Tài xế một tay nâng thùng giấy một tay kéo cửa xe nhét thùng giấy vào trong ngực lão thủ trưởng sau đó nhanh chóng đóng cửa xe lại, một loạt động tác nhanh chóng và gọn gàng giống như sợ Tống lão gia cự tuyệt đem bé gái về.
Bên trong xe, một lớn một nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ ai cũng không chớp mắt một cái. Tống lão gia tử nhìn một cục thịt nhỏ trong thùng có loại cảm giác luống cuống tay chân, không biết nên bày ra biểu cảm gì mới thích hợp với cảm giác kỳ lạ này.
Ông Tống một thân chinh chiến cả đời gϊếŧ người vô số, trải qua chiến trường tàn khốc lễ rửa tội, không cần quá nhiều biểu cảm khí thế cả người không giận mà uy.
Mọi người đều nói trẻ nhỏ là nhạy cảm nhất ai tốt ai xấu nhìn xíu là biết, ông Tống mặc dù không phải là người xấu nhưng dù người lớn mà bị người toàn thân đầy sát khí kia đến gần đều bị dọa hoảng hốt hụt hơi tay chân tê dại, huống chi là trẻ con.
Ly Âm cũng là gϊếŧ người thây ma cũng được coi như là người. Cho nên sát khí đầy trên người ông Tống ngược lại làm cho cô cảm thấy thật thân thiết quyết tâm ôm đùi trong nháy mắt lên tới đỉnh điểm, cái đùi này cô thích.
Ông Tống nhíu mày tập trung nhìn lại. Không sai, đứa trẻ này nhìn thấy ông chẳng những không sợ ngược lại còn lộ ra vẻ thân thiết. Lần đầu tiên gặp phải trẻ con không sợ cháu trai nhà ông, Ông Tống liền cảm thấy mới mẻ, nhưng không nghi ngờ có phải ông đã trở nên hiền lành dễ gần hay không?
Thấy cô không sợ ông đứa trẻ này nhất định ông sẽ nuôi, còn về phần nuôi như thế nào? Trong đầu ông Tống hiện tên một hình ảnh, bé gái này đặc biệt như vậy, chắc là có thể vừa mắt cháu trai nhà ông chứ?
Ông Tống cũng không dám chắc, dù sao cũng phải thử mới biết được.
“Lão thủ trưởng, xe không thành bị hỏng, thật sự là đáng sợ.”
Giọng nói trầm trầm của tài xế ohas vỡ không khí giằng co của một lớn một nhỏ, Ly Âm dùng tinh thần lực cáo biệt lão già bên ngoài xe, hứa hẹn sau khi lớn lên tất nhiên sẽ đến báo đáp ân tình, về phần lão già có tin hay không? không phải chuyện của cô.
“Về đi.” Ông Tống cũng không tìm hiểu sâu, chuyện ma quỷ gì ông cũng đã trải qua, hơn nữa hai ông già thì sợ cái gì?
Sau khi xe chạy, thân thể cường tráng của Ông Tống, hai tay cẩn thận nâng thùng giấy lo sợ bị xóc nảy.
“Nha nha…” Ly Âm vươn bàn tay mập mạp hướng ông Tống đưa lên, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên há miệng cười to, lộ ra hai hàng răng phấn nộn, giống như con búp bê năm mới đi ra từ trong tranh, đáng yêu mười phần.
Thấy ông Tống không cầm tay mình, đáy mắt đen của Ly Âm ảm đạm xuống, rút ra một kết luận là ông Tống không thích trẻ con.
“Cô nên làm gì đây? Nhưng mà thật là buồn ngủ, nếu không ngủ dậy rồi nghĩ nên lấy lòng ông Tống như thế nào?
Cô không biết ông Tống cơ bản không theo kịp tiết tấu của cô, người đang kinh hồn bạt vía bảo vệ thùng giấy nhỏ.
“Lò sưởi mở lớn hơn một chút.” Ông Tống nhìn tài xế ngồi ghế lái phân phó.
