Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Chương 108
Vào lúc này Bùi Úc lại xuống giường.
Hắn vẫn mặc quần đùi màu đen và áo phông màu đen. Chiếc áo phông kia rất rộng, nhưng quần đùi lại rất chật, bó sát bắp đùi tráng kiện, chân Bùi Úc vừa dài vừa rắn chắc, mông vểnh cao, Địch Tinh Thần liếc mắt nhìn bỗng nhiên thoáng thấy Bùi Úc quay đầu, lập tức siết chặt chăn.
Bùi Úc đi vệ sinh, lúc quay lại không quen tắt hết đèn trong phòng, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn nhỏ trên đầu giường.
Bùi Úc trở lại trên giường, nhìn thấy Địch Tinh Thần đắp chăn đến cằm, hai mắt mở to tựa như những vì sao lạnh lẽo trên bầu trời Bắc Thành. Mà khuôn mặt cậu trắng một cách dị thường, màu trắng sữa, tóc đen thui mềm mại rơi trên chiếc gối màu trắng.
Cổ họng Bùi Úc giật giật nói: "Em đừng quên tắt báo thức trong điện thoại."
Đến đây nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng hắn cũng có thể ngủ ngon.
Hắn vươn tay tắt đèn trên đầu giường, sau đó nghiêng người hướng mặt về phía Địch Tinh Thần, hít một hơi thật mạnh từ mùi hương trên gối.
Hắn đạt được sự xoa dịu tạm thời.
"Tinh Thần."
".... Hử."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Một tiếng ngủ ngon khiến ngọn lửa yếu ớt bên trong Địch Tinh Thần phun trào, sau đó chậm rãi mắt đầu cháy lên hừng hực.
Vào nửa đêm, nhiệt độ của tập thứ hai《 Hồng Lam tín hiệu 》đạt tới đỉnh điểm.
Gần như số lượng fan hâm mộ của hầu hết khách mời đều tăng lên mạnh mẽ, trong đó người tăng nhiều nhất chính là Hoắc Thành, dựa vào một đoạn uống rượu tâm sự, có thể thay đổi hoàn toàn ấn tượng vốn có của mọi người đối với anh, trong quá trình gây dựng sự nghiệp anh từng trải qua những chuyện chua xót khiến cư dân mạng đang làm công đều tràn đầy cộng hưởng.
Người thứ hai tăng mạnh nhất chính là Địch Tinh Thần, là một con hắc mã của《 Hồng Lam tín hiệu 》mùa này, cậu đã sớm lộ diện với tư cách là nhân vật chính trung tâm của Tu La tràng, trực tiếp giúp cậu hút vô số người hâm mộ. Đồng thời phân đoạn đỉnh điểm của cậu đều nằm trong phần trailer được phát sóng ở cuối tập.
Bởi vì vài giây cuối cùng của phần trailer xuất hiện màn nhảy múa của cậu, vẫn là pha quay chậm, làn váy tung bay khiến toàn trường kinh diễm, lại phối hợp với gương mặt sững sờ của những khách mời khác, đạn mạc trực tiếp bùng nổ.
【 Tập tiếp theo có thể sẽ phát sóng màn nhảy múa của Địch Tinh Thần?! Cảnh kinh điển mà tui mong đợi nhất! 】
【 Tỉ lệ người xem trên TV đạt mức cao mới. Tôi thấy tập thứ ba sẽ phá vỡ kỷ lục cao nhất trong lịch sử《 Hồng Lam tín hiệu 》. 】
【 Khẳng định không thành vấn đề, tuần này phát sóng liên tiếp, là cảnh khiêu vũ khiến vạn chúng mong đợi nhất! 】
【 Địch Tinh Thần khiêu vũ thật sự quá đẹp quá tô, chỉ tiếc rằng cảnh khiêu vũ của cậu ấy quá ít. Hy vọng sau này cậu ấy còn nhảy một lần nữa. 】
【 Hy vọng khi kết thúc Hồng Lam mùa này, Địch Tinh Thần nhảy thêm một lần nữa. 】
【 A a a a a, cô vừa nói như thế, tui đều nổi da gà rồi. 】
【 Điệu múa cuối cùng? 】
【 Nhiều người thích cậu ấy như vậy, cuối cùng cậu ấy chỉ có thể chọn một người, có thể cậu ấy sẽ không chọn ai, rồi cuối cùng mọi người ngồi xuống cùng nhau, cậu ấy nhảy một điệu vì tất cả những người thích mình. 】
【 Trời ạ, tui nổi da gà rồi này. 】
【 Người chị em lầu trên mau thêm ý kiến cho tổ chương trình, ý tưởng này quá tuyệt vời! 】
【 Tốt nhất nhảu một điệu bi thương, phối hợp với ánh mắt ướŧ áŧ của nhóm khách mời.... 】
【 A a a a a a a a a a. 】
Biên kịch Lưu đẩy kính, nhìn những đánh giá trên tờ giấy.
