Rung Động Thanh Xuân

Chương 3: Hẻm nhỏ

Chương 3: Hẻm nhỏ

Sáng thứ hai Đỗ Tịch Ca mang theo đôi mắt thâm quầng đi học, sau khi đến trường, Tiểu Lạc không ngừng cười nhạo cô.

“Tịch Ca, cậu bị bệnh tương tư rồi hả? Ha ha ...” Tiểu Lạc đến bên cạnh Đỗ Tịch Ca, trêu chọc cô.

“Thôi đi, cậu nói bậy gì đó!” Đỗ Tịch Ca đẩy Tiểu Lạc một cái, nằm ở trên bàn học ngủ bù.

Tiểu Lạc bu lại gần, nằm ở bên cạnh cô nhiều chuyện: “Tịch Ca, chẳng lẽ cậu không tò mò về nam sinh ngày hôm qua hôn cậu hả?”

Đỗ Tịch Ca bị cô ấy hỏi mà ngượng đỏ mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý tới Tiểu Lạc.

Tiểu Lạc biết Đỗ Tịch Ca sẽ có thái độ này, nên cũng không để ý mà tiếp tục nói: “Nam sinh đó, thật ra mình cũng không biết hắn là ai, chỉ biết hắn là đại thiếu gia của quán bar Lam Sắc, ngày hôm qua là sinh nhật của bạn hắn, hắn chỉ đến dự tiệc.”

“Tịch Ca, nếu như cậu cua được hắn thì tốt, vừa đẹp trai, lại có tiền, không được! Để mình đi hỏi thăm một chút, xem hắn học ở trường nào.” Không chờ Đỗ Tịch Ca trả lời, Tiểu Lạc đã chạy ra ngoài.

Đỗ Tịch Ca bị lời nói của cô ấy làm dao động, nếu mình làm bạn gái của Hứa Cẩm Niên, hai người hẹn nhau đứng dưới ánh trăng, thật là lãng mạng, càng nghĩ càng vui vẻ, cười ra tiếng.

Đúng lúc này Dung Lực Ngôn đi qua bên cạnh Đỗ Tịch Ca, trải qua chuyện ở lùm cây lần trước, hắn có hơi lúng túng nên không thèm để ý đến Đỗ Tịch Ca, lại không ngờ Đỗ Tịch Ca cũng có suy nghĩ giống hắn, không thèm để ý tới hắn.

Vì lý do này, gần đây hắn vẫn nén giận, bây giờ lại nhìn thấy vẻ mặt si mê của Đỗ Tịch Ca, trong lòng hắn không vui. Chỉ có phụ nữ hắn không cần, chứ không có người phụ nữ nào dám bỏ rơi hắn.

Dung Lực Ngôn cố ý dừng bước, lớn tiếng ho một cái để gọi suy nghĩ của Đỗ Tịch Ca trở về, thấy sắc mặt Đỗ Tịch Ca thay đổi, hắn hài lòng trở về chỗ ngồi của mình.

Đỗ Tịch Ca bị Dung Lực Ngôn dọa sợ nên mấy suy nghĩ kiều diễm trong đầu cũng không còn, cô nhớ tới chuyện quá đáng mà Dung Lực Ngôn làm với mình, cả ngày, trong lòng Đỗ Tịch Ca đều lo lắng.

Sau khi tan học, một mình Đỗ Tịch Ca đi bộ về nhà, lúc đi tới cái hẻm nhỏ cách nhà không xa, đột nhiên một bóng người lao ra từ bên trong, kéo cô vào trong hẻm nhỏ u ám.

Đỗ Tịch Ca sợ tới mức kêu to, nhưng đối phương đã dùng sức che miệng cô lại, uy hϊếp cô, “Đừng kêu! Cậu không sợ mất mặt thì cứ gọi mọi người tới.”

Lúc này Đỗ Tịch Ca mới nhìn rõ người uy hϊếp cô chính là Dung Lực Ngôn, cô khóc thút thít gật đầu một cái, ý bảo Dung Lực Ngôn buông cô ra.

Dung Lực Ngôn nhìn cô yên tĩnh lại mới từ từ buông tay.

“Lần này cậu lại muốn làm cái gì? Cậu còn như vậy, tôi nhất định sẽ mách giáo viên!” Đỗ Tịch Ca tức giận nói.

