Nữ Phụ Phác Gục Nam Chủ

Quyển 2 - Chương 41

Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông di chuyển đến đỉnh mông cô, môi anh ta hứng hăng đến gần cổ cô mυ'ŧ vào một chút cho đến khi lưu lại dấu vết xanh tím. Chu Mẫn không ngừng giãy dụa, lắc đầu, tóc tai đã bù xù, mặt đầy nước mắt, quần áo bị người xé rách, tràn đầy trật vật!

Người đàn ông không muốn thực hiện bất kỳ màn dạo đầu nào, trực tiếp vươn tay mạnh mẽ xé toạc chiếc qυầи ɭóŧ dưới váy của Chu Mẫn, khi Chu Mẫn cảm thấy chiếc qυầи ɭóŧ bị hắn ta kéo xuống, ánh mắt cô lập tức trở nên kinh hoàng, sắc mặt tái mét. ..

"Trời ạ! Cô cư nhiên là danh khí bạch hổ! Giang tiểu thư, cô thật ngoài mong đợi của tôi! Xem ra hôm nay tôi đã tìm được bảo bối ... Tôi sẽ cố gắng hết sức để cho cho thoải mái".

Hắn ta vừa nói vừa nâng hạ thân, chỉ dùng thân trên đè Chu Mẫn, cởϊ qυầи, kéo qυầи ɭóŧ xuống. Côn th*t màu tím đen nảy ra, một ít chất lỏng màu trắng đã tràn ra từ trên đỉnh. Người đàn ông đút thẳng côn th*t vào khe hở giữa cặp mông trắng như tuyết và mềm mại của Chu Mẫn, không ngừng dùng cặp mông căng tròn và mềm mại cọ xát, vừa rêи ɾỉ vừa hổn hển kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“Thật thoải mái, chỉ cần xoa xoa bên ngoài một chút liền thoải mái, Giang Mẫn, cô thật là một người tuyệt vời!”.

Người đàn ông nhìn người phụ nữ quay lưng về phía mình với ánh mắt thèm khát, kéo đầu Chu Min qua, kéo xuống miếng vải trong miệng, “Liễu Hạo Ngọc!” Chu Mẫn lúc miệng được tự do, gào thét tên người trong lòng, lời nói tràn đầy tuyệt vọng.

Khi người đàn ông nghe thấy tên Liễu Hạo Ngọc, trong mắt anh ta hiện lên một tia lo lắng, nhất thời không biết suy nghĩ cái gì, vẻ lo lắng trong mắt anh ta cuối cùng trở nên lãnh đạm, sau đó anh ta lật người Chu Mẫn lại, đối mặt tát cô một cái thật mạnh.

Hắn ta nhéo cằm cô, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, Chu Mẫn nghiến răng nghiến lợi, nhưng người đàn ông không quan tâm chút nào, chiếc lưỡi to lớn không ngừng liếʍ môi và khuôn mặt của Chu Mẫn, giống như muốn đem toàn bộ khuôn mặt của cô mang mùi hương của mình.

Tuy nhiên, Chu Mẫn chán ghét muốn nôn mửa, nhưng cô không thể kìm lại được, tiếng nôn mửa "oẹ ~" khiến người đàn ông bị kích động tức giận, nhéo cổ Chu Mẫn, biểu tình hoảng sợ.

"Cô mẹ nó không biết tốt xấu, lão tử bằng lòng thao cô là phúc của cô, đồ kỹ nữ, nhìn dấu hôn trên người của cô, không biết đã bị bao nhiêu người thao qua, tiểu hủy*t của cô có lẽ đã lỏng đi ... Cô cho rằng Liễu Hạo Ngọc sẽ hiếm lạ mặt hàng như cô sao? Cô đúng là nằm mơ, cho dù tôi chơi đến chết Liễu Hạo Ngọc cũng không chớp mắt, thật mẹ nó đối xử với mình như một con người sao? Đồ kỹ nữ!"

Những lời lăng mạ không dứt của người đàn ông khiến Chu Mẫn đồng thời vừa cảm thấy xấu hổ vừa tức giận tuyệt vọng, lại bị người đàn ông mạnh mẽ đen quần áo trên ngực Chu Mẫn kéo xuống, nhìn bầu sữa căng tràn sức sống dưới ánh mặt trời, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, hắn ta nuốt nước bọt, cúi người đưa đầu v* đỏ mọng vào trong miệng, không ngừng phun ra nuốt vào, ngấu nghiến mạnh mẽ. Một cái tay khác cũng không ngừng xoa nắn bầu ngực mỏng manh đang lộ ra ngoài không khí của Chu Mẫn.

“Đừng chạm vào tôi, làm ơn, buông tôi ra, nếu không, nếu không, tôi sẽ không buông tha cho anh!” Chu Mẫn sợ sự cướp đoạt tục tĩu trong mắt người đàn ông này, vì vậy cô không thể không đe dọa cuối cùng, nhưng giọng điệu của lộ ra sự sợ hãi nhè nhẹ.