“Vâng.” Tài xế bật hệ thống sưởi ấm và lén lút nhìn qua gương chiếu hậu. Thấy ông thủ trưởng ngồi nghiêm túc, giống như bộ dáng gặp phải kẻ địch mạnh, nhất thời ưỡn ngực, lộ ra ánh mắt hung dữ, hung hăng nói: “Ông thủ trưởng ông yên tâm, sau khi trở về ta nhất định sẽ cho người điều tra thật kỹ, đợi ta bắt được thứ không bằng súc sinh này, ta liền…”
Trong phút chốc ông Tống hiểu, thủ hạ này lại phát bệnh, nhất định là trong não lại nghĩ ra cái gì đó, vội vàng ngăn anh ta lại: “Được rồi, ở trước mặt trẻ con ít nói tục.”
Đùa à, đẻ cho anh ta nói tiếp, không chừng cắt côn ŧᏂịŧ đều nói ra, Ông Tống nghĩ vậy mặt liền đỏ lên vội vàng bỏ ý nghĩ trong đầu.
Về phần thân phận Ly Âm, Ông Tống cũng không để ở trong lòng tí nào, nhìn vào là biết bé gái này là bị cha mẹ vứt bỏ, như vậy vừa hay để ông nuôi danh chính ngôn thuận, người bên ngoài không ai nói gì được. Xe chạy hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cục chậm rãi giảm tốc độ rồi dừng lại.
Binh lính đứng canh gác ngoài cửa hành lễ quân sự đúng tiêu chuẩn, lập tức mở cửa cho người trong xe, xe một đường đi thẳng cuối cùng lái vào một biệt thự độc lập.
Trong phòng khách biệt thự,ông chú điển trai nghe được tiếng xe vang lên liền bước nhanh ra ngoài.
Ông Tống lần đầu tiên về trễ như vậy, dù biết sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng ông chú điển trai vẫn không bỏ được ý định, nhất định phải nhìn thấy người bình an trở về mới được.
Ông chú điển trai đứng ở bên cửa xe, vừa kéo cửa xe, liền nhìn thấy thùng giấy trên đầu gối của ông Tống, nhất thời sửng sốt.
- Hừ! Ông Tống ôm thùng giấy xuống xe, lạnh lùng dập tắt đứa con trai còn đang sững sờ, đi về phía trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Ông chú điển trai phục hồi tinh thần lại, đi nhanh vài bước đuổi theo tiến lên, trên mặt kinh ngạc, cuối cùng vẫn kiên trì hỏi ra miệng: “Ba, đây là?”
Hay là cướp đi?
- Hừ! Ông Tống lại lạnh lùng một tiếng: “Cháu gái ba.”
Ông chú điển trai lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Ba, con nhà ai vậy? Thừa dịp còn chưa gây ra chuyện gì lớn liền đem trả lại đi”
"Hừ! Tống Quốc Tông ta một lời đã nói ra, ông Tống lão đem khí thế ra chèn ép ông chú điển trai, tuyệt không giống cùng ông chú nói nhảm. Ông xoay người nhẹ nhàng buông thùng giấy xuống như để trân bảo.
Ly Âm lúc này đang ngủ ngon lành đột nhiên cái nôi không còn di chuyển, hé mắt ra, nhưng cũng không tỉnh lại.
Trẻ con vốn đã ham ngủ, lại trải qua đường dài Ly Âm hận không thể ngủ đến chết.
Một bên một thiếu niên đang núp trong bóng tối chậm rãi đẩy xe lăn từ trong bóng tối đi ra.
Khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp lông mày cùng đôi mắt đen nhánh phảng phất như bịt kín sương mù ngăn cách hết thảy ở bên ngoài, người bên ngoài không cách nào nhìn thấu ý nghĩ của anh.
“Ông nội.” Anh mở miệng bầu không khí càng yên lặng hơn, không phải giọng nói của anh không dễ nghe mà là quá mức dễ nghe, âm thanh mờ mịt cũng giống như người của anh cự tuyệt người khác ở ngoài ngàn dặm.
