Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Chương 109
Bời vì có khúc nhạc dạo ngắn này mà trên đường trở về Bùi Úc và Địch Tinh Thần vẫn như lúc đi chợ, gần như không với nói câu nào.
Bùi Úc nghiêm túc lái xe, trên mu bàn tay mơ hồ hiện ra đường gân, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ màu đen có hoa văn ngôi sao màu xám cực kỳ khó nhận ra.
Bùi Úc không cảm thấy sự yên tĩnh này có gì gọi là lúng túng, nhưng trái tim hắn lại đập thình thịch khi cảm nhận được bầu không khí vi diệu trong xe.
Hắn không có bất cứ kinh nghiệm yêu đương nào, nhưng khả năng phát hiện ra luồng không khí vi diệu này tựa như là một bản năng bẩm sinh của con người. Cho dù là người lãnh đạm như hắn, khi rơi vào cái hố tình yêu cũng biến thành một người mẫn cảm.
Tâm hắn như đang ngồi trên tàu cao tốc, lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, hắn rất căng thẳng, cẩn thận, lại có một loại hưng phấn khó nói, hắn muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, chính bản thân còn không hiểu vì sao vui vẻ.
Hắn mím môi, nắm chặt vô lăng.
Hắn nghĩ, trước khi rời khỏi nơi này, hắn phải tặng cho Địch Tinh Thần một bó hoa hồng thật.
Thời điểm Địch Tinh Thần và Bùi Úc đi chợ, bốn khách mời Hồng phương cũng đang quay quảng cáo ở ven hồ Bạch Ngọc.
Mà tổ biên kịch và tổ đạo diễn thì đang mở cuộc họp.
"Cho tới bây giờ, chỉ có Hồ Anh, Bùi Úc, Hoắc Thành và Địch Tinh Thần từng hẹn hò, những người khác vẫn chưa có cơ hội."
"Cũng chỉ có Bùi Úc, Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần từng ở cùng nhau, những người khác vẫn chưa có cơ hội."
"Tôi cảm thấy có thể cho Nghiêm Chấp một cơ hội hẹn hò."
"Bùi Úc hẹn hò đã lãng mạn đến như vậy rồi, chắc chắc Nghiêm Chấp rất khó để vượt qua."
"Nghiêm Chấp có hoa sao lót nền, không thể kém hơn. Có lẽ không thể lãng mạn hơn pháo hoa, nhưng khẳng định có tính chất đặc sắc riêng của Nghiêm Chấp. Tôi thực chờ mong buổi hẹn hò của cậu ấy."
"Thật ra về chỗ ở, ta cảm giác có thể sắp xếp cho Hoắc Thành và Địch Tinh Thần ở cùng nhau. Hai người bọn họ ở chung phòng chắc chắc sẽ có tia lửa."
"Vậy Hoắc ca có thể ngửa mặt lên trời cười toe toét rồi, ha ha ha ha."
"Cho Nghiêm Chấp một cơ hội hẹn hò đi, cho Hoắc Thành một cơ hội ở chung luôn, tôi cảm thấy chắc sẽ rất thú vị. Đây là thời khắc mấu chốt, mở Tu La tràng lên đi!"
"Thật ra fan CP Hồng Lam cũng rất nhiều, dù sao chúng ta cũng có ba mùa CP Hồng Lam lót nền. Đoan Nghệ Hoa và bọn Ôn Nặc cho đến bây giờ vẫn chưa có ánh sáng nào."
"Làm sao bây giờ, hận không thể dành thời gian ở cùng Địch Tinh Thần cho mỗi người."
Mọi người đều phá lên cười.
Quách Băng nói: "Vấn đề bây giờ là, chúng ta không thể chỉ định ai đi hẹn hò với ai, hoặc là ai ở cùng ai, nếu dựa vào quy tắc trò chơi, sự tình chưa chắc sẽ phát triển theo mong muốn của chúng ta, giống lần này, chúng ta muốn cản trở Bùi Úc, kết quả trời xui đất khiến lại làm hắn nhặt được lợi."
Vậy thì chúng ta bớt một chút họa tiết, đi theo quá trình luyến tống bình thường? Ví dụ như buổi hẹn hò hôm nay, mỗi vị khách mời mời người mà mình thích. Bằng cách này, mỗi người đều có cơ hội hẹn hò."
"Nhưng mà này chúng ta không có ít nhất hai đôi trở lên như ba mùa trước, làm như vậy, kết quả khẳng định là mọi người đều mời Địch Tinh Thần đi. Một mình cậu ấy tham gia sáu bảy cái hẹn hò? Một ngày có thể chạy hết sao?"
