"A… Sắp chết… Sắp chết… A…” Dâʍ ɖị©ɧ trơn trượt bất ngờ điên cuồng chảy ra giàn giụa, muốn ngăn cũng không được. Ánh sáng màu hồng hoa mỹ nổ mạnh ở trong mắt cô, toàn thân co rút nhắm lại hai mắt, Chu Mẫn run rẩy tùy ý để bản thân lại lần nữa bay lên thiên đường vui thích kia…
"Bảo bối, tiểu huy*t của em thật là cực phẩm, bên trong giống như có trăm ngàn cái miệng nhỏ, tôi sắp bị em hút khô rồi!”. Hoa kính mãnh liệt co rút lại cùng với nồng đậm d*m thủy nóng bỏng khiến côn th*t của anh giống như bị vô số cái miệng nhỏ dùng sức liếʍ mυ'ŧ, anh ra sức rít gào đâm chọc vài cái rồi rống to ra từ kẽ răng. “Thật sướиɠ a! Sướиɠ chết đi mất! Bảo bối của tôi, chuẩn bị nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙! Tôi muốn bắn!”
‘Tư tư tư ’. Hạ thân của anh chặt chẽ chống lại cánh mông cô, thân hình rắn chắc cường tráng kịch liệt run rẩy, qυყ đầυ to lớn màu đỏ tím giống như sắp nổ tung phun ra ra lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng sền sệt, rót đầy vào chỗ sâu trong tử ©υиɠ đau nhức của cô.
Thân thể xử nữ kiều nộn không thể chịu nổi sự đối đãi hung ác và vui thích tột độ… Trước mắt tối sầm, cô ngất đi…
Liễu Hạo Ngọc gắt gao ôm thân thể mềm mại trong lòng ngực, anh cảm thấy hạ thể của mình vừa mới đạt được niềm thỏa mãn chưa bao giờ từng có. côn th*t lại ngo ngoe rục rịch, thân thể mềm mại phấn nộn khiến anh yêu thích không buông tay, thuốc đã được giải, Liễu Hạo Ngọc đột nhiên mở hai mắt, đầu óc tỉnh táo lại…
Trong đôi mắt bình tĩnh xẹt qua tia tàn nhẫn, “Đáng chết…” Giọng nói của Liễu Hạo Ngọc đã không còn bị thuốc khống chế, trong giọng anh có âm sắc ưu nhã của đàn Cello, nếu bên trong không bao hàm sự thô bạo và âm trầm thì có lẽ sẽ càng hoàn mỹ hơn…
"Tề Nguyên! Hừ, không ngờ rằng có một ngày Liễu Hạo Ngọc tôi cũng sẽ bị lật thuyền trong mương… Nhưng mà…” Liễu Hạo Ngọc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con trong lòng ngực, khuôn mặt cô chưa tan đỏ bừng, cái miệng nhỏ hồng nhạt trơn bóng kiều diễm, da thịt trắng nõn non mềm, xuống chút nữa là hai vυ' tuyết trắng đầy đặn căng tròn và còn thêm bụi hoa chặt hẹp mê người kia… Đều đang biểu hiển tình cảnh anh làm càn, anh điên cuồng, anh muốn ngừng mà ngừng không được lúc nãy.
Cô sớm đã hôn mê bất tỉnh. Từng đoạn hình ảnh tái diễn trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt mới vừa rồi bắt đầu thoáng hiện lên ở trong đầu Liễu Hạo Ngọc. Nhìn khuôn mặt nhỏ giống như ánh trăng sáng ló dạng sau cơn mưa của cô, trong lòng bàn tay là xúc cảm mềm mại tinh tế, ánh mắt Liễu Hạo Ngọc liền xẹt qua một tia tối tăm nhưng hạ thể lại không chịu khống chế mà cương cứng lên.