Đáy mắt ông Tống chợt lóe lên sự thương tiếc, sau đó làm như không có việc gì vẫy vẫy tay với Tống Vọng: “A Vọng lại đây, bé gái này là ông nội nhặt được từ bên ngoài, nếu cháu thích thì giữ lại, ông nội sẽ nuôi dưỡng. ”
Tất nhiên, câu cuối cùng “Ông nội nuôi” kia có chút chột dạ, một nhà ba người đàn ông đều không có kinh nghiệm nuôi con, nuôi? Nghe thật dễ dàng, vấn đề là ai nuôi?
Ly Âm đang ngủ mơ mơ màng màng vừa định xoay người liền nghe ông Tống nói, trong lòng giật mình nhất thời tinh thần phấn chấn mở hai mắt, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh.
Thấy cô tỉnh dậy, Tống Kiến An ở một bên làm người trong suốt một lúc lâu đau đầu nhíu mày, nhẹ tay ôm Ly Âm ra khỏi thùng giấy.
“A…” Ly Âm nghiêng mặt nhìn qua thiếu niên bên kia, liền thấy thiếu niên tao nhã đứng trong vòng ánh sáng màu tím, Ly Âm lập tức trợn to hai mắt, là màu tím của Hoằng Dương thánh khí! Thì ra thế gian lại thật sự có Hoằng Dương thánh khí màu tím!
Trong cơ thể mỗi người đều có Hoằng Dương thánh khí nhưng đa số mọi người đều là màu xanh, rất ít người là màu vàng, mà màu tím thì Ly Âm chỉ thấy trong sách. Hoằng Dương thánh khí đại biểu cho số mệnh của một người, màu xanh cùng màu vàng không có gì đặc biệt, màu tím lại có tác dụng cực lớn.
Người tu đạo nếu cùng người mang theo màu tím Hoằng Dương thánh khí ở cùng một chỗ tu luyện sẽ làm ít công nhiều, có thể nói màu tím Hoằng Dương thánh khí xuất thế đều bị người tu đạo nhắm đến. Màu tím Hoằng Dương thánh khí còn có một công dụng, nó là khắc tinh của quỷ quái, nếu là quỷ quái không chú ý đυ.ng đến một chút chỉ có một kết quả chính là hồn phi phách tán.
Chỉ đáng tiếc là cô không tu luyện nội công tâm pháp mà cô cũng chưa từng nghe nói là màu tím Hoằng Dương thánh khí có thể từ trong cơ thể người khác rút ra.
“A Vọng, bé gái thích con, nhìn ánh mắt nhỏ nhắn thẳng thắn của bé gái thì hẳn là con bé muốn con ôm.” Tống Kiến An nói xong, cũng không đợi Tống Vọng từ chối đi về trước hai bước đem Ly Âm đặt ở trên đùi anh.
“A Vọng a, cháu xem bé gái này thích cháu như vậy, ông nội cùng ba con rất bận rộn, sau này cuộc sống sinh hoạt của cháu gái sẽ do cháu làm, được không?” Ông Tống cũng mặc kệ cháu trai của ông trên thực tế vẫn còn là một đứa bé, để cho một thiếu niên 15 tuổi chăm sóc một đứa trẻ ăn uống thay tã, cũng không quá cáu kỉnh đi.
Nhìn cha mình mặc dày Tống Kiến An trầm mặc.
Kể từ khi chuyện đó xảy ra, con trai cũng không tiếp xúc với ai, chỉ có ông Tống còn có thể nói chuyện với anh một vài từ.
Ánh mắt Tống Kiến An chua xót và khó chịu, mỗi người cha đều mong con trai sống tốt. Trong những năm qua không ai có thể đi vào thế giới bên trong của con ông, anh giống như một con ốc sên giữ mình trong vỏ, từ chối tất cả những ai muốn lại gần
Ông hy vọng ai đó có thể đi đến trái tim của anh và kéo anh ra ngoài.
Ông không mong gì nhiều, chỉ mong mỗi ngày anh đều vui vẻ.
Đây là một mong muốn khiêm tốn của một người cha nhưng sau nhiều năm vẫn chưa thực hiện được.