Mọi người thảo luận tới thảo luận đi, nhưng có một điểm chung.
Đó chính là thời khắc mấy chốt của vài ngày tới, sắp xếp hành trình bắt đầu trở nên dồn dập.
"Nếu không chúng ta sắp xếp ba ngày hẹn hò đi?" Biên kịch Lưu bỗng nhiên nói.
Mọi người đều nhìn về phía cô.
Biên kịch Lưu đẩy mắt kính lên, diện mạo nàng bình thường, thoạt nhìn có chút giống mọt sách, nhưng ánh mắt lại sáng ngời rạng rỡ, tản ra ánh sáng trí tuệ: "Ba ngày hẹn hò liên tục, ba ngày không quản bao nhiêu lần, hoàn toàn có thể khuấy động Tu La tràng! Cũng để Tinh Thần xem xét tâm ý của các khách mời trước khi quyết định đưa ra lựa chọn của mình."
Câu nói cuối cùng của cô không hiểu sao lại chọc trúng điểm chán nản của tiểu biên kịch, cô ôm cốc nước, thương cảm nói: "A, em nghĩ đến cuối cùng phần lớn bọn họ đều hạnh phúc vô ích, em bắt đầu cảm thấy buồn."
Nhưng có thể làm được gì đây, Địch Tinh Thần chỉ có một.
Trên thực tế, những luyến tống trước cũng như vậy, luôn có người được ôm mỹ nhân về nhà, cũng có người tiếc nuối. Chỉ là tất cả mọi người trong mùa này đều ưu tú, cho nên mới có vẻ càng thêm tiếc nuối.
Mọi người đều trầm mặc một lúc, biên kịch Lưu nói: "Cũng không thể nghĩ như vậy, không biết em từng nghe câu này chưa, tôi đọc được nó ở trên mạng, tôi cảm thấy rất phù hợp xếp vào luyến tống. Đại khái ý nghĩa của lời này chính là 【 Tôi biết em ấy giống ánh trăng trên bầu trời, đã định trước không thuộc về tôi. Nhưng trong một khoảnh khắc ất, ánh trăng chiếu vào lên người tôi. Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy đã đủ rồi 】. Lúc đó ta liền cảm thấy, đây chẳng phải là tiếng lòng của mỗi một vị khách mời của chúng ta hay sao?"
Tuy rằng không có kết quả, nhưng cùng em ấy đi qua giai đoạn hành trình này, giữ lại một đoạn ký ức cũng không tồi.
"Lời này của cô..." Quách Băng mỉm cười nói: "Làm người nghe phải thương cảm. Chỉ tiếc Địch Tinh Thần chỉ có một, không thể thuộc về mỗi khách mời!"
Mọi người nghe lời này xong, đều nở nụ cười.
Sau khi họp xong, Quách Băng lại nhận được điện thoại của đài truyền hình.
Ratting ngày hôm qua đã được công bố, sắp vượt qua ratting kỷ lục cao nhất của mùa trước, tập thứ ba sẽ được phát sóng vào tối nay, nhiệt độ chưa từng có, phá kỷ lục đã là chuyện ván đã đóng thuyền, điện thoại của bộ phận quảng cáo sắp bị người gọi nổ rồi, đài truyền hình Tinh Hải nhụt chí cả một năm trời, cuối cùng cũng có một bước chuyển mình ngoạn mục vào cuối năm!
"Tiểu Quách, làm cho tốt đó nha, về sau nhất định phải vững vàng, không cầu xuất sắc, chỉ cầu cậu có thể ổn định nó!"
Quách Băng cực kỳ đắc ý: "Lão trưởng phòng, ngài yên tâm, xuất sắc đều ở phía sau!"
"Được được được." Lão trưởng phòng cười không khép được miệng: "Ai này, tôi muốn hỏi một chút, Địch Tinh Thần ấy, rốt cuộc cậu ấy thích ai vậy?"
Quách Băng hỏi: "Ngài cũng theo dõi chương trình của chúng ta à."
"Cháu gái tôi mỗi ngày đều đi theo sau mông tôi hỏi, nói nàng sợ ship sai CP, nhờ tôi hỏi thăm một chút, cậu nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không spoil."
Quách Băng lập tức nở nụ cười.
