Lý Mai tập trung hái nên cô rất nhanh đã hái được một sọt lớn hoa cúc dại. Hôm nay thời tiết rất đẹp cũng không quá nóng. Lý Mai sờ sờ bụng, đã có tiếng kêu. Cô tính toán đi về ăn cơm.
Sau khi trở về liền đem hoa cúc rửa sạch rồi phơi khô. Lúc này mới đi luộc khoai lang.
Trần Nghị tối muộn trở về, đẩy cổng bước vào sân liền nhìn thấy trước sân đang phơi rất nhiều hoa cúc. Trong mắt hiện lên nghi hoặc, nàng đem hoa cúc dại này về phơi làm gì? Phơi hoa cúc dại có ích lợi gì? Chẳng lẽ bởi vì quá nhàm chán?
Xung quanh nhà cũng không có hàng xóm, trong thôn người cũng ít, một người nói chuyện cùng nàng cũng không có. Có thể là bởi vì quá nhàm chán, Trần Nghị trong lòng nghĩ vậy.
Cầm trong tay nửa túi gạo để ở gian phòng bếp, cũng không thấy Lý Mai, Trần Nghị không thể không khóa cổng chạy ra ngoài tìm người.
Đi không bao lâu, liền thấy Lý Mai đang cõng một sọt đựng hoa cúc dại trở về, hắn bước lên đón lấy, “Đưa ta cầm.”
“Không cần, không nặng.” Lý Mai cũng thấy được Trần Nghị chạy tới mang giúp cô. Nhưng mà sọt đựng hoa cũng không lớn, hơn nữa thật sự không nặng, cho nên cô lắc lắc đầu cự tuyệt ý muốn của Trần Nghị.
Trần Nghị thấy nàng cự tuyệt, cố chấp không nói một lời đem sọt từ trên Lý Mai lấy xuống dưới, đeo lên trên lưng mình, sau đó thực tự nhiên nắm tay nàng “Đi thôi, về nhà.”
Một loạt động tác của Trần Nghị làm Lý Mai không kịp phản ứng lại. Chờ cô có phản ứng thì đã bị Trần Nghị dắt tay.
Từ lúc cô xuyên đến đây cũng trải qua một thời gian rồi nhưng đây vẫn là lần đầu Trần Nghị nắm tay cô. Một loại cảm xúc ấm áp, an tâm.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông Trần Nghị cao lớn hơn cô rất nhiều. Cô chỉ nhìn đến cái cằm cương nghị của hắn. Tim đập, cô cảm thấy hiện tại cô có chút thích người đàn ông này.
Hoàng hôn chiếu vào hai người, nhìn bóng dáng hai người đan chéo vào nhau. Lý Mai cảm thấy giờ khắc này thật sự tốt đẹp, kỳ thật cùng người đàn ông này sinh sống chung đυ.ng cùng nhau, cô nghĩ cũng khá tốt.
Trần Nghị cũng không có hỏi Lý Mai rốt cuộc nàng hái hoa cúc dại để làm gì. Lý Mai cũng không giải thích vì sao cô đem hoa cúc này về phơi. Sau khi về đến nhà, Trần Nghị đặt sọt hoa cúc vào trong nhà, rồi đổ hoa cúc ra phơi. Lý Mai ở một bên nhìn mở miệng hỏi: “Chợ ở trên trấn có bán trà hoa không?”
“Trà hoa là cái gì?” Trần Nghị khó hiểu nên hỏi lại.
“Chính là dùng hoa làm trà uống.” Lý Mai giải thích.
Lắc lắc đầu, Trần Nghị trả lời: “Không có.”
Nghe được lời này trong lòng Lý Mai mừng thầm, nơi này không có trà hoa vậy cô liền làm trà hoa để bán.
Đầu óc Trần Nghị tuy rằng không nhạy bén, nhưng nghĩ đến hôm nay Lý Mai đi hái hoa cúc, nàng còn hỏi hắn về vấn đề bán trà hoa liền hỏi “Nàng muốn đem hoa cúc này phơi khô rồi làm trà hoa để bán?”
Lý Mai gật gật đầu, “Đúng rồi.”
Trước không đề cập đến việc hoa cúc này phơi rồi đem bán có được hay không, nếu hoa cúc này có độc thì nàng sẽ bị quan phủ bắt. Thêm nữa hắn chưa từng thấy ai bán cái gì mà trà hoa, không có một tiệm buôn nào bán huống chi là có người tự mình đem bán. Không có người bán thì người mua thật sự cũng không có, hơn nữa hoa cúc này mọc dại khắp nơi nếu có thể pha trà thì họ tự mình đi hái rồi phơi.
“Hoa cúc khô thật sự có thể pha trà?”
“Có thể, hơn nữa có thể giải nhiệt giải độc.” Lý Mai gật gật đầu.
“Nàng nghe ai nói, hoa cúc này có thể giải nhiệt giải độc?” Trần Nghị nghe được mày lập tức nhíu lại.
“À……” Lý Mai nhất thời tìm không ra được một lý do thích hợp để giải thích cho hắn, đành phải nói dối, “Ta lúc trước có hầu hạ một tiểu thu nhà quan nhìn thấy tiểu thư thường xuyên pha trà hoa cúc để uống”.