Cô gái này anh có quen biết. Tuy rằng anh rất ít khi chú ý những chuyện xảy ra ở trường học nhưng cô là nữ thần kiêm học sinh giỏi gương mẫu của Đại học Khánh Đại nên anh cũng sẽ ngẫu nhiên nghe kể về cô từ trong miệng của mấy người bạn bên cạnh, gần đây nhất là thường xuyên nghe được qua lời kể của Tô Tiểu Tiểu. Tô Tiểu Tiểu nói Giang Mẫn giả vờ thanh cao, ngụy bạch liên hoa, dáng người cứng nhắc, xương cốt gầy như lân, vân vân và mây mây…(😂)
Trước kia đều là nghe qua sẽ quên nhưng hiện tại thì… Nhớ tới cảnh cô giãy giụa, phản kháng, hùa theo, khóc kêu dưới thân anh lúc nãy… Điều khiến anh bất ngờ là nữ thần thanh cao này lại có một thân thể mê hoặc lòng người như vậy, hơn nữa, ánh mắt cô nhìn anh lúc nãy… Tuy rằng anh bị bỏ thuốc nhưng không đại biểu là chỉ số thông minh của anh cũng sẽ giảm xuống. Đó là ánh mắt tràn đầy tình yêu và sự vui mừng, còn thêm cả một tia bi thương đã ẩn giấu sâu!
Cô gái này từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với anh, mặc dù là anh và cô cùng chung một lớp nhưng cô chưa bao giờ chủ động nói chuyện với anh. Vậy thì vì sao ánh mắt cô nhìn anh lại phức tạp đến như vậy? Phức tạp đến mức anh có thể rõ ràng cảm giác được sự hoảng sợ khi cô bị anh kéo vào phòng. Sau đó lúc phát hiện là anh thì kinh ngạc, giãy giụa. Đến cuối cùng là sau khi phát hiện anh không được bình thường, cô đã thỏa hiệp và thần phục, còn có tình yêu cô liều mạng che dấu…
Cô gái này khiến anh lần đầu tiên có một loại cảm giác hoang mang và mâu thuẫn!
Nhưng khi nhìn nhìn bộ váy áo bị xé nát và chiếc qυầи ɭóŧ hình chữ 丁 trên mặt đất, ánh mắt Liễu Hạo Ngọc liền trở nên âm trầm. Mặc những thứ này lên người, lại còn hở hang như vậy, nghĩ đến chỗ này, trong lòng anh xuất hiện cảm giác không thoải mái. Cô sạch sẽ và hồn nhiên anh đã tự mình nghiệm chứng nhưng chỗ này rất phức tạp. Rất khó để không tưởng tượng rằng cô gái xinh đẹp thoạt nhìn có bộ dạng thần thánh không thể xâm phạm này đã bị biết bao người đàn ông khác ngắm qua một lần.
Hơn nữa, xem cách ăn mặc cùng với tình cảnh đã 3h sáng mà cô vẫn còn ở đây, anh liền nhớ đến lời Tô Tiểu Tiểu nói. Chả nhẽ là cô giả vờ thanh cao, giả trang Thánh Nữ thật sao?
Tâm tình của Liễu Hạo Ngọc đột nhiên trở nên có chút âm trầm, ánh mắt ngoan độc chăm chú nhìn bé con trong lòng ngực, ánh mắt lửa nóng soi mỗi một tấc da thịt trên người cô giống như một vị quốc vương đang xem kỹ lãnh địa của mình, trong đó bao hàm cả sự chiếm hữu và xâm lược…
Tay chậm rãi mơn trớn từ gương mặt, lướt qua cần cổ tràn đầy dấu hôn rồi xuống đến nhũ thịt mềm mại ngập tràn dấu vết xanh tím, bàn tay to hung hăng nắm chặt, cô gái trong lòng ngực vô ý thức rêи ɾỉ, nhíu mày hừ nhẹ. Tất cả đều làm Liễu Hạo Ngọc cảm thấy côn th*t phía dưới đứng thẳng sừng sững, anh không phải là một người đàn ông không có người phụ nữ nào mà ngược lại, anh rất ít có du͙© vọиɠ và anh có thể tự mình khống chế du͙© vọиɠ của bản thân. Nhưng từ sau khi nếm thử cô, anh rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao nhiều quân vương không muốn lâm triều và tại sao những người bạn kia mê muội chuyện giường chiếu.