Quách Băng rời khỏi nhà trọ, đi tới bên hồ xem bọn Hồ Anh chụp quảng áo. Hắn đứng ở cách đó không xa, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía sau, hắn đội mũ đeo găng tay, mặc cũng không có gì đặc biệt, nếu không phải thân hình quá cao, đột nhiên nhìn liền cảm thấy giống như nhân viên của tổ chương trình.
Lần này bọn họ quay chụp quảng cáo quần áo nam, chủ yếu là áo khoác và tây trang, trong khuynh cảnh băng thiên tuyết địa, bọn Hồ Anh lạnh đến mức run bần bật, ngay khi chụp xong nhân viên chạy nhanh đưa nước ấm và áo khoác cho bọn họ.
Bọn họ ghé vào nhau xem các bức ảnh vừa chụp, mặc dù là trong giới giải trí nhiều minh tinh cũng chưa chắc xuất hiện một hình ảnh đẹp mắt như vậy.
Biên kịch Lưu đứng ở phía sau hắn, nhìn đám người Đoan Nghệ Hoa, cảm khái nói: "Anh nhìn mấy chàng trai này đi, không yêu đương có phải thực đáng tiếc hay không."
Quách Băng mỉm cười, bỗng nhiên thấy chiếc xe từ phía xa chạy tới, nói: "Về rồi."
Biên kịch Lưu quay đầu lại nhìn, liền thấy đó là xe của Địch Tinh Thần và Bùi Úc.
Cô có chút ngoài ý muốn: "Về sớm vậy sao."
Không chỉ có mình cô cảm thấy ngoài ý muốn, đám Hồ Anh cũng rất bất ngờ.
Hoắc Thành vốn đang đứng bên hồ xem khách mời Hồng phương chụp quảng áo, thấy xe của Bùi Úc và Địch Tinh Thần, lập tức đi về hướng bọn họ.
Bùi Úc và Địch Tinh Thần ở cùng nhau, còn ra ngoài đi mua thức ăn với nhau, chỉ có trời mới biết Hoắc Thành có bao nhiêu gấp gáp.
Quách Băng phun tào nói: "Chắc cậu ta thường xuyên nhìn về phía con đường, bằng không làm sao phát hiện ra nhanh như vậy."
Hoắc Thành chạy đến cổng của Tiểu Bắc Cực, đúng lúc xe của bọn Bùi Úc cũng dừng lại, anh nhìn vào bên trong xe, cách cửa kính nhìn Địch Tinh Thần đang ngồi trên ghế phụ, như thể đang có tia nắng chiếu lên trên người anh, Hoắc Thành cười nói: "Nhanh như vậy đã trở về rồi sao."
Bùi Úc liếc mắt nhìn bên bờ hồ: "Sao có nhiều người vậy, đang làm gì thế?"
"Mấy người Hồ Anh đang chụp quảng cáo." Hoắc Thành nói.
Địch Tinh Thần mở cửa xe bước xuống.
Bùi Úc dừng xe ở ven đường, sau đó cũng xuống xe, đi theo hai người đến bên hồ nước. Có rất nhiều quần chúng địa phương vây quanh để xem náo nhiệt. Đám Đoan Nghệ Hoa vốn dĩ đang ôm bình nước nóng, thấy bọn Địch Tinh Thần trở về đều đứng thẳng người.
Đặc biệt là Hồ Anh, gần đây tâm tình y không được tốt lắm, thời tiết lạnh buổi sáng kéo dài, y sắp bình tĩnh luôn rồi, nhưng vừa thấy Địch Tinh Thần, y lập tức cởi chiếc áo khoác to khó coi trên người ra.
Y mặc một chiếc áo khoác dạ dài mùa cà phê, đặc biệt phù hợp với mái tóc màu hạt dẻ của y, đứng trong khung cảnh băng thiên tuyết địa, ánh nắng chiếu trên người y, diễm quan trên người bắn ra bốn phía. Ôn Nặc xoa tóc, có lẽ vì lạnh cho nên trái tim cũng đều bị đông lạnh, y nhìn diễm quang của Hồ Anh bắn ra xung quanh, lại nhìn Bùi Úc bên cạnh Địch Tinh Thần, thậm chí đến cười cũng không muốn cười.
Bùi Úc và Hoắc Thành đứng phía sau Địch Tinh Thần, một trái một phái, một người trắng nõn đẹp trai, khí chất tự cao tự đại, một người cao lớn đẹp trai, khi chất lạnh lùng, mà Địch Tinh Thần đứng ở giữa hai người, khuôn mặt chính trực thanh thuần lại xinh đẹp sạch sẽ, khiến người khó lòng không động tâm.
