Nữ Phụ Phác Gục Nam Chủ

Quyển 2 - Chương 7 (cao H)

"A… Không cần…” Chu Mẫn còn chưa thoát ra từ trong kɧoáı ©ảʍ tột độ như đang bay trên mây thì lại bị con dã thú đột nhiên tiến vào hung hăng đẩy lên đám mây càng cao hơn. Cô chỉ cảm thấy tiểu huyệt sẽ lập tức bị căng đầy. Anh vừa ra sức dùng lực va chạm dã man vào tiểu huyệt, mỗi một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm vừa mạnh mẽ xoa nắn nhũ thịt mềm mại tuyết trắng, khiến chúng nó biến ảo thành các loại hình dạng trước mắt anh…

“A… Nhẹ chút… Liễu Hạo Ngọc… Sức lực quá lớn… A a… Chậm một chút… Ưm~… Hạo Ngọc…” Chu Mẫn vừa mới trải qua cao trào thì sao có thể thừa nhận được sự xâm chiếm mãnh liệt như thế?!

Cô ngẩng cao đầu yêu kiều rêи ɾỉ, thân mình tuyết trắng nằm ngửa ra phía sau không ngừng run rẩy, mái tóc đẹp đen nhánh tung bay như thác nước rối tung trên tấm thảm màu hồng vàng dưới mặt đất. Màu hồng vàng của tấm thảm xen lẫn với màu đen nhánh của mái tóc, hai loại màu sắc hoàn toàn tương phản khiến anh càng thêm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Bàn tay to mạnh mẽ tách hai chân cô ra, mở rộng hai đùi đến góc độ lớn nhất để cô hùa theo sự va chạm ngang ngược của anh…

“Bạch bạch…” Tiếng nước chảy cộng với tiếng thân thể va chạm hòa lẫn với nhau được phát ra từ chỗ da^ʍ uế cô và anh đang gắn kết. Cảm giác sung sướиɠ mất hồn thực cốt. Tiểu huyệt đã bị côn th*t chống đỡ cực hạn, mỗi lần anh va chạm thì cô liên tục phun ra nuốt vào côn th*t to lớn. Anh nhìn chằm chằm chỗ kết hợp của hai người, lông tơ trắng nõn trơn bóng cùng với lông rậm màu đen thô lệ đang không ngừng quấn lấy nhau làm Liễu Hạo Ngọc kích động trong lòng. Tiểu huyệt bị mật dịch cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới ướt vẫn nghênh đón sự đâm chọc mạnh mẽ của anh nhưng anh lại còn cố ý vươn một ngón tay búng thật mạnh lên hoa đế của cô…

"A… Không…” Chu Mẫn thét chói tai! Ngọn lửa xinh đẹp sáng lạn nổ mạnh! Chỉ khoảng 30s đó, cô bị cơn cao trào cuồng mãnh đột nhiên tràn tới bao phủ, linh hồn giống như đã siêu thoát và mất đi liên hệ, từng dòng mật dịch dâʍ đãиɠ như nguồn suối mất khống chế phun trào ra ngoài, toàn bộ thân mình đều tê mỏi không chịu được…

“A… Em sắp hỏng rồi… Em sẽ chết…” Chu Mẫn nức nở mềm mại nằm ở dưới mặt đất, quần áσ ɭóŧ ở dưới thân cô đã hoàn toàn ướt dầm dề. Toàn thân Chu Mẫn bủn rủn tê dại nhưng người đàn ông trên người hình như vốn không tính toán buông tha cho cô.

Anh cười vô cùng cuồng vọng tùy ý. “Tiểu bảo bối, mới chỉ như vậy mà đã muốn chết sao? Tôi còn chưa thỏa mãn đâu! Tôi muốn làm tiếp, bảo bối, kẹp chặt cho tôi, một giọt cũng không thể rớt ra ngoài!”

Biết rõ cô vừa mới trải qua cơn cao trào, đường đi mẫn cảm co rút lại tới cực điểm nhưng kiện eo rắn chắc của anh vẫn như cũ liên tục dùng sức va chạm kẽ mông phấn nộn nhỏ xinh, mỗi một mảnh thịt non ở chỗ sâu trong đều ướt nóng. Anh ma xát mỗi một chỗ mẫn cảm của cô khiến cô dù muốn nhưng vẫn không thể khép hai chân lại. Trong cơn khuây khoả có hỗn loạn đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Mẫn cuộn tròn cả đầu ngón chân lên…

"A… Cầu xin anh… Tha em đi… Em sẽ chết… Liễu Hạo Ngọc, em… Sẽ bị anh gϊếŧ chết… Ưm~ ưm… Thật mệt, thật ngứa… Aaaa… A, cầu xin anh… Tha cho em đi…”, Chu Mẫn rêи ɾỉ. Cô cảm thấy mỗi cái lỗ chân lông đều thoải mái vô cùng giống như được ăn quả đào tiên. Cô chưa từng có cảm giác thoải mái như thế này…

“Vật nhỏ đáng thương, em muốn tôi tha cho em sao? Nhưng tiểu huyệt của em vẫn cắn chặt tôi như vậy, có phải là vẫn chưa thỏa mãn hay không?” Anh cười khẽ nói lời da^ʍ tà, dã man kéo hai chân cuộn tròn của cô ra… Anh liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ kiện eo, ngang ngược va chạm trong tiểu huyệt của cô. Mỗi một lần càng thêm dùng sức, càng thêm xâm nhập sâu hơn…