Ly Âm cảm giác được bàn tay bị cô đè dưới thân hơi nâng cô lên, nhẹ nhàng nhìn thắt lưng phía trước, cô nắm lấy quần áo thiếu niên, bàn tay mập mạp ở cánh tay thiếu niên nắm lại, hai tròng mắt trong suốt phản chiếu ra khuôn mặt thiếu niên, Tống Vọng nhìn thấy anh trong con ngươi đen nhánh của cô, cảm giác rất kỳ lạ, trong lòng anh thậm chí sinh ra một loại ảo giác giống như anh chính là toàn bộ thế giới của cô.
“A nha…” Xin chào anh trai nhỏ.
“Xin chào.” Thiếu niên âm thầm chào hỏi trong lòng, lông mi dài như cánh bướm khẽ run rẩy, lần đầu tiên đem toàn bộ một người nhìn thấy để ở trong lòng.
Nếu lúc này có người có thể đi vào nội tâm thiếu niên, sẽ thấy trong không gian u ám tràn ngập tuyệt vọng có một chút ánh sáng chiếu lên.
Ông Tống cùng ông chú điển trai liếc nhau, đều nhìn thấy đáy mắt đối phương kích động cùng vui sướиɠ, có kịch để xem!
Khi tài xế mang túi lớn túi nhỏ đựng đồ dùng trẻ em trở về liền mẫn cảm nhận thấy bầu không khí cực tốt.
Tài xế cúi người định đặt đồ xuống, liền nghe thấy ông Tống với vẻ mặt vui vẻ nói: “Đem đồ đạc đặt ở trong phòng A Vọng.”
Vẻ mặt tài xế ngạc nhiên, lại thức thời không hỏi ông thủ trưởng. Ông vui cái gì, đây không phải là anh ta có thể quản.
Chờ tài xế đặt đồ xong, ba người đàn ông trưởng thành mỗi người đều trở về phòng riêng, hoàn toàn không nghĩ tới muốn giúp đỡ anh.
Tống Vọng tuy rằng không thể đi lại, nhưng chuyện người bình thường có thể làm anh đều có thể làm thậm chí còn làm tốt hơn người khác. Ông Tống và Tống Kiến An vui vẻ nghĩ, không có gì phải lo lắng cả.
Hai ông già không tinh tế bằng phụ nữ, cho rằng anh có thể tự mình làm, liền không đi giúp đỡ, nhưng lại không biết chính vì suy nghĩ này, mới dẫn đến Tống Vọng xa lánh bọn họ.
Ai cũng thích có người quan tâm đến mình, không có khả năng chuyện gì mình làm tốt một việc, tình yêu, tình thân đều là từ những việc rất nhỏ để làm, đi kinh doanh được. Tống Vọng không nói, không có nghĩa là anh không muốn.
Tài xế chuẩn bị rất đầy đủ, vừa vặn có một người vợ của bạn tốt mở một siêu thị đồ dùng trẻ em, cho nên cũng không cần tài xế nói nhiều, bà chủ liền chuẩn bị cho anh ta một đống đồ dùng trẻ em.
Tống Vọng đặt nước nóng xuống trong bồn tắm dành riêng cho trẻ sơ sinh, lại lắc xe lăn đi ra khỏi toilet. Trong lúc đó Ly Âm vẫn yên lặng nắm lấy tay Tống Vọng, thỉnh thoảng còn bỏ vào miệng cô mà gặm gặm, răng cô cực kỳ ngứa ngáy mà đầu ngón tay của anh trai nhỏ có mùi chanh nhàn nhạt cô cực kỳ thích, lấy ra làm gậy nghiến răng không có gì có thể tốt hơn.
“Đói bụng sao? Sau khi tắm thì sẽ uống sữa.” Giọng của Tống Vọng nhẹ nhàng hơn bình thường, tay cầm chuột nhấp vài lần, bị Ly Âm gặm cắn ngón tay nhưng cũng không rút về, thỉnh thoảng còn động đầu ngón tay chạm vào lưỡi phấn mềm mại của cô.
Tống Vọng trên mạng xem mấy video làm thế nào để tắm rửa cho trẻ sơ sinh, cảm thấy anh có thể làm được, lúc này một tay đẩy xe lăn một tay nâng Ly Âm vào phòng tắm.