Rất tốt, xem ra ý nghĩ này của cô chiếm được rất nhiều phản hồi tốt mà cô muốn.
Cô vẫn cảm thấy Địch Tinh Thần cần phải nhảy thêm một điệu múa nữa.
Nhưng màn khiêu vũ lần này không thể theo phong cách như Lan Lăng Mộ Vương, nên ở trong trạng thái tĩnh, uyển chuyển, vừa thảm thiết vừa bi thương, không cần ánh sáng chói lọi. Nhảy trước lời tỏ tình cuối cùng. Cô tin Địch Tinh Thần khi đó cần phải nhảy tốt nhất, có tình cảm nhất.
Rạng sáng ngày thứ hai, Hoắc Thành dậy đầu tiên.
Anh bây giờ đang ở phòng số 1, lợi dụng ưu thế này, trời vừa sáng anh đã bắt đầu nấu cháo.
Anh không giỏi chiên trứng cho nên sẽ không làm, một mình ở trong phòng bếp chờ Địch Tinh Thần.
Kết quả người đến sớm nhất không phải Địch Tinh Thần mà là Hồ Anh và Lâm Thanh Ninh.
"Tối qua hai cậu ngủ thế nào?" Hoắc Thành hỏi.
Hồ Anh nói: "Chẳng ra sao cả."
"Cậu thượng hỏa?" Hoắc Thành hỏi.
Hồ Anh bị thượng hỏa khác với Bùi Úc, chỉ là vị trí thượng hỏa của y nằm ở khóe miệng, vừa nhếch miệng lên sẽ đau.
Trái lại, trông Lâm Thanh Ninh ngủ rất ngon.
Lâm Thanh Ninh nghĩ thống suốt rồi.
Có lẽ bởi vì mọi người đều thích Địch Tinh Thần, mà ngay cả bản thân y cũng hiểu vì sao mọi người đều thích Địch Tinh Thần, cho nên chuyện Bùi Úc thích Địch Tinh Thần, y chỉ có chút kinh ngạc, cũng chua xót xuất phát từ bản năng, nhưng y tiếp thu cũng rất nhanh.
Y chưa bao giờ thấy Bùi Úc chú ý đến một người nào đó như vậy, lần này Bùi Úc thật sự động tâm.
Tình cảm thật của Bùi Úc, y đột nhiên trở nên không cảm thấy hứng thú nữa.
Y cảm thấy có lẽ mình và Hồ Anh giống nhau, trước kia bọn họ đều cho rằng Bùi Úc là một tờ giấy trắng, tính cách tuy tệ nhưng chưa từng yêu thích bất cứ ai, thật sự rất có sức mê hoặc. Nhưng sau khi thấy hắn săn sóc cho Địch Tinh Thần, sắc mê hoặc của Bùi Úc không còn mạnh như vậy nữa.
Dĩ nhiên, y cũng có cố ý tăng cường ý nghĩ của mình.
Y mới không cần xây dựng tính cách một người sai tình thích liếʍ cẩu(1) trong chương trình này.
(1) Liếʍ cẩu 舔狗: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Tuy rằng trong chương trình yêu đương không thiếu liếʍ cẩu, liếʍ đủ say mệ cũng sẽ hút fan, nhưng Lâm Thanh Ninh y hiển nhiên không phải kiểu người đó.
Bây giờ y cảm thấy trong số tám khách mời, mình là người duy nhất không tham gia vào Tu La tràng, cũng rất đặc biệt.
Y còn rất thích cảm giác thế này.
Y đang nghĩ liền thấy Bùi Úc xách đồ ăn đi vào.
Hồ Anh và Hoắc Thành đều chuyển mắt sang nhìn Bùi Úc. Bùi Úc đội mũ đeo khẩu trang, trang bị đầy đủ, xung quanh người mang theo hơi lạnh thấu sương.