Dung Lực Ngôn khinh thường nói, “Mách giáo viên? Vậy tôi sẽ nói là cậu câu dẫn tôi, hai người chúng ta đang yêu đương.”

Đỗ Tịch Ca tức giận nói, “Sao cậu lại vô sỉ như vậy!”

Dung Lực Ngôn vô lại cười, “Làm người phụ nữ của tôi, đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay tôi.”

Nói xong liền cúi đầu hôn Đỗ Tịch Ca, ngậm lấy cánh môi của cô dùng đầu lưỡi duỗi vào trong.

Đỗ Tịch Ca hoảng sợ, đầu lưỡi của hắn cứ xông vào như vậy, cô có thể cảm giác được môi lưỡi của hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với hơi thở mãnh liệt của phái nam.

Bị hắn hôn mấy giây, Đỗ Tịch Ca đã cảm thấy không thở nổi, cô duỗi tay đẩy Dung Lực Ngôn ra, cố gắng chống cự, Dung Lực Ngôn lại ôm eo cô trực tiếp đặt cô lên tường.

Đúng lúc này, trong lòng Đỗ Tịch Ca bỗng toát ra một ý nghĩ kỳ quái, bây giờ cô đang bị “Kabedon*” đúng không? Nếu như Tiểu Lạc biết nhất định cô ấy sẽ rất hâm mộ.

Kabedon*: Nguyên bản Kabe don chính là sự kết hợp giữa: “Kabe” - bức tường và “don” - âm thanh vang lên khi tay đập mạnh vào tường. Xuất phát từ tâm lý phái nữ về hành động mạnh mẽ của các chàng trai cũng như sự chênh lệch chiều cao hoàn hảo, trong những bộ manga anime, “kabe-don” hóa thành một hành động mang tính lạnh lùng, bá đạo nhưng không kém phần lãng mạn. Dĩ nhiên, hành động này chỉ được xem là lãng mạn hoặc cực ngầu khi và chỉ khi đó là một anh chàng đẹp trai, phong cách hơi hướm “bad boy”, biết cách thực hiện “kabe-don”. Và điều kiện tiên quyết là phải cao hơn các cô gái với một khoảng chênh lệch hoàn mỹ: ít nhất một cái đầu.

Thực hiện “kabe-don” một cách nhanh - gọn - dứt khoát chính là điểm cuốn hút của hành động này. Bằng một cú nhẹ nhàng xoay người cô gái, nhanh gọn rút ngắn khoảng cách, dứt khoát áp sát và đấm tay vào tường chính là “một chiêu” gây sát thương trái tim phái đẹp ở mức độ cao. Bởi hành động này sẽ không cho phái nữ có cơ hội chạy thoát và buộc phải mặt đối mặt với người nam đó ở một không gian hẹp và khoảng cách gần thật gần.

Dung Lực Ngôn cảm thấy cô không chú ý, dùng sức cắn đầu lưỡi của cô một cái, Đỗ Tịch Ca bị cắn một cái tỉnh lại, sau đó lại bắt đầu phản kháng.

Dung Lực Ngôn buông môi cô ra, hôn nhẹ vào bên tai cô, ôn nhu nói: “Đừng làm ồn, cậu cũng không muốn gọi người khác tới đây đúng không.”

Động tác chống cự của Đỗ Tịch Ca lập tức cứng đờ, tùy ý để Dung Lực Ngôn ngậm lấy vành tai của cô nhẹ nhàng mυ'ŧ.

Cảm thấy người con gái dưới thân dần dần nghe theo, khóe miệng Dung Lực Ngôn lộ ra nụ cười hài lòng.

Hắn sờ vào bên hông Đỗ Tịch Ca kéo áo T-shirt vén lên qua ngực, lộ ra áo ngực viền hoa màu hồng bên trong.

Dung Lực Ngôn lấy tay khều một cái, toàn bộ nhũ hoa bên phải của Đỗ Tịch Ca liền lộ ra, hắn cúi đầu cắn đầu nhũ màu đỏ tươi như nụ hoa anh đào mơn mởn, dùng đầu lưỡi khảy khảy thật mạnh.

Sau khi bị Dung Lực Ngôn khẽ cắn, cả người Đỗ Tịch Ca bắt đầu run rẩy, tay cô đặt lên vai Dung Lực Ngôn, muốn đẩy thân thể cường tráng của hắn ra, nhưng mà toàn thân cô mềm nhũn không có sức lực, ngược lại giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ mời gọi, trong miệng còn phát ra tiếng thở gấp.

