Nữ Phụ Phác Gục Nam Chủ

Quyển 2 - Chương 40

Thấy Liễu Hạo Ngọc so với diễn kịch biến sắc còn nhanh hơn, sợ tới mức hắn ta thiếu chút nữa đem đầu lưỡi chính mình cắn xuống, lập tức đem thân thể mình cong lên, thân thể chôn dưới gầm bàn càng run bần bật, da đầu phát đau, bọn họ không phải nhân viên bình thường, nhân viên ở chỗ này rất ít biết Liễu Hạo Ngọc rốt cuộc là dạng người gì, nhưng cũng có một bộ phận người, là biết!

Người không biết, chỉ là cảm thấy Liễu Hạo Ngọc khó có thể cân nhắc, cường đại ưu tú đến mức mọi người ngưỡng mộ, nhưng biết hắn là người như thế nào, lại rất rõ ràng, người đàn ông trước mặt này đáng sợ cùng tuyệt tình đủ để cho toàn bộ thế giới khóc thút thít.

Không ai từng thấy được hắn tàn nhẫn cùng máu lạnh, mà hắn là người duy nhất may mắn được chứng kiến và tham dự đó không phải nhân tố tự nhiên, lại bị Hoa Hạ tuyên bố là nhân tố tự nhiên tạo thành bi kịch......

Thế nhưng hắn tình nguyện không biết, bởi vì, có đôi khi biết so không biết càng thêm đáng sợ......

Hắn ta nhìn người đàn ông đã đứng lên, khóe miệng mím chặt, kính mắt cũng không che đậy được hai mắt đẫm máu, ánh mắt kia, so với lần đó càng thêm làm cho người ta sợ hãi, người đứng ở dưới ánh mặt trời, cả người lạnh giống như mùa đông khắc nghiệt, xoay người rời đi, nhanh, tàn nhẫn, sắc bén đủ để phá hủy hết thảy phẫn nộ!

Hắn ta không biết là ai, trong điện thoại là ai làm người đàn ông này trở nên đáng sợ như thế, nhưng là hắn ta biết rõ, Liễu Hạo Ngọc, hắn tuyệt đối không phải một thương nhân thư sinh mặt trắng, đó là thương nhân, chỉ cần hắn nghĩ, có thể không chớp mắt tiêu diệt người của một cái thành phố....

Chu Mẫn bị người đàn ông xa lạ này không ngừng bức lui, trong lòng nôn nóng, tay cầm điện thoại di động, có chút run rẩy, "Chúng ta xưa nay không quen biết, anh rốt cuộc là ai?"

"Tôi là ai?! Vấn đề này hỏi khá tốt, tuy nhiên tôi không nghĩ nói cho cô biết. Bất quá, gần nhất tôi nghe nói một cái tin tức rất thú vị , cô biết là cái gì không?" Lời nói âm dương quái khí của nam nhân, làm cho Chu Mẫn không khỏi cảm thấy ánh mắt người nam nhân này nhìn mình là muốn ăn cô, là chân chính ăn tươi nuốt sống, đó là loại biểu tình cực kỳ hận!

Nhưng trong trí nhớ của Chu Mẫn, cũng không có người đàn ông này xuất hiện! Đúng vậy toàn bộ trí nhớ Giang Mẫn, người nam nhân này chưa từng xuất hiện, chính là, nhưng mà..... Vì sao, không xuất hiện người trôi qua, lại xuất hiện ở chỗ này!

"Tôi và anh không thù không oán...Anh... Anh....không cần làm bậy, nơi này là trường học......" Chu Mẫn từng bước lui về phía sau, bị người đàn ông từng bước ép sát, dần dần lui vào trong rừng cây bên trong con đường nhỏ, hơn nữa càng ngày càng hẻo lánh, đồng thời Chu Mẫn bất an cũng càng lúc càng lớn!

"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Chu Mẫn thanh âm bắt đầu mang theo run rẩy, nắm chặt di động trong tay, không ngừng siết chặt, lần đầu tiên, cô hy vọng Liễu Hạo Ngọc có thể từ trên trời giáng xuống, lần đầu tiên, cô hy vọng Liễu Hạo Ngọc nhanh tới tìm cô, lần đầu tiên, cô rất hận, mình vì cái gì một chút năng lực tự bảo vệ mình đều không có.

Nhìn người đàn ông trước mặt cười không có ý tốt, Chu Mẫn cảm thấy cả người lạnh như băng, nhất là, bốn phía càng ngày càng xa xôi, sớm biết, sớm biết, cô không nên rời đi, sớm biết rằng, liền cùng bạn học cùng nhau tan học......

"Muốn cái gì...... Tôi, nghĩ làm cô!" Người đàn ông đột nhiên dừng bước chân, giống như ở tự hỏi vấn đề của Chu Mẫn, lại đột nhiên xuất hiện ý nghĩ bất kỳ một cái mãnh liệt, lời nói vừa ra, khi Chu Mẫn còn chưa hoàn hồn thời, cổ tay đã bị hắn ta nắm chặt chẽ trong tay, giống như rắn độc lạnh như băng, làm Chu Mẫn cất tiếng thét chói tai.