Thân thể mềm mại lại run rẩy dữ dội, vách tường non mịn mãnh liệt co rút lại, cánh hoa sưng đỏ dồn dập run run, một chút dâʍ ŧᏂủy̠ thơm ngọt lại muốn điên cuồng tuôn ra. Nhận thấy được cô lại sắp cao trào, khóe miệng anh nhẹ cong lên, bàn tay to cố định eo thon mềm mại của cô rồi thong thả rút côn th*t đã đâm thật sâu vào chỗ sâu trong hoa tâm đi ra…

“A… Không cần… Không cần rời đi a…” Cảm giác côn th*t nóng rực kia sắp rời khỏi, Chu Mẫn giống như bị đánh rớt từ đám mây xuống mặt đất, cảm giác khó chịu hư không ngay lập tức lan khắp toàn thân. Cô không thể khống chế được vách thịt trong. Tiểu huyệt tự co rút lại cắn chặt côn th*t to lớn, không cho nó rời đi. Chu Mẫn nhẹ giọng hô. “Cầu… Cầu xin anh… Đừng đi… Huhu… Cho em…”

Anh cười tà mị. “Tiểu bảo bối, có phải muốn tôi đút no hay không? Cầu xin tôi, cầu tôi làm tiểu huyệt của em, tôi sẽ cho em ngay…” Anh đột nhiên rút côn th*t ra ma xát đến vách tường thịt non mịn chặt hẹp co rút và rung động một trận. Cảm giác hư không tột độ khiến cô không nhịn được mà khóc rên. “Huhu… Liễu Hạo Ngọc… Anh là tên xấu xa… Huhu…”

“Nói nhanh, bảo bối, lớn tiếng cầu xinh tôi đi a!” Anh thong thả ung dung dùng côn th*t to lớn chống ở trước miệng huyệt róc rách nước. côn th*t không ngừng ma xát viên trân châu sưng đỏ ở chính giữa hai mảnh cánh hoa phấn nộn, ngón tay cũng kɧıêυ ҡɧí©ɧ xoa nắn và xoay tròn đầu v* đứng thẳng khiến cô chỉ có thể rêи ɾỉ yêu kiều.

“Không… Đừng chỉ xoa nhẹ… Ưm~… Thật là khó chịu, thật là khó chịu… Không cần… A a…” Viên trân châu sưng đỏ mẫn cảm đến cực điểm đột nhiên run nhẹ, một loại cảm giác ngứa tê dại khiến toàn thân cô căng thẳng. Chu Mẫn nhịn không được nên cuồng loạn kêu lên. “Không… Đừng tra tấn em nữa, cầu xin anh, xin anh… Dùng cây gậy to của anh hung hăng chọc vào tiểu huyệt, đâm thủng nó… Thật ngứa… Huhu…”

Chu Mẫn kiều mị xin tha mới làm người đàn ông trên người vừa lòng mà cười to. Anh cong eo, côn th*t để ở trước mật huyệt nhỏ xinh cuồng mãnh đâm vào trong. côn th*t hung hãn thô to ngay lập tức hoàn toàn đi vào cả cây. Sau hai lần cao trào, côn th*t như lợi kiếm của anh mạnh mẽ và tàn nhẫn đâm chọc ở trong hoa kính vô cùng kiều mị và dị thường chặt hẹp của cô. Anh lớn tiếng rít gào để biểu hiện sự vui sướиɠ cực hạn do va chạm ma xát mang đến.

Liễu Hạo Ngọc lại thô lỗ vặn bung ra cánh mông của cô để côn th*t xâm nhập vào sâu và nhanh hơn…

Tiểu huyệt mềm mại vốn đạt tới cao trào đang liều mạng co rút lại thì bị đối xử thô bạo. Hai mắt Chu Mẫn mê ly, cô lắc lắc đầu. Vách tường thịt non mịn bị anh cường hãn và cuồng dã đâm sâu vào khiến cô vừa thống khổ vừa vui sướиɠ. Linh hồn giống như bị xé thành mảnh nhỏ, trôi nổi lơ lửng như muốn bay lên thiên đường…

“Tiểu yêu tinh, tôi làm em thoải mái không? Đang cao trào thì bị tiến vào có sung sướиɠ thêm nhiều hay không?” côn th*t thô to nóng rục giữa hai chân của anh nhiều lần xâm nhập vào tiểu huyệt. côn th*t thô dài dính đầy mật dịch còn thường thường ma xát hoa tâm mẫn cảm non mềm khiến cô tê dại, tứ chi rã rời, thân mình run run, không ngừng rêи ɾỉ…

“A… Từ bỏ… A… Ưm… Không…” Cơn cao trào mất hồn che trời lấp đất đánh úp về phía Chu Mẫn, cô nâng eo nhỏ lên, tiểu huyệt run rẩy đung đưa theo tốc độ ra vào của anh, tiếng đánh ‘bạch bạch’ vang lên khắp căn phòng. Thân thể mềm mại vui thích quá độ gắt gao chôn ở trước bờ ngực nóng bỏng của anh. Đôi tay ôm chặt cổ anh, tiểu huyệt run run rẩy rẩy phun trào…

“Bảo bối, quá tuyệt vời! Da^ʍ huyệt của em quả thực rất giỏi, thật muốn làm tiểu huyệt hư đi! Phun nhiều thêm một chút, bảo bối, phun d*m thủy ngọt ngào ra nhiều chút, tôi muốn em phun đến chết!”

Anh hung hăng ôm chặt thân thể sớm đã xụi lơ của Chu Mẫn, côn th*t thô to khiến người ta sợ hãi đâm thật mạnh vào trên nhụy hoa vô cùng kiều nộn ở chỗ sâu trong tiểu huyệt. côn th*t cắm thẳng vào khiến cô đá loạn chân nhỏ ở giữa không trung. Chu Mẫn chỉ cảm thấy thịt non ở chỗ sâu trong giống như sắp nứt hỏng, cô nhịn không được mà khóc thút thít xin tha…