Dung Lực Ngôn như được cổ vũ, liếʍ láp mạnh hơn, chỉ ăn một bên chưa đã ghiền, hắn dứt khoát vòng tay qua, cởi bỏ áo ngực của Đỗ Tịch Ca, đẩy lên trên.

Dáng người Đỗ Tịch Ca rất đẹp, điển hình con nít ngực lớn, Dung Lực Ngôn nhìn thẳng bầu ngực trắng như tuyết, bởi vì thời tiết hơi lạnh, đỉnh hoa màu hồng nhạt có xu hướng đứng thẳng, run rẩy chờ hắn hái.

Tim Dung Lực Ngôn đập nhanh vô cùng, cảm giác máu trong người sôi cả lên.

Lần trước là bởi vì thấy người khác gia* hợp, do xúc động nên hắn không cẩn thận quan sát thân thể của cô, bây giờ hắn mới phát hiện, thân thể Đỗ Tịch Ca vừa trắng vừa mềm, hình dáng ngực đặc biệt xinh đẹp, nhất là hai quả đào mật hoàn mỹ này, hai tay hắn có thể cảm giác được sự co dãn.

Đỗ Tịch Ca nhìn đôi mắt đỏ bừng của Dung Lực Ngôn, cô căng thẳng không dám động đậy, không khí mập mờ nóng như lửa giữa hai người càng lúc càng nóng hơn.

Động tác của Dung Lực Ngôn mạnh mẽ hôn lên môi Đỗ Tịch Ca, không quan tâm đến miệng cô đang ngậm chặt, cương quyết quấy loạn trong miệng cô.

Đỗ Tịch Ca bị hôn đến mức choáng váng, tay trái Dung Lực Ngôn nắm một bên kiều ngũ, dùng sức vuốt ve xoa nắn.

“A...A...A...” Đầu nhũ bị véo đau lập tức làm lý trí của Đỗ Tịch Ca quay lại, loại cảm giác vừa đau vừa ngứa này làm cho cô run lên một cái, chống cự đẩy người nam sinh trước mặt ra.

Dung Lực Ngôn như mong muốn của cô ôn nhu lại, hắn hôn lên cổ Đỗ Tịch Ca, một đường đi thẳng tới ngực, ngậm lấy đầu nhũ bên kia, bắt đầu liếʍ láp lôi kéo, cho đến khi đầu nhũ phấn nộn bị đùa bỡn sưng đỏ lên.

Kɧoáı ©ảʍ tê dại chồng chất trong cơ thể, hai mắt Đỗ Tịch Ca mơ màng thở hổn hển, phía dưới hình như hơi ẩm ướt, hiển nhiên là do Dung Lực Ngôn trêu đùa mà rơi vào thế giới tìиɧ ɖu͙©.

Miệng và tay của Dung Lực Ngôn không hề nhàn rỗi, một tay vẫn trêu đùa bầu ngực của cô, tay kia lặng lẽ trượt xuống phía bụng dưới.

Dung Lực Ngôn vén váy cô lên, cách lớp qυầи ɭóŧ sờ lên tiểu huyệt của Đỗ Tịch Ca, qυầи ɭóŧ bởi vì cô động tình đã ướt đẫm, sờ lên trơn trượt, hắn cách qυầи ɭóŧ đâm vào trong tiểu huyệt .

Đỗ Tịch Ca bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tỉnh tảo lại, sợ tới mức nức nở khóc thút thít, “Đừng mà, Dung Lực Ngôn, cầu xin cậu, thả tôi ra đi.”

Đã đến bước này, Dung Lực Ngôn đương nhiên không muốn buông tha cho cô, hắn muốn cô, hôm nay mặc kệ như thế nào cũng phải đạt được.

Hắn ngẩng đầu hôn Đỗ Tịch Ca, nuốt những lời của Đỗ Tịch Ca vào miệng, nước mắt của cô chảy vào trong miệng hai người đắng chát, nhưng việc này cũng không làm Dung Lực Ngôn thương tiếc, ngược lại chỉ tăng thêm ý muốn nhất định phải đạt được trái tim của cô.

Khi Đỗ Tịch Ca bị hôn đến mức choáng váng, Dung Lực Ngôn kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, để qυầи ɭóŧ treo trên chân của cô.

