“Sao em kẹp chặt vậy? Là do ngứa à? Hử?” Tay anh ta vân vê từ mép qυầи ɭóŧ vào, ngón tay thô ráp nhào nặn cánh hoa, đồng thời tìm kiếm nhụy hoa bên trong, vừa ấn vừa xoay tròn nơi đó.
“Ưʍ...đừng...” Diêu Vi không nhịn được tiếng rêи ɾỉ, cô nắm chặt cánh tay Quý Hàn, hai chân gần như đứng không vững, mông dựa lên mép bàn phẫu thuật, từ trong huyệt đạo của Diêu Vi chảy ra từng dòng mật dịch khiến tay người đàn ông ướt đẫm.
“Vẫn ngứa sao? Có muốn anh đâm vào cho đỡ ngứa không?” Ngón tay thô ráp của Quý Hàn cọ xát vào cửa huyệt ẩm ướt mềm mại nhạy cảm, bên trong không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.
“A... em muốn... mau vào...” Diêu Vi thút thít van xin, sự trống rỗng tê dại ở hoa huyệt ngày càng trở nên mãnh liệt, cửa hang ẩm ướt liên tục mυ'ŧ lấy ngón tay Quý Hàn, cảm giác do ngón tay thô ráp mang lại làm cho cô khao khát được đâm mạnh vào.
Quý Hàn rút ngón tay đã dính đầy mật dịch ra.
“Ưʍ... đừng...” Diêu Vi đáng thương nhìn Quý Hàn, hai chân cô không còn sức mà khép lại nữa, ngay sau đó cô cảm thấy qυầи ɭóŧ của mình đã bị cởi xuống và treo ở trên bắp đùi trắng như tuyết.
Quý Hàn kéo khóa quần xuống, giải phóng dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng đến đau nhức, sau đó nhẹ nâng một chân Diêu Vi lên, giữ lấy cặp mông căng đầy của cô rồi di chuyển eo của mình để côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đâm mạnh vào tiểu huyệt trắng mịn ẩm ướt.
Vừa mới tiến vào, nhục bổng đã bị nơi kín đáo kia kẹp chặt, anh ta không nhịn được mà ra sức đâm mạnh, mỗi lần đều dùng một lực rất lớn, giống như hận không thể đâm thủng cô.
“A... Ưʍ... Anh chậm thôi...” Cơ thể Diêu Vi run rẩy, bàn tay trắng nõn ôm chặt lấy bả vai của Quý Hàn, cần cổ trắng ngần ngửa lên phát ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ.
Âʍ đa͙σ ẩm ướt nhạy cảm đột nhiên bị cự vật vừa nóng vừa cứng đâm cọ vào, cho nên dâʍ ŧᏂủy̠ cứ ào ào chảy ra, nơi hai người giao hợp đã trở nên ướt sũng.
“Ưʍ...” Quý Hàn ngậm lấy đôi môi đỏ mọng hơi hé ra của Diêu Vi, lưỡi anh ta nghịch ngợm quấn lấy lưỡi cô, anh ta đưa tay bóp cặp mông đầy đặn, tiếp đó kéo một chân Diêu Vi lên cao để hông cô áp sát vào cơ thể mình, tư thế này khiến côn ŧᏂịŧ càng đâm sâu vào hoa huyệt hơn.
“Bác sĩ Quý, anh có đó không?” Vào lúc hai người đang “vận động” kịch liệt thì ở bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói phụ nữ.
“Ưm a...!” Có người tới! Ánh mắt Diêu Vi hiện lên sự sợ hãi, cô lo lắng nhìn Quý Hàn, nhưng bởi vì miệng đã bị anh ta chặn lại nên cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.