Ôn Nặc đang run rẩy vì lạnh, đột nhiên một loại dũng khí nảy mầm mà ngày thường y sẽ không có.
Bùi Úc và Hoắc Thành, bọn họ là hai khách mời Lam phương, sau khi thích liền chủ động xuất kích, huống chi là y.
Nếu lần sau có cơ hội, y nhất định phải nắm bắt lấy.
Y phải nắm thật chặt.
Địch Tinh Thần đứng sau lưng nhϊếp ảnh gia, nhìn bốn vị mỹ nam trong màn ảnh, không khỏi cảm thán một lần nữa.
Mùa này thật sự là đỉnh cao của chương trình yêu đương.
Bốn mỹ nam mang theo phong cách hoàn toàn khác nhau, bọn họ đứng bên hồ, phản chiếu câu tuyết bên hồ, mặc áo khoác dài, đeo khăn quàng cổ, bức ảnh nào được chụp đều tựa như bức họa báo tuyệt đẹp.
Quách Băng ở cách đó yên tĩnh xem một lúc, bỗng nhiên mở miệng gọi:
"Bùi Úc."
Địch Tinh Thần nghe vậy quay đầu lại nhìn.
Quách Băng vẫy tay nói: "Cậu tới đây một chút."
Bùi Úc liền đi về phía Quách Băng,
Quách Băng hỏi: "Lần này không đóng camera trong xe đấy chứ?"
Bùi Úc nói: "Không đóng, nhưng không có gì để xem đâu."
Hắn và Địch Tinh Thần ở trong xe về cơ bản không nói câu nào.
Hiện tại khi Quách Băng nhìn Bùi Úc có một loại cảm giác đứa nhỏ này đang tiền đồ rộng mở, thân thiết hơn rất nhiều: "Cậu đi làm phỏng vấn riêng đi, đã lâu rồi không phỏng vấn."
Địch Tinh Thần nghe vậy liền hỏi: "Chúng ta phải làm phỏng vấn riêng sao?"
Hình như rất lâu rồi chưa có phỏng vấn.
"Các cậu thì không cần, để Bùi Úc làm trước." Quách Băng cười nói.
Mười phút sau, Bùi Úc ngồi trong phòng của tổ chương trình.
Lúc này Quách Băng và biên kịch lưu đều đang có mặt, hơn chục nhân viên vây quanh máy quay.
Bùi Úc mặc áo khoác, thần thái vẫn như lần đầu tiên, nhưng ấn tượng lại thay đổi, không có cảm giác kiêu ngạo như lúc vừa mới đến, cả người đều trở nên bình tĩnh rất nhiều.
Lần này hắn cũng rất phối hợp, thành thành thật thật ngồi trên chiếc ghế cao chân dài, không ngừng điều chỉnh tư thế và góc độ theo hướng dẫn của nhân viên.
Luyến tống chủ yếu quay ở ngoài trời, hoặc là các hình ảnh cố định trong nhà, không thể dùng bảng đèn khắp nơi như quay phim truyền hình, hoặc là quay một cảnh nhiều lần,, chọn cảnh đẹp nhất để phát sóng. Bọn họ chủ yếu là mặt mộc, thường xuyên quay đến hình ảnh chật hoặc hoặc tiều tụy, ngay cả luôn xinh đẹp như Hồ Anh cũng không có biện pháp duy trì năng lượng ngăn nắp lâu dài. Nhưng luyến tống cần có giá trị nhan sắc hơn phim truyền hình, giá trị nhan sắc của khách mời rất quan trọng, có thể nói là liên quan trực tiếp tới ratings, cho nên mỗi lần bọn họ làm phỏng vấn đơn đều phải chú ý góc độ, phải đảm bảo mỗi khách mời đều có ống kính phỏng vấn đạt trình độ đẹp nhất.
"Phát sóng trực tiếp trước đó, đã phỏng vấn những người khác rồi, còn chưa phỏng vấn cậu, hiện tại cậu trả lời vấn đề trước đó chúng tôi hỏi đi."
"Cái này còn phải hỏi sao?" Bùi Úc nói: "Video vả mặt của tôi chắc các anh đã cắt nối biên tập rất nhiều đi?"
Mọi người đều phá lên cười. Bùi Úc cũng cười, nhưng nụ cười này của hắn, lập tức khiến nhân viên trong phòng hưng phấn đến đỏ bừng mặt.