"Anh mua cái gì vậy?" Hồ Anh hỏi.
Bùi Úc nói: "Bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có mì sợi."
"Tôi vừa nấu cháo." Hoắc Thành nói: "Tinh Thần đâu?"
"Em ấy còn đang ngủ, ngày hôm qua đã nói qua với tổ chương trình rồi, bữa sáng hôm nay chúng ta đi mua ăn." Bùi Úc nói: "Anh chỉ nấu cháo thôi đúng không?"
Hoắc Thành "ừ" một tiếng.
"Vậy chắc đủ ăn rồi." Bùi Úc nói xong đặt những món hắn mua vào trong nồi, thấy Hoắc Thành vẫn liên tục nhìn hắn, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn lại.
Sự săn sóc của tình địch, trong mắt một tình địch khác, kỳ thực rất cay độc, Hoắc Thành vừa nhìn trong lòng liền ăn dấm, nhưng không thể nói được gì. Hai người đối mặt, phản ứng của Bùi Úc vẫn như bình thường, cúi đầu đậy nắp nồi lại, có lẽ trông hắn quá ngoan, mặc dù Hoắc Thành coi Bùi Úc là tình địch nhưng chẳng thể sắc bén như anh đối với Nghiêm Chấp và Hồ Anh.
Bùi Úc ngoan không phải kiểu ngoan như Ôn Nặc, mà thoạt nhìn hắn có chút quái gở lặng im, như nói bọn họ là một đại gia đình, Đoan Nghệ Hoa là anh cả chững chạc ôn hòa nhất, anh chính là anh hai đảm nhận toàn bộ, Ôn Nặc là em út được cả nhà cưng chiều, Hồ Anh là người giương nanh múa vuốt nhất trong nhà, Nghiêm Chấp là người được hoan nghênh nhất trong nhà, dễ tính lại đẹp trai, Lâm Thanh Ninh đứng hàng giữa, độ tồn tại cũng xếp ở giữa, vậy Bùi Úc tựa như người em trai thành tích ứu tú nhất trong nhà, khuôn mặt đẹp trai nhưng tính cách quái gở, tính cách anh cả của Hoắc Thành đặc biệt dễ dàng sinh ra cảm giác trìu mến như anh em trong nhà đối với Bùi Úc.
Cho dù hắn là tình địch chung của tất cả mọi người, hắn vẫn như trước kia, rất khiêm tốn.
Tính cách, nếu như hơi nhắm vào hắn một chút liền có cảm giác như mình đang bắt nạt người ta vậy.
"Hộp thuốc lạnh trị nhiệt tôi đưa cho cậu, cậu có bôi thường xuyên không?" Anh hỏi Bùi Úc.
Bùi Úc "ừ" một tiếng, nói: "Hôm qua khi ngủ có bôi."
Ngay vào lúc này, bọn họ bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của Hồ Anh: "Anh cũng mua đồ ăn?"
Bọn họ nhìn về phía cửa, lập tức thấy Nghiêm Chấp xách túi đồ ăn tiến vào.
Lâm Thanh Ninh nhìn đồ ăn trong tay Nghiêm Chấp, mỉm cười nói: "Cậu và Bùi Úc mua cùng một cửa hàng sao?"
Y cảm thấy có lẽ do trước đây đều là người khác theo đuổi y cho nên y bị động quen rồi, y chưa từng nghĩ tới làm chuyện gì đó cho Địch Tinh Thần. Y sẽ không chủ động nấu cơm, cũng không nghĩ tới dậy sớm đi mua đồ ăn sáng, những gì y có thể nghĩ đến đều là phong hoa tuyết nguyệt, cố gắng ở cạnh Địch Tinh Thần nhiều chút, muốn hẹn hò cùng cậu, dẫn cậu đi ra ngoài chơi.
Ừm, vậy ngày mai y cũng đi mua bữa sáng đi?
Y nghĩ.
Ngoài ra, y thật sự không thể nghĩ ra mình còn có thể làm được gì đó cho Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần ngủ đến khi dậy ngẫu nhiên.
Trong phòng vẫn là một mảnh đen cho nên cậu cho rằng trời vẫn còn mờ tối. Cậu cầm điện thoại nhìn đồng hồ mới kinh ngạc phát hiện cậu dậy quá muộn.
Cậu vội vàng từ trên giường ngồi dậy, phát hiện Bùi Úc kéo rèm cửa sổ vào.
