Chương 11: Tôi mệt lắm, nếu em muốn thì tự mình ngồi lên đi (H)
Editor: Dĩm
Kɧoáı ©ảʍ đánh úp khiến cơ thể Thẩm Ý lênh đênh như khúc gỗ trôi trên biển.
Giang Ngộ đẩy nhanh động tác, đưa hai ngón tay kẹp lấy tinh hoàn của Thẩm Ý, đôi khi còn dùng lực nhéo mạnh, bắt nạt cậu nức nở khóc mới thôi.
Giang Ngộ mới sục dươиɠ ѵậŧ có vài cái, Thẩm Ý liền tước vũ khí đầu hàng bắn ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng, lại bị Giang Ngộ đưa tay hứng lấy, một giọt cũng không rơi được xuống đất, tay khác ôm lấy eo Thẩm Ý.
“Không cần xấu hổ.” Giang Ngộ gặm gặm cái cổ non mềm của Thẩm Ý: “Cái đó của em tôi còn từng ăn qua rồi.”
Giọng nói Giang Ngộ trầm xuống mang theo áp bách.
“Lúc ấy em bắn nhanh thật, tôi mới liếʍ có một tí mà đã bắn…..cũng thật là.”
Thẩm Ý xoay đầu lại, đối diện với tầm mắt điên cuồng của Giang Ngộ.
Trên trán hắn lấm tấm ít mồ hôi, tóc đen rũ trên trán cũng ướt đẫm, một vài sợi rơi xuống dừng ở trước mắt, khiến khuôn mặt đẹp này của hắn càng điên cuồng hơn, ánh mắt tối đen không khác gì dã thú, chỉ có giống nhau ở màu mắt cùng ý vị mang theo cố chấp.
Nếu không phải Giang Ngộ nói ra, cậu vẫn sẽ không biết, cốt truyện ban đầu sớm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Buồn cười chính là, trước đó, cậu còn có một lòng nghĩ muốn sửa đúng cốt truyện, đi theo tuần hoàn cốt truyện.
Đúng là thành sự thì ít bại sự thì nhiều.
Giang Ngộ đột nhiên cảm nhận được nữ huyệt của Thẩm Ý đang co siết lại, hắn liền biết cậu đã đạt tới cao trào, nên càng ra vào dưới thân nhanh hơn, một ngón tay cắm vào biến thành hai ngón, thọc vào rút ra liên hồi phát ra âm thanh nhớp nháp, đem toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ có trong đó kéo ra ngoài, tí tách rơi trên bàn trà đọng thành vũng nước.
Nhanh quá, cũng rất sướиɠ….
Thẩm Ý he hé cái miệng nhỏ, hai mắt trừng lớn, cậu tới cao trào.
Toàn bộ hoa huyệt như được ngâm mình trong dâʍ ŧᏂủy̠ lầy lội, huyệt thịt co siết nuốt chặt ngón tay Giang Ngộ không cho tiến cũng không cho rời.
“Bảo bối, em thật không ngoan.”
Giang Ngộ hôn Thẩm Ý, đem đầu lưỡi Thẩm Ý nuốt vào trong miệng, hàm hồ mà nói chuyện.
Hắn bắt lấy hai cổ tay cậu khóa chặt, cự vật dưới thân cuồng cắm vào huyệt, tốc độ rất nhanh, cơ hồ chỉ nhìn thấy được dư ảnh mơ hồ không rõ ràng, hắn không sa đọa mãi vào một chỗ, mà thay đổi góc độ, đâm chọc cọ xát chiếu cố vách thịt non bên cạnh.
Thẩm Ý vẫn còn trong trạng thái xuất thần sau khi vừa mới cao trào và bắn tinh xong. Hai tay bị chế trụ vòng ra đằng sau, mặt dán ở trên bàn trà, huyệt thịt rất ngứa lại bị côn ŧᏂịŧ xỏ xuyên đến điểm mẫn cảm, trong vô thức co siết cúc huyệt lại.
Chỉ nghe được Giang Ngộ “hừ” một tiếng, hiển nhiên là cậu kẹp hắn sướиɠ.
“Bang” ~ một tiếng.
Mông thịt trắng nõn bị bàn tay rộng lớn tát một cái.
Thẩm Ý ngay lập tức trừng lớn mắt, không thể tin được, Giang Ngộ vậy mà , vậy mà lại dám đánh cậu. Nhưng cậu làm gì được hắn đây, hắn lại đưa tay đánh tiếp, động tác dưới thân cũng không chậm lại.
Thẩm Ý ủy khuất, nước mắt như hạt đậu lã chã rơi, mông bị đánh tất nhiên là rất đau, nhưng cơn đau qua đi lại mang đến cảm giác tê tê dại dại, thế nhưng khiến cậu sinh ra một ít chờ mong.
Côn ŧᏂịŧ thao sưng cúc huyệt khiến nó không khép lại được, rồi không ngừng đâm vào điểm mẫn cảm.
Thẩm Ý khó chịu vặn vẹo eo, cơ thể như bị treo lên, cái mông cũng nhẹ nhàng đong đưa theo tiết tấu, cố gắng thay đổi góc độ, làm cho qυყ đầυ đâm đúng điểm G.
Giang Ngộ đương nhiên nhìn thấu ý đồ của cậu, cố tình càng đâm càng sâu, thao đường hành lang đều biến dạng.
Thẩm Ý rất khó chịu, từ tận sâu bên trong huyệt thịt đều thấy ngứa như kiến đốt cùng với hư không vô cùng khó chịu, cậu định đẩy Giang Ngộ ra, nhưng hai tay bị Giang Ngộ chế trụ rồi còn đâu, sao tránh được đây.