Sau đó Dung Lực Ngôn cúi người, nâng chân của cô đặt lên bả vai của mình.

Đỗ Tịch Ca không biết hắn muốn làm gì, du͙© vọиɠ lập tức mất đi phân nửa, kinh hoảng hỏi: “Dung Lực Ngôn, cậu làm gì vậy!”

Lúc này Dung Lực Ngôn đâu còn quan tâm đến lời nói của cô nữa, đôi mắt của hắn chỉ lo nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt đáng yêu tươi mới trước mắt.

Hai cánh môi dịu dàng no đủ đang hé mở, phía trên có một ít lông tơ tinh tế như lông của thiên nga, hai cánh hoa nhỏ xinh mềm mại dễ thương canh giữ ngoài cửa động, dáng vẻ giống như cái miệng nhỏ nhắn đang hô hấp lúc đóng lúc mở.

Thì ra đây chính là tiểu huyệt của nữ sinh, đẹp quá, cửa hang của cô thật là nhỏ, không biết nếu đi vào sẽ có cảm giác gì...

Đỗ Tịch Ca sợ tới mức không dám cử động, dùng sức dựa sát vào vách tường sau lưng, cảm giác lạnh lẽo, làm cho du͙© vọиɠ của cô của cô hoàn toàn biến mất.

Đột nhiên có một vật mềm mại ấm áp nhẹ lướt qua giữa hai chân cô, đảo qua trước tiểu huyệt liếʍ láp âm hạch của cô.

Hốc mắt Đỗ Tịch Ca phiếm hồng toàn thân run rẩy, đôi chân trắng nõn đá lung tung trên bờ vai của Dung Lực Ngôn sợ hãi kêu, “A... A… Đừng… cầu xin cậu… Dừng lại a...”

Dung Lực Ngôn từ giữa hai chân Đỗ Tịch Ca ngẩng đầu lên, bên miệng hắn còn dính một mảng chất lỏng óng ánh, Đỗ Tịch Ca nhìn thấy vậy, bụng dưới từ từ co rút.

“Yên tâm, tôi sẽ làm cậu thật thoải mái.” Sau đó lại cúi đầu, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tiểu huyệt của Đỗ Tịch Ca, mặc dù không tiếp xúc trực tiếp, nhưng chỉ cần một chút gió lướt nhẹ qua như vậy đã đủ làm cho Đỗ Tịch Ca run rẩy không ngừng.

Cảm giác được cô gái nhỏ ang run rẩy, Dung Lực Ngôn âm thầm cười một tiếng, cúi đầu mạnh mẽ ngậm lấy cánh hoa đang run rẩy, mυ'ŧ lấy nước sốt mỹ vị trong cánh hoa, hắn dùng hàm răng khe khẽ cắn vào âm hạch đứng thẳng, còn dùng đầu lưỡi ra vào mật động, bắt chước động tác giao hợp.

“A ... Đừng mà ... Dung Lực Ngôn ... Tôi không chịu nổi...” Đỗ Tịch Ca kích động khóc.

Dung Lực Ngôn không thèm để ý đến khẩn cầu của cô gái nhỏ lúc này nữa, tiếng kêu ngừng của cô càng làm hắn hành động táo bạo hơn, đưa đầu lưỡi vào sâu hơn, mυ'ŧ vào, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “ chụt… chụt...”

“ A ...”

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn làm cho tiểu huyệt của Đỗ Tịch Ca càng ngày càng chảy nhiều nước hơn.

Đỗ Tịch Ca nhịn không được thở gấp cầu xin tha thứ: “Dung Lực Ngôn... A ... Không muốn... Đừng liếʍ nữa...” Ánh mắt long lanh chảy ra từng giọt nước mắt, toàn thân run rẩy.

“A... Dung Lực Ngôn... Đừng đừng.. Không được...” Cảm nhận được động tác của Dung Lực Ngôn càng lúc càng nhanh, sau đó cảm giác tê dại cũng càng ngày càng mãnh liệt, làm cô hơi sợ hãi.

Tiếng rêи ɾỉ nũng nịu chính là liều thuốc kí©ɧ ŧìиɧ tốt nhất, Dung Lực Ngôn vươn tay nắm lấy tiểu hạch mềm mại trơn bóng, miệng càn rỡ mυ'ŧ mạnh vào tiểu huyệt,

nước trong tiểu hạch chảy ra, miệng lại càn rỡ mυ'ŧ ra mυ'ŧ vào tiểu huyệt, làm cho Đỗ Tịch Ca run rẩy co quắp.