Tất cả sự lạnh nhạt và bộ dáng kiên cường, trong nháy mắt bị bắt, ầm ầm sụp đổ, Chu Mẫn bị bắt trong đầu hiện lên một vài đoạn ngắn mơ hồ, bên trong có một bóng dáng mơ hồ của một người phụ nữ bị đông đảo nam nhân dâʍ ɭσạи điên cuồng, người phụ nữ tuyệt vọng khóc lóc, lớn tiếng kêu cái gì đó, không ngừng vươn tay về phía cánh cửa đóng chặt kia, thế nhưng phồn hoa rơi xuống, đều bị thổi rải rác trong mưa gió ngoài phòng....

Chu Mẫn bị người đàn ông xa lạ gắt gao ôm vào trong ngực, đè ở trên cỏ, dùng khăn tay nhét vào miệng, kéo xuống cà vạt trên đồng phục học sinh, trói hai tay Chu Mẫn lại, lật người lại, đưa lưng về phía Chu Mẫn đang nằm sấp trên bãi cỏ, hai mắt đỏ bừng, không ngừng cầu cứu 484, nhưng 484 ở trong đầu cũng rất sốt ruột, nhưng là mặc kệ nó thao tác thế nào, hệ thống giống như bị tê liệt.....

Không có chút động tác nào, 484 vốn là hệ thống trí tuệ không có tim, nhìn trạng thái Chu Mẫn, tuy rằng cảm thấy sốt ruột, nhưng là lại càng cứng rắn, nó đã sớm nhắc nhở ký chủ, sau này triển khai nhiệm vụ, hệ thống sẽ không ra tay, tất cả mọi chuyện, muốn ký chủ tự mình giải quyết, tuyệt đối không thể một mặt dựa vào hệ thống trợ giúp!

Hơn nữa, nó cũng nói cho ký chủ, tận dụng khả năng học tập năng lực của năm chủ trong mỗi nhiệm vụ, đã có được năng lực tự bảo vệ mình ở nhiệm vụ phía sau. Thế nhưng Chu Mẫn vĩnh viễn lựa chọn nhìn chỗ tốt, một mặt trốn tránh, một mặt may mắn, cho nên khi bị người đàn ông này bắt lấy, liền một chút năng lực phản kháng đều không có!

"Ta đã sớm nhắc nhở ký chủ, sau khi nhiệm vụ thứ hai bắt đầu, hệ thống không cách nào trợ giúp nhiệm vụ của cô, cô nhất định phải cẩn thận, chính là ký chủ vẫn luôn ôm tâm lý may mắn, tiêu cực tán loạn xử lý sự tình, cho nên mới tạo thành tình huống như bây giờ, bó tay không có biện pháp chờ đợi người khác cứu giúp...."

Câu trả lời lạnh đạm cứng rắn của 484 làm trái tim Chu Mẫn co rút đau đớn, cô thừa nhận, từ khi tiến vào hệ thống này, cô vẫn luôn ôm tâm lý may mắn đi một bước xem một bước, không sai biệt lắm, cho rằng, hệ thống sẽ không thật sự đối với cô thấy chết mà không cứu, hơn nữa hơn nữa còn có nam chủ số mệnh ngút trời, cho nên, hết thảy cô đều không quan tâm!

Tuy nhiên, thực tế lại cho cho một cái tát, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, 484, không...không.... tôi không muốn, cứu tôi, cứu tôi! Làm ơn..... Làm ơn......"

" a --!" Thanh âm váy áo phía sau bị người ta mạnh mẽ xé rách, làm cho máu cả người Chu Mẫn đều bị đông cứng, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy tuyệt vọng, trong đầu không ngừng thoáng hiện ra từng hình ảnh mơ hồ, đó là thống khổ bị Giang Mẫn ẩn sâu, đó là khoảnh khắc thống khổ nhất tuyệt vọng nhất của Giang Mẫn kiếp trước, đó là bố mẹ Giang mời đại sư thôi miên lợi hại nhất, đem ký ức đáng sợ của Giang Mẫn chôn vùi!

484 nhìn bộ dáng của Chu Mẫn, biết hiện tại hy vọng của Chu Mẫn đều đặt trên người Liễu Hạo Ngọc. Thế nhưng 484 biết, nếu chỉ dựa vào năng lực của Liễu Hạo Ngọc, muốn chạy tới tìm được Chu Mẫn, sợ là rất khó, bởi vì trên người đàn ông này mang theo máy gây nhiễu, cho dù Liễu Hạo Ngọc có thể lập tức đuổi tới trường học, nhưng muốn tìm được Chu Mẫn, sợ là rất khó khăn.

Người đàn ông phía sau bàn tay to xẹt qua đã thịt trắng như tuyết của Chu Mẫn, sức nặng đề lên người Chu Mẫn, biểu tình rất là kích động, "Không nghĩ tới, nữ thần Khánh Đại cư nhiên là một nữ nhân hạo tuyết nõn nà, băng cơ ngọc cốt, thật đẹo, khó trách, khó trách, làm cho tất cả nam nhân Khánh Đại đều vì cô mà điên cuồng, cô nói xem, cô bị bao nhiêu người chơi qua, ấn ký trên người còn rõ ràng như thế...... Thật là một con tiện nhân......"