“Muốn sao?” Giang Ngộ hỏi.
Thẩm Ý cắn môi dưới, không muốn mở miệng.
Giang Ngộ thấy bộ dáng đến điểm cực hạn của cậu lại thà chết chứ không chịu khuất phục, đáy lòng nổi lên một ý xấu.
Cái hắn muốn chính là nhìn Thẩm Ý vứt bỏ tôn nghiêm, thuần phục dưới thân hắn cầu xin.
Giang Ngộ trực tiếp dừng hẳn động tác, côn ŧᏂịŧ thô lớn mới chỉ cắm vào được một khấc mà thôi.
Cúc huyệt mới vừa nãy còn bị lấp đầy đến căng trướng, lại bất ngờ trống rỗng cùng hư không, thịt ruột không tự giác mà mấp máy.
Tay Thẩm Ý được giải thoát, cậu khó có thể tin mà nghiêng đầu nhìn về phía Giang Ngộ, mà Giang Ngộ lại biểu lộ bộ dáng không liên quan tới tôi à nha.
“Tôi mệt lắm, nếu em muốn thì tự mình ngồi lên đi.” Hắn nói xong liền dứt khoát rút ra, ngồi ở một bên trên sô pha.
Sao, sao lại có người như vậy! Thật sự rất quá đáng!
Thẩm Ý thực sự không muốn bản thân trở thành cái bộ dáng dâʍ ɖu͙© dưới thân đàn ông.
Cầu xin đàn ông thao cậu ư, sao có thể được. Nhưng…..cậu thực sự rất khó chịu, rất ngứa.
Giang Ngộ ngồi ở trên sô pha, cây gậy thịt vẫn còn ngạo nghễ đứng thẳng tắp kɧıêυ ҡɧí©ɧ, qυყ đầυ to bằng nắm tay trẻ con rỉ ra một ít chất lỏng dinh dính nhầy nhụa, rõ ràng còn có thể nhìn rõ gân xanh uốn lượn quanh thân gậy.
Thẩm Ý nuốt nước bọt, nhớ rất rõ khi thứ đồ kia cắm vào, chính mình thậm chí còn có thể cảm nhận được từng đường gân xanh đang phấn khích đập hỗn loạn.
Cậu cố gắng nâng hai chân bủn rủn đứng lên, đầu gối đỏ bừng một mảng.
Thẩm Ý chống đỡ trên bả vai Giang Ngộ, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, ngập ngừng dang hai chân, chậm rãi ngồi xuống.
Nhưng côn ŧᏂịŧ quá trơn, cậu ngồi hai ba lần xuống nhưng không thể nào vào được.
Giang Ngộ cũng nhẫn đến khó chịu, trên cổ còn thấy rõ gân xanh đang kìm chế, yết hầu lên xuống liên tục, “Ngoan, dùng tay nắm lấy.”
Nắm, nắm gì?
Ánh mắt Thẩm Ý híp lại, cậu duỗi tay, nghe theo lời Giang Ngộ nói, nắm ⅔ côn ŧᏂịŧ hắn, eo chậm rãi trùng xuống, điều chỉnh chính xác phương hướng huyệt thịt đang hé mở, rốt cuộc cũng ngồi được xuống.
Tựa như thanh kiếm tra vào vỏ, cảm giác thỏa mãn quen thuộc trở về, Giang Ngộ vừa lòng mà trầm thấp kêu một tiếng.
Hắn thẳng eo hướng lên trên đâm, qυყ đầυ tròn trịa mà Thẩm Ý chờ mong đâm mạnh vào điểm mẫn cảm, kịch liệt nhưng sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ dập dềnh này kéo Thẩm Ý sa vào hố sâu.
Cậu ngồi trên đùi Giang Ngộ, dâʍ ŧᏂủy̠ xối xả chảy ra làm đũng quần Giang Ngộ ướt một mảng lớn, nhưng giờ phút đê mê này ai còn rảnh lao mấy thứ râu ria nữa.
Thân thể dính sát vào nhau, linh hồn cũng tựa như khảm vào trong xương cốt, nơi giao hợp chặt chẽ đến mức không có thứ gì có thể tách rời.
Cúc huyệt trải qua rất nhiều lần được côn ŧᏂịŧ chăm sóc, đâu đó mang theo một chút ý vị mê dẫn, thọc ra rút vào thêm mấy chục cái, rốt cuộc Giang Ngộ mới bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.
Thẩm Ý mệt lả ghé trên người hắn, biểu tình thất thần, ánh mắt dại ra, cơ thể nhỏ xinh bị một thân thô lớn thao tàn nhẫn, toàn thân mềm nhũn như bông.
Giang Ngộ vẫn chôn côn ŧᏂịŧ nửa mềm vào huyệt thịt Thẩm Ý rất lâu. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra quá nhiều cộng với hành lang trơn trượt đã đẩy côn ŧᏂịŧ ra bên ngoài, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ồ ạt chảy ra, nhưng mới men ra được đến cửa huyệt lại bị Giang Ngộ bế nhanh lên giường, nắm hai bên cổ chân cậu chụm lại nhấc lên cao, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ dốc ngược chảy trở về.
Hắn mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một cái nút tắc bít kín cúc huyệt cậu lại, như vậy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ một giọt cũng không chảy ra được, mãi mãi cọ rửa lắng đọng ở bên trong vách thịt.
P/s: Đây là quà tặng cho các cậu nha, một chương H mlem 😋.
Được các cậu cmt với truyện không flop, tớ sẽ mở đợt thông báo tặng vàng tiếp theo nha ❤🙆
♀️
Love you all ❤❤❤❤❤