Bởi vì thật sự quá thoải mái khiến anh khó có thể khống chế! Nhìn cô gái đáng thương trong lòng ngực cuộn tròn thân thể, ngón chân căng thẳng vì do cao trào còn chưa thả lỏng, Liễu Hạo Ngọc nghĩ dù sao cũng là lần đầu tiên của cô, hơn nữa, lúc nãy anh lại không hề tiết chế bản thân, sợ là làm cô khó có thể chống đỡ. Nhưng mà… Liễu Hạo Ngọc hung hăng xoa nắn nhũ thịt một chút, thấp giọng nỉ non ở bên tai Giang Mẫn.
“Giang Mẫn, trước khi tôi chán ghét thân thể của em thì tốt nhất là em vĩnh viễn đừng vượt giới hạn, nếu không thì tôi tuyệt đối không nuông chiều!”
‘Rắc rắc’, tiếng then cửa vội vàng chuyển động lôi lại sự chú ý của Liễu Hạo Ngọc. Nhìn cửa phòng khóa trái bị người bên ngoài chuyển động vài cái, sau đó tiếng gõ cửa ‘phanh phanh phanh’ mãnh liệt. Liễu Hạo Ngọc nghi hoặc nhíu mày. “Ai?”
"Hạo Ngọc, tớ mang theo ‘giải dược’ sạch sẽ đến đây này! Cậu ở bên trong sao rồi?” Bên ngoài truyền đến thanh âm vội vàng của một nam sinh.
Lúc này, Liễu Hạo Ngọc mới nhớ ra là trước khi kéo Giang Mẫn vào phòng thì anh có gọi điện thoại cho cấp dưới kiêm người anh em nói chuyện mình bị người ta bỏ thuốc và bảo hắn ta tìm một cô gái sạch sẽ tới đây. Anh có thói ở sạch vô cùng cực đoan đối với thân thể của phụ nữ nhưng không ngờ rằng tác dụng của thuốc đó mạnh như vậy khiến anh không thể tiếp tục chờ đợi hắn ta đưa người tới.
Điều bất ngờ là người phụ nữ mà anh mở cửa tùy tiện kéo vào lại là Giang Mẫn. Hơn nữa, hương vị của cô ngon miệng vô cùng khiến anh không thể tự kềm chế!
Nhìn cô gái trong lòng ngực mình, Liễu Hạo Ngọc đứng dậy, ôm cô lên rồi đặt cô nằm trên sô pha, sau đó nằm xuống cạnh cô, “A Nam, cậu đi về trước đi! Tôi không cần phụ nữ…”
Người đàn ông ngoài cửa nghe thấy giọng điệu trầm thấp ưu nhã của Liễu Hạo Ngọc thì nhíu mày, “Thuốc trong người cậu đã được… Giải sao?!”
Lâm Nam kinh hãi hỏi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng rất lớn. Nhưng khi nghĩ đến thói quen ở sạch của Liễu Hạo Ngọc, nếu Liễu Hạo Ngọc thật sự không thể khống chế được mà tùy tiện kéo một người phụ nữ nào đó. Phụ nữ tới nơi này đều ăn chơi, sợ là sẽ không ‘sạch sẽ’!
Nghĩ đến cảnh đó, cả người Lâm Nam run run một trận rồi âm thầm cầu nguyện cho tên Tề Nguyên vì dám ám toán Liễu Hạo Ngọc. Kết cục của những người đắc tội Liễu Hạo Ngọc đều khó có thể phỏng đoán.
“Cậu đi về trước đi! Ngày mai, tôi muốn thấy tin tức tập đoàn Tề thị phá sản, con trai độc nhất của nhà họ Tề một đêm cưỡi vô số đàn ông!” Thanh âm của Liễu Hạo Ngọc rõ ràng ưu nhã từ tính nhưng lại làm Lâm Nam run run.