "Tôi khẳng định sẽ bị nga, trước em đừng chạm vào tôi, chơi hai vòng trước đi."
Địch Tinh Thần nói: "Em đi đây."
Không biết có phải do vóc dáng uyển chuyển, phối hợp với năng lực cân bằng mạnh mẽ hay không, Địch Tinh Thần trượt tuyết rất giỏi, mà trượt băng cũng giỏi không kém, cậu mặc áo khoác màu nâu đỏ, lướt qua đám người, uyển chuyển nhẹ nhàng mà phiêu dật, trên sân nhiều người như vậy, cậu vừa tiến vào liền thu hút rất nhiều người nhìn.
Cho dù cậu đeo khẩu trang, nhìn không rõ khuôn mặt đẹp trai kia.
Mái tóc cậu bị gió thổi loạn, người quay phim Tiểu Lý nhắm vào phần trên của cậu, người xung quanh đều biến thành hư ảnh, chỉ có duy nhất một mình Địch Tinh Thần, tóc cậu hơi đung đưa, đôi mắt như ngôi sao lạnh trong đêm xuân.
"Địch ca ngầu quá đi." Hắn nhịn không được ra tiếng tán thưởng.
Người quay phim của bọn họ đã tận lực không phát ra tiếng rồi.
Bùi Úc cười một tiếng, mặc dụng cụ bảo hộ vào, bám vào lan can bảo hộ tiến vào sân trượt băng.
Vừa mới đi được hai bước, hắn liền bị trượt chân.
"Bùi ca, anh cẩn thận chút." Đám Tiểu Vệ nhắc nhở.
Vành tai hắn hồng ngồi trên mặt đất, đang muốn đứng dậy liền phát hiện có người tiến tới chỗ hắn,
Hắn ngẩng lên nhìn Địch Tinh Thần đang vươn tay về phía hắn.
Hắn nắm tay Địch Tinh Thần.
Hai người nắm chặt tay, Bùi Úc nói: "Nhờ thầy Địch dạy tôi nhé."
"Thời gian có chút ngắn, em có khả năng sẽ không dạy được." Địch Tinh Thần nói.
"Em dạy tôi, về sau chỉ cần tới sân trượt băng, tôi sẽ nghĩ đến em."
Bùi Úc không nhìn cậu, tai lại đỏ bừng.
Địch Tinh Thần giật mình, có hơi xấu hổ nói: "Anh tìm được những lời âu yếm này ở đâu vậy."
Bùi Úc cười ngẩng đầu nhìn cậu.
Địch Tinh Thần giữ cánh tay Bùi Úc, vỗ vỗ chân hắn: "Tách ra đi."
Bùi Úc có hơi nặng, không dám dựa cả người vào Địch Tinh Thần, lập tức lui về sau một bước dọa Địch Tinh Thần vội vang đỡ lấy hắn mới không làm hắn ngã xuống. Địch Tinh Thần cho rằng hắn đang trốn trách, liền hỏi: "Cách quần áo cũng làm anh mẫn cảm vậy à?"
"Hả?" Bùi Úc ngẩng đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, Địch Tinh Thần mím môi, Bùi Úc lại nghe ra ý tứ trong lời cậu, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tai hắn như đang muốn thiêu cháy.
——————————
Chương này ai cũng đáng yêu, muốn xỉu luôn.
Mấy chương này chương nào chương nấy hơn 4000 từ, muốn ngất luôn quá.