Bởi vì khi Bùi Úc cười rộ lên còn muốn mạng hơn Địch Tinh Thần.
Thật là đẹp trai!
"Tôi thích Địch Tinh Thần." Bùi Úc nhìn thẳng vào camera nói.
Hắn đột nhiên nói ra lời này khiến mọi người kinh ngạc không thôi, Quách Băng nhìn vào máy theo dõi, ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống Bùi Úc, đường nét khuôn mặt rõ ràng, dung sắc thanh mỹ, chắc đã rất nghiêm túc khi nói lời này trước camera.
Địch Tinh Thần đứng bên hồ một lúc lâu mới quay về phòng số 1. Giữa trưa cậu còn phải làm một bữa tiệc lớn.
Hoắc Thành cùng cậu đi về hướng phòng số 1, đây là thời khắc ở riêng khó có được, Hoắc Thành thực cám khái, không có gì để nói, chỉ là thỉnh thoảng quay đầu nhìn Địch Tinh Thần, trong lòng tràn đầy nhu tình.
Trước khi Bùi Úc đi phỏng vấn đơn đã chạy xe đến phụ cận phòng số 1, đồ ăn đều được lấy xuống đặt xuống trước của phòng. Hai người vừa dọn đồ ăn vào thì thấy Bùi Úc quay lại.
"Sao không thấy Nghiêm ca đâu vậy?" Địch Tinh Thần hói.
Hoắc Thành nói: "Cậu ta nói hôm qua ngủ không ngon cho nên quay về ngủ bù rồi."
Hoắc Thành nhìn qua những thứ mà Địch Tinh Thần mua về, tất cả đều là thức ăn chay, cà tím, dưa chuột, cà chua, khoai lang tím, khoai tây và vân vân, gần như mỗi loại đều mua một ít. Anh và Bùi Úc ở bên cạnh giúp Địch Tinh Thần rửa rau, Địch Tinh Thần đem những cái nồi sẽ dùng tới ra, toàn bộ bệ bếp đều chất đầy các loại rau và trái cây đủ màu sắc.
Lúc đám Hồ Anh tiến vào, nhìn thấy thế trận lớn như vậy đều bị dọa sợ ngây người.
Tổ chương trình vốn dĩ đã lắp rất nhiều camera ở trong phòng bếp của phòng số 1, thấy thế liền phái người quay phim tới.
"Hôm nay Tinh Thần thật sự muốn ra đại chiêu à." Đoan Nghệ Hoa xoa xao tay nói.
"Em hầm canh lê đông lạnh cho các anh này." Địch Tinh Thần nói.
Bùi Úc và Hoắc Thành nghe vậy gần như xoay người đi lấy bát trong tủ cùng một lúc, cuối cùng Hoắc Thành vẫn chậm một bước.
Bùi Úc cầm mấy cái bát tới, múc cho đám Hồ Anh mỗi người một bát.
Ở bên ngoài chụp quảng cáo hơn hai tiếng đồng hộ, tất cả bọn họ đều run bần bật vì lạnh, Ôn Nặc lạnh đến mức hắt xì liên túc, có lẽ vì thấy hơi xấu hổ cho nên quay về phòng số 2. Tiến vào phòng số 2, y thấy Nghiêm Chấp vẫn còn đang ngủ, lại hắt xì thêm một cái nữa, nhanh chóng lùi bước né tránh.
Nghiêm Chấp bị cái hắt xì đánh thức, sau khi ngồi dậy đầu đau như muốn nứt ra, lại dựa vào đầu giường ngồi một lúc lâu mới nhìn đồng hồ, dã hơn mười một giờ, đoán chừng đám Địch Tinh Thần cũng đã trở lại, lúc này mới dậy thay quần áo. Vừa ra khỏi cửa, thấy Ôn Nặc đứng ở cửa hắt hơi.
"Bị cảm rồi?" Nghiêm Chấp hỏi.
Ôn Nặc nói: "Có chút, hắt hơi liên tục."
Nghiêm Chấp hỏi: "Cậu có thuốc không?"
"Tạm thời không uống thuốc, có lẽ qua một lúc sẽ ổn hơn, tôi nghỉ ngơi một lát. Tinh Thần và Bùi ca đã về rồi, đang nấu cơm." Ôn Nặc nói.
Nghiêm Chấp nghe vậy liền đến phòng số 1, vừa vào liền thấy Bùi Úc và Hoắc Thành đứng hai bên trái phải cạnh Địch Tinh Thần, trên tay cũng không nhàn rỗi, Bùi Úc vụng về cắt dưa chuột, còn Hoắc Thành xắn tay áo đang bóc vỏ cà chua.