Người đàn ông từ trong ngực Chu Mẫn ngẩng đầu lên, bĩu môi chế giễu, "Cô nói, cô như thế nào không tha cho tôi, chỉ dựa vào thực lực nhà họ Giang của anh ở Hoa Hạ? Cô thật sự cho rằng mình là một đại nhân vật sao? Không biết tự lượng sức mình. Chọc đến lão tử không cao hứng, trong phút chốc tôi sẽ đốt hết tâm huyết của nhà cô cho rồi!"

Lời nói của người đàn ông khiến Chu Mẫn run lên, một trong những tâm nguyện của nguyên chủ là giữ được tâm huyết phần cả đời của bố mẹ Giang. . Kiếp trước bởi vì Giang Mẫn, bố Giang tích tụ tâm bệnh mà chết. Mẹ Giang sau khi bố Giang mất, cũng bị ốm một thời gian dài sau cũng bệnh mất. Chính là hiện tại, người đàn ông này lại ...

Lần đầu tiên Chu Mẫn cảm thấy mình không phải người ngoài cuộc, mà là một người thực sự tồn tại trong nhiệm vụ, thật bất lực, thật đáng thương, ký ức bị chôn vùi càng ngày càng nhiều. Khi mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn, trái tim của Chu Mẫn và Giang Mẫn đau đến mức khó thở, đó là kí ức thuộc về Giang Mẫn, nhưng lại là kí ức mà cô ấy không bao giờ muốn nhớ lại, đó là kỉ niệm mà cô ấy đau đớn nhất cùng uất ức nhục nhã ...

Ở trong thế giới của chính mình, cô đã từng nghe qua câu nói này, ngươi nếu không thoát khỏi hãʍ Ꮒϊếp thì cứ hưởng thụ đi, ít nhất còn có hy vọng sống ...

Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt Chu Mẫn đã dần dần vô thần, mất đi sức sống, giãy dụa càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên đã thỏa hiệp, hắn ta không nhịn được cười, mà 484 trong đầu của Chu Mẫn đã chấn động khi thấy sự tuyệt vọng của Chu Mẫn còn lớn hơn cả cái chết, đó là vì Giang Mẫn sự cộng tình đã hoàn toàn chiếm trọn tâm trí và trái tim!

484 đồng thời hoảng sợ, nhưng cũng lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, Chu Mẫn sẽ bị thần thức chấn động của Giang Mẫn chi phối, lúc đó, linh hồn của Chu Mẫn sẽ bị Giang Mẫn nuốt chửng, nó không thể giúp được gì. nhưng liên tục bị gọi, "Có đồng ý lấy đồ vật đổi đồ vật không!"

"Ý thức kí chủ quá yếu, không thể lựa chọn! Hệ thống lựa chọn cho kí chủ, đồng ý đổi đồ, hệ thống định vị của nam chính đổi lấy nhiễu từ trường!” Khi giọng nói của số 484 vang lên, hệ thống định vị của nhân vật nam chính trong giá trị thuộc tính của Chu Mẫn đã biến mất ngay lập tức, và có thêm nhiều loại bỏ nhiễu từ trường.

Ngay khi Liễu Hạo Ngọc nhận được cuộc gọi của Chu Mẫn, từ hưng phấn lúc đầu, đến chuyện từ bên trong truyền đến, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, dưới chân như có gió thổi, bước nhanh ra khỏi phòng họp, thậm chí còn đυ.ng phải thư ký đang đợi ngoài cửa, lần đầu tiên Liễu Hạo Ngọc đã mất đi vẻ bình tĩnh tao nhã như trước, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Tổng thư ký bị Liễu Hạo Ngọc quật ngã, lập tức đứng dậy, đi theo Liễu Hạo Ngọc, "Tôi lập tức gọi điện cho chủ tịch Khánh Đại, cử đội S5 đến, lật tung Khánh Đại, cũng phải đem Giang tiểu thư không bị thương tìm được, nếu không để hắn tự mình vào phòng H7 đi! Đời này không cần trở ra... "

Liễu Hạo Ngọc nhìn qua với ánh mắt ớn lạnh và khát máu, khiến tổng thư ký đi theo hắn chợt thót tim, hắn ta như gặp lại đứa trẻ mười năm trước đã đứng trong đống đổ nát hoang tàn. Không...không chỉ có vậy, lúc đó ánh mắt giễu cợt, khóe miệng hờ hững, nhưng hiện tại, trong mắt hắn tràn đầy tà khí cùng khát máu, thậm chí còn hơn thế!

Lôi tài xế ra ngoài, Liễu Hạo Ngọc tự mình lái xe, cắm điện thoại vào ổ sạc trên xe, bật Bluetooth, điện thoại liên tục nói chuyện, trong xe ầm ầm vang lên, nghe Chu Mẫn vừa sợ vừa sợ nói điện thoại, trong lòng đột nhiên có cảm giác lo lắng sắp mất đi cái gì đó...