Cậu nhanh chóng rời giường rửa mặt, vào phòng tắm mới phát hiện qυầи ɭóŧ sau khi tắm xong ngày hôm qua không thấy đâu nữa.
Cậu tìm một lúc cuối cùng kéo rèm cửa ra, phát hiện bên ngoài cửa số đặt một chiếc ghế, quần của cậu và Bùi Úc đều được vắt trên ghế dựa.
Một đen một trắng.
Một lớn một nhỏ.
Mặt trời chiếu sáng.
Cậu lúng túng đỏ bừng mặt.
Bởi vì so với qυầи ɭóŧ của Bùi Úc, sao cảm giác qυầи ɭóŧ của cậu lại trông... quá nhỏ vậy chứ.
Cảm giác công thụ rõ ràng.
Lại nghĩ tới Bùi Úc cầm nó, Bùi Úc cũng nhìn thấy, không hiểu sao mặt càng đỏ hơn.
Cậu quay đầu nhìn máy thu hình ở bên cạnh.
Trên máy thu hình vẫn còn chiếc áo khoác Bùi Úc lấy để che.
Cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng động, cậu quay sang nhìn liền thấy Bùi Úc đã trở lại.
Địch Tinh Thần nói: "Đã lâu rồi mới có cảm giác như bây giờ."
Bùi Úc nhìn qυầи ɭóŧ trước bệ cửa sổ, liền nói: "Tôi lấy ra phơi nắng."
Địch Tinh Thần "vâng" một tiếng, lấy quần áo từ trong hành lý đi phòng tắm thay đồ.
Bùi Úc phát hiện đồ lót của cậu đều là màu thuần trắng.
Bùi Úc đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào qυầи ɭóŧ của Địch Tinh Thần trên ghế dựa, mím môi cảm giác có chút khô. Hắn đút tay vào trong túi quần, nắm bao tay bông trong túi.
Bởi vì Nghiêm Chấp và Bùi Úc đều mua đồ ăn, Hoắc Thành còn nấu cháo, tám người bọn họ không thể nào ăn hết được, cuối cùng vẫn là Đoan Nghệ Hoa nghĩ ra biện pháp giải quyết, đem mỗi thứ một ít đưa cho tổ chương trình.
Sau khi ăn sáng xong, Bùi Úc và Địch Tinh Thần liền xuất phát đi chợ.
"Ở đây không có siêu thị, mua đồ ăn nhất định phải chạy đi xa mới được." Hồ Anh đưa mắt nhìn nói.
"Bọn họ không chỉ đi mua đồ ăn, lần này tương đương với một lần hẹn hò." Đoan Nghệ Hoa nói.
Ánh nắng hôm nay chiếu đầy trời, thời tiết hôm nay đặc biệt sáng sủa, một áng mây cũng không có, bầu trời xanh như một khối ngọc bích, ngay cả mặt trời cũng trong suốt đến kỳ lạ. Địch Tinh Thần cũng không còn thoải mái như trước.
Cả quãng đường cậu và Bùi Úc không nói lời nào.
Bởi vì do 《 Hồng Lam tín hiệu 》càng lúc càng nổi tiếng, lần này đi chợ tổ chương trình không phái người quay phim đi theo nữa, chỉ để bọn họ tự cầm camera, hai người vừa xuống xe liền đeo khẩu trang lên, đội thêm cái mũ, đeo găng tay, hai người đều trang bị đặc biệt đầy đủ.
Địch Tinh Thần liếc nhìn Bùi Úc, nói: "Lần này khẳng định sẽ không bị nhận ra."
Cậu đi mua thức ăn, Bùi Úc phụ trách ghi hình, sau khi mua đồ xong, Bùi Úc lập tức vươn tay muốn cầm.
Địch Tinh Thần thấy hắn còn đang cầm camera, liền nói: "Em tự xách được."
Bùi Úc vẫn cầm lấy, Địch Tinh Thần liếc mắt nhìn Bùi Úc một cái, hắn trang bị rất đầy đủ chỉ lộ ra đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, Bùi Úc nhìn thấy ánh mắt cậu giải thích: "Tôi có sức lực hơn em."
"Em cũng có."
Bùi Úc nở nụ cười nói: "Được, lần sau đế em cầm."
Hắn nói câu này khi cười, âm thanh tương đối nhẹ, cách một cái khấu trang, Địch Tinh Thần nghe ra một chút cảm giác sủng nịch.
Chờ đến lúc bọn cậu mua khoai lang, quả nhiên Bùi Úc không giành lấy cầm nữa.
Trong đời này Bùi Úc từng đi chợ hai lần, lần thứ nhất có rất nhiều người, hắn không thể tiến đến bên cạnh Địch Tinh Thần, lần này chỉ có hai người bọn họ, hắn đi cạnh Địch Tinh Thần, qua một lúc nhìn Địch Tinh Thần, qua một lúc lại nhìn camera, thời tiết hôm nay sáng sủa, có lẽ bởi vì là thứ sau cho nên người đi chợ so với thời điểm bọn họ đi trước đó đông hơn, rộn ràng ồn ào, bốc lên làn sương trắng, tiếng rao hàng liên tiếp vang lên, tràn đầy khói lửa không khí nhân gian.
Nơi này quá nhiều người, người trẻ tuổi cũng nhiều, nhìn thấy trong tay hai người cầm camera, đã có không ít người qua đường đánh giá bọn họ.
"Chúng ta có thể mua đi rồi ăn." Bùi Úc chỉ cánh đồng lúa nơi xa: "Ở đó không có người."
"Anh muốn ăn cái gì?"
"Khoai nướng." Bùi Úc nói.
Địch Tinh Thần liền đi mua cho hắn một củ khoai nướng.
Cuối cùng bọn họ mua một ngủ khoai lang, một cái bánh đậu đỏ, hai cốc trà lê nóng.
Bọn họ đặt những đồ đã mua khác lên xe, sau đó hai người cầm đồ ăn nóng hổi đến đồng ruộng.
Cảnh đồng lúa mì ở đây trải dài ngút ngàn, toàn bộ đều bị tuyết bao phủ, trên con đường nhỏ của đồng ruộng có rất ít vết xe, khi đạp lên nền tuyết đọng vang lên tiếng kẽo kẹt, cách đó không xa chính là một dòng sông, Bùi Úc ăn khoai lang nướng đi về hướng bờ sông, Địch Tinh Thần không thể làm gì khác hơn là đuổi theo hắn.
Trong sông không có nước, lòng sông mọc đầy cỏ dại, phần lớn đều bị tuyết che phủ. Nơi này vô cùng yên tĩnh, tạo thành sự tương phạt rõ rệt với khu chợ náo nhiệt phía xa, có mấy con chim đáp trên mặt đất, nhảy nhót mấy cái liền bay lên. Địch Tinh Thần uống trà lê, mũi đỏ bừng vì lạnh. Cậu thấy Bùi Úc ăn xong củ khoai lang trong tay rồi, liền đem một cốc trà lê khác đưa cho hắn.
"Ngọt không?" Bùi Úc hỏi hắn.
"Rất ngọt." Địch Tinh Thần nói: "Hình như miệng anh tốt hơn rồi."
Bùi Úc nói: "Hôm qua không thượng hỏa."
Bùi Úc uống một ngụm, nói: "Là ngọt."
Bùi Úc đội một chiếc mũ bông màu đen, trùm kín cả đầu khiến khuôn mặt hắn càng trắng hơn, đường nét cũng hiện ra rõ ràng hơn, ngũ quan anh tuấn thanh tú. Có thể là do tâm tình tốt, cho nên sắc mặt hắn trở nên hồng hào, tinh thần đặc biệt có sức sống và sạch sẽ.
"Em mua canh trà lê là bởi vì thấy tôi bị nhiệt?" Bùi Úc hỏi.
"Không phải, là em khá thích uống canh lê." Địch Tinh Thần nói: "Không phải canh lê có thể hạ hỏa. Hỏa này của anh..."
Nói được một nửa, Địch Tinh Thần liền cảm thấy không đúng.
Gay go rồi.
Quả nhiên, cậu thấy Bùi Úc mím môi nói: "Ồ."
Bùi Úc nghiêng đầu, chỉ để lại vành tai đỏ chót.
".... Anh không ngủ quen trên giường đất cho nên bị thượng hỏa."
"Ừm."
Hai người yên tĩnh uống canh lê, liền có một cơn gió thổi tới, Bùi Úc dịch người lên đầu gió, tiến lại gần Địch Tinh Thần một chút dùng cơ thể thay cậu chặn lại cơn gió tây bắc.
————
Bảo đăng 5 chương mà không có thời gian, xin lỗi mọi người nha.