Đám Hồ Anh và Lâm Thanh Ninh đang đứng ở đối diện xem Địch Tinh Thần nấu ăn."
Camera của tổ chương trình nhắm ngay vào tay của Địch Tinh Thần.
Ánh đèn chiếu vào tay Địch Tinh Thần, ngón tay thon dài phiếm một màu hồng phấn, cầm cái dao nhỏ gọt củ cải trắng.
Hồ Anh là người thấy Nghiêm Chấp đầu tiên: "Nghiêm ca mau đến xem kỹ thuật thái rau cao siêu của Tinh Thần."
Mặc dù đã sớm biết kỹ thuật cắt rau của Địch Tinh Thần rất lợi hại, nhưng trước đều xem cậu cắt lát rau củ, nhưng lúc này Địch Tinh Thần quả thực nâng cao tay nghề, cậu dùng chiếc dao nhỏ điêu khắc ra con thỏ sinh động như thật.
Nghiêm Chấp nhìn sang bên cạnh, đã có một đĩa rùa con, một đĩa heo mập, thứ dễ thấy nhất chính là cái đĩa lớn bên cạnh, ở giữa đặt một đóa hoa mẫu đơn màu đen rất lơn, cũng không biết được điêu khắc từ cái gì, bên trên màu trắng, bên dưới màu đỏ.
Nghiêm Chấp lấy điện thoại ra chụp mấy động vật nhỏ mà Địch Tinh Thần làm ra, sau đó màn hình hơi di chuyển, rất nhanh gương mặt của Địch Tinh Thần xuất hiện trong màn hình điện thoại anh.
Địch Tinh Thần nghiêm túc nhất khi làm hai việc, một khi nghiêm túc mị lực lập tức bắn ra xung quanh, một là khi khiêu vũ, hai là khi cậu nấu cơm. Cậu nấu cơm rất chuyên tâm, bởi vì đến bộ phận khó điêu khắc, cậu mím môi, hơi nhíu mày lại, lông mi cậu rất dài, lưu lại một bóng đen dày đặc.
Bùi Úc phát hiện Nghiêm Chấp đang chụp Địch Tinh Thần, liền ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nghiêm Chấp cũng nhìn qua Bùi Úc, hai người đối diện nhau lại không lộ ra biểu tình đặc biệt gì.
Nghiêm Chấp trực tiếp xem như Bùi Úc không tồn tại, mặc không biểu tình chuyển tầm mắt, tiếp tục chụp.
Sắc mặt Bùi Úc có chút lạnh nhạt.
Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, tiến thêm một bước chính là bước vào một khung trời khác, lui một bước chính là vực sâu vạn trượng.
Địch Tinh Thần vừa mới buông lỏng, nếu như lúc này có người thừa cơ xông, vậy thật sự là tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả.
Trước đây hắn từng lợi dụng sơ hở, càng hiểu được hậu quả của việc lợi dụng sơ hở có bao nhiêu đáng sợ.
Hiện giờ cũng không thể vì người khác mà may áo cưới.
Hắn liếc nhìn Nghiêm Chấp, lại nhìn đám người Hoắc Thành và Hồ Anh.
Tựa hồ Hồ Anh rất thích cái đẹp, chụp quảng cáo xong rồi vẫn còn mặc áo khoác bên trong, áo len bên trong màu hoàng quất, cả người tựa như đóa hoa hướng dương. Kiểu tóc của Đoan Nghệ Hoa thực tinh xảo, tóc chải ngược ra phía sau, lộ ra vầng trán trơn bóng, thoạt nhìn càng ổn trọng cao quý. Ánh mắt của Hoắc Thành thật ra đỏ hơn, anh mím môi, một nam nhân thường ngày tùy ý, biểu cảm lúc này lại như thiếu niên hoài xuân, trong mắt tràn đầy ái mộ.
Hắn nghĩ tới thời điểm phỏng vấn đơn kết thúc, Quách Băng có nói với hắn.
Quách Băng xem náo nhiệt không chê chuyện chưa lớn cười nhìn hắn, nói: "Ba ngày kế tiếp sẽ là ngày hẹn hò liên tiếp, hy vọng vận may của cậu vẫn như cũ. Bùi ca, cố lên."
—————
Chương này toàn mùi thuốc súng thôi, thời khắc chiến tranh bùng nổ nhất bắt đầu rồi.