Đỗ Tịch Ca cảm thấy mình sắp bị kɧoáı ©ảʍ cực hạn nhấn chìm, mỗi lần hắn mυ'ŧ vào là một lần cô bị kɧoáı ©ảʍ làm cho run rẩy không ngừng.

Đầu lưỡi của nam sinh ra ra vào vào trong mật huyệt, lúc này Đỗ Tịch Ca đã gần cao trào: “A ... Dung Lực Ngôn ... A ... Không được ... Không được... A ..”

Đỗ Tịch Ca thét chói tai, một dòng chất lỏng trong suốt từ trong tiểu huyệt phun ra, dính đầy mặt Dung Lực Ngôn, cuối cùng hắn cũng buông tiểu huyệt sung huyết ra, nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, hắn cảm thấy hạ thân mình cũng sắp nổ mạnh.

Dung Lực Ngôn buông chân Đỗ Tịch Ca xuống, để cô mềm nhũn dựa vào tường, hắn đứng thẳng người, đưa tay cởi bỏ khóa quần.

Hắn vừa mới cởi nút áo, còn chưa cởi xuống, lúc này điện thoại trong túi hắn lại vang lên, cắt ngang động tác của hắn.

Dung Lực Ngôn không thèm để ý, cởϊ qυầи ra, kéo một chân của Đỗ Tịch Ca muốn cô vòng qua eo hắn.

Đỗ Tịch Ca khôi phục một chút thể lực nhẹ nhàng đẩy hắn, chỉ chỉ điện thoại trong túi không ngừng reo.

Dung Lực Ngôn bực mình cúi đầu cắn nhũ thịt mềm mại ngọt ngào, bởi vì cô không nghe lời, hắn cắn rất mạnh, răng nanh bén nhọn để lại dấu vết đỏ bừng trên bầu ngực trắng nõn.

Đỗ Tịch Ca bị đau, kêu ra tiếng. Đầu nhũ nho nhỏ như muốn nhỏ ra máu, Dung Lực Ngôn ngậm lấy đầu nhũ đỏ bừng của cô, môi lưỡi dùng sức khi dễ đầu nhũ mềm nhũn, một tay theo đường cong cơ thể đi tới bụng dưới của cô, ngón tay chen vào giữa hai chân tìm kiếm lỗ nhỏ, muốn tiếp tục hoàn thành chuyện đang làm dang dở.

“Dung Lực Ngôn… Điện thoại di động của cậu... Có thể là chuyện quan trọng đó.” Giọng Đỗ Tịch Ca run rẩy nói.

Miệng Dung Lực Ngôn ngậm lấy đầu nhũ của cô mơ hồ nói: “Mặc kệ!”

“Nhanh… Nhanh nghe máy đi… ” Đỗ Tịch Ca cố gắng đẩy hắn.

Dung Lực Ngôn nhíu mày, buông Đỗ Tịch Ca ra, tức giận thở hổn hển, cho dù là ai chuyện tốt bị cắt đứt cũng sẽ không vui, còn dưới tình huống chỉ cách một cánh cửa.

Hắn lấy điện thoại ra bấm nghe, nóng nảy hét: “Là ai! Không muốn sống nữa à!”

“Thằng nhóc thúi! Có phải cánh đã cứng cáp rồi đúng không! Dám rống cha! Ông nội của mày nhập viện mày có biết không hả! Cha cho mày 5 phút phải có mặt tại bệnh viện!” Sau đó một loạt tiếng động bận rộn truyền tới, bên kia đã cúp điện thoại.

Dung Lực Ngôn tức giận đấm một cái vào tường, sau đó quay đầu kéo Đỗ Tịch Ca vào trong ngực, hôn mạnh.

Ngay lúc Đỗ Tịch Ca cho là mình sẽ chết vì ngạt thở, Dung Lực Ngôn thả cô ra.

Dung Lực Ngôn thở hổn hển nói với Đỗ Tịch Ca: “Lần sau nhất định sẽ ăn cậu! Cậu sẽ không may mắn như vậy đâu!”

Nói xong hắn mặc quần áo, sau đó giúp Đỗ Tịch Ca sửa soạn lại quần áo, lôi cô ra khỏi hẻm nhỏ.