Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Bị Vai Chính Thụ Cầm Tù

Chương 10: Nhỏ như vậy còn muốn đi thao phụ nữ, muốn lấy vợ nữa chứ (H)

Chương 10: Nhỏ như vậy còn muốn đi thao phụ nữ, muốn lấy vợ nữa chứ (H)

Editor: Dĩm

Giang Ngộ ôm Thẩm Ý, nâng mông cậu lên rồi lại thả xuống, để qυყ đầυ tròn trịa càng thêm ngạo nghễ mà đâm thẳng vào điểm mẫn cảm, khiến cậu không chịu nổi mà khóc thít thít, eo nhỏ mềm nhũn cả ra.

Thẩm Ý dựa lưng vào l*иg ngực rắn chắc của Giang Ngộ, cúc huyệt bị thao đến mỏi nhừ mà không được giây nào nghỉ ngơi, hai má hồng hồng, hốc mắt ẩm ướt, ánh mắt mê mang bỗng dưng trừng lớn.

Không, không được, nơi đó không được!

Thẩm Ý yếu ớt nắm lấy cổ tay Giang Ngộ, ánh mắt rưng rưng khẩn cầu hắn đừng chạm vào nơi đó. Giang Ngộ suýt nữa cũng bị ánh mắt này thu phục, may là lý trí vẫn còn tỉnh táo, cũng không có đẩy tay cậu ra mà hôn khắp mặt cậu trấn an.

Hắn chậm rãi cắm ngón giữa vào nữ huyệt đang hé mở, bên trong vô cùng trơn trượt, vừa nhỏ vừa hẹp, từng nếp thịt non còn rất nóng.

Giang Ngộ dùng lực rất lớn mới đẩy được ngón tay đi sâu vào, nhưng hoa huyệt nhỏ hẹp cũng chỉ nuốt được nửa ngón tay mà thôi. Vì thế hắn không phí thời gian tìm cách cắm sâu vào nữa, mà bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách thịt non nới rộng ra.

Khác với kɧoáı ©ảʍ hỗn loạn căng trướng ở phía sau, ở cái huyệt phía trước này, Thẩm Ý cảm thấy rất xa lạ, thân thể như đang thay đổi, từ chỗ sâu bên trong hoa huyệt chảy ra rất nhiều chất lỏng dinh dính, trải đều toàn bộ vách thịt non.

Giang Ngộ trực tiếp ôm Thẩm Ý đứng lên, Thẩm Ý thấp hơn Giang Ngộ rất nhiều, phải nói là dáng người nhỏ xinh.

Tuy cậu đứng chân trần, nhưng cúc huyệt, hoa huyệt lần lượt bị côn ŧᏂịŧ và ngón tay thọc vào rút ra. Hơn nữa trải qua một đêm điên cuồng, cúc huyệt bị khai phá bủn rủn, hoa huyệt phía trước thì chưa nhưng mới chỉ bị ngón tay cắm vào thôi mà đã mẫn cảm hơn cả cúc huyệt rồi.

Tư thế ôm đứng này sẽ chỉ càng khiến hai cái huyệt của Thẩm Ý bị đâm vào càng sâu hơn.

Cậu xoay người hôn lên môi Giang Ngộ để rời đi lực chú ý, sau đó nhón chân lên, cố gắng thoát khỏi độ sâu kinh người này.

Nhưng Giang Ngộ sao có thể để cậu được như ý nguyện.

Buông tha ư. Không đời nào.

Giang Ngộ thẳng lưng tàn nhẫn đâm mạnh, trực tiếp đâm Thẩm Ý đi về phía trước hai bước, làm côn ŧᏂịŧ trượt ra ngoài, nhưng bị Giang Ngộ nhanh tay ôm eo kéo mạnh về dập mạnh vào cúc huyệt đút vào lại lần nữa, tay kia cũng mò lại vào trong hoa huyệt thọc mạnh, mà hành động này dùng lực rất lớn, nguyên cây gậy thịt cùng ngón tay toàn bộ đều thọc vào chỗ sâu.

Huhu. Đau, đau quá.

Thẩm Ý thở không nổi, Giang Ngộ xoay mặt cậu lại, vươn đầu lưỡi liếʍ những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu “Ngoan, mấy ngày nữa sẽ thao cái huyệt phía trước này của em, tạm thời tôi sẽ thao cái huyệt phía sau.”

Khi đầu ngón tay chạm vào một tầng thịt mềm, ánh mắt Giang Ngộ tối sầm lại, hiện lên vài phần điên cuồng, hắn tàn nhẫn thao hậu huyệt, còn phía trước bị ngón tay chọc ra chọc vào bên trong hoa huyệt, một trước một sau vô cùng ăn ý.

Chết mất thôi.

Hai mắt Thẩm Ý mê mang như sương mù, không nhìn thấy tiêu điểm, cơ thể gắng gượng đuổi theo du͙© vọиɠ đã đến giới hạn cùng với kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến tê dại đang gặm nhấm lý trí cậu.

Thực sự sẽ chết mất.

Cậu nằm liệt trên người Giang Ngộ, cúc huyệt nhu thuận mở rộng một chút cho côn ŧᏂịŧ dễ dàng ra vào, mỗi một lần tiến vào đều rất chuẩn xác đâm mạnh vào điểm mẫn cảm, buộc cậu phải thừa nhận du͙© vọиɠ nồng cháy của hắn.

Đôi mắt ầng ậc một tầng nước, cánh môi đỏ mọng he hé, khuôn mặt ôn nhu xinh xắn thế nhưng lộ ra biểu tình mê hoặc nhân tâm.

Giang Ngộ yêu chết cái bộ dáng này của Thẩm Ý, hắn một tay nhẹ nhàng bế cậu lên đặt ở trên bàn