Phía dưới vì căng thẳng mà liên tục co rút, côn ŧᏂịŧ của Quý Hàn bị kẹp chặt trong đó, anh ta bóp mạnh cặp mông của cô, eo không ngừng di chuyển, dươиɠ ѵậŧ rút ra rồi lại đâm mạnh vào, dường như không hề quan tâm đến người vừa bước vào phòng làm việc của mình.
Diêu Vi sợ đến phát khóc, nếu bị người khác phát hiện thì phải làm sao đây? Cây gậy của Quý Hàn không ngừng ra vào bên trong cô, mật dịch cũng theo đó mà chảy ra khỏi cửa huyệt. Tâm lý căng thẳng cùng sợ hãi này khiến cô cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ giống như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy.
Ngay lúc Diêu Vi còn đang lo lắng thì Quý Hàn bỗng rời môi cô, thân dưới dùng hết sức đâm mạnh vào. Giờ phút này anh ta vô cùng sung sướиɠ, hoa huyệt của Diêu Vi không ngừng siết chặt, Quý Hàn cảm giác như côn ŧᏂịŧ của mình đang được vô số cái miệng nhỏ bú ʍúŧ vậy .
Lúc này bên ngoài lại vang lên giọng nói đầy nghi hoặc: “Kỳ lạ, sao lại không có ai cơ chứ? Lẽ nào anh ấy về rồi?”
Diêu Vi cắn chặt môi dưới, cô sợ rằng bản thân sẽ phát ra tiếng động, trong lòng vô cùng lo lắng, thật may là chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân rời đi đã vang lên.
Nhưng ngay lúc Diêu Vi thở phào nhẹ nhõm thì Quý Hàn bất ngờ bỏ tay ra khỏi mông cô, đến cả côn ŧᏂịŧ cũng được rút ra khỏi hoa huyệt.
“Hửm? Anh sao vậy?” Diêu Vi khó hiểu nhìn Quý Hàn, cô không nhịn được mà tự giác nâng bụng dưới lên, hoa huyệt dính đầy mật dịch cọ vào nhục bổng ướt đẫm, cô cảm thấy phía dưới mỏi nhừ trống rỗng, tiểu huyệt ngứa ngáy khó chịu.
Diêu Vi muốn nhưng lại sợ có người đi vào, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Quý Hàn cười cười, câu gậy bên dưới ngóc ngóc lên vài cái, anh ta xấu xa nói: “Anh phải hỏi em làm sao mới đúng? Vẫn ngứa à?”
“Ưʍ... ngứa...” Diêu Vi thở gấp, đôi mắt ngấn lệ, miệng hang lại siết chặt dươиɠ ѵậŧ của Quý Hàn, mật dịch từ bên trong không ngừng chảy ra.
“Chậc chậc... Anh chơi lâu như vậy mà em vẫn còn ngứa...” Quý Hàn giễu cợt nói.
“Ưʍ... cho em...” Diêu Vi nghe anh ta nói vậy thì càng thêm khó chịu, cô tiếp tục cọ hoa huyệt vào côn ŧᏂịŧ, đồng thời ôm chặt lấy anh ta, bất lực cầu xin.
“Xoay người nằm sấp trên bàn phẫu thuật rồi chổng mông lên.” Quý Hàn đẩy tay cô ra, lạnh lùng ra lệnh.
Cả người Diêu Vi run rẩy, cô tỏ ra đáng thương nằm sấp lên bàn theo yêu cầu của anh ta, hai khuỷu tay chống lên mặt bàn lạnh lẽo, cặp mông đầy đặn trắng nõn vểnh lên, tiểu huyệt ướŧ áŧ liên tục chảy ra mật dịch làm ướt cả đùi.
Quý Hàn vạch mông cô ra rồi đưa mắt nhìn hoa huyệt không ngừng co rút chảy nước, sau đó giơ tay khẽ vỗ lên mông cô, nhìn dấu tay hằn trên đó, anh ta cười hỏi: “Sao lại nhiều nước thế này... Có phải bên trong đang ngứa lắm không? Em nói xem anh nên làm nhẹ nhàng hay là đâm mạnh vào để giúp em bớt ngứa?”
Nói xong, anh ta véo mạnh mông cô, đến lúc nghe thấy tiếng kêu khẽ mới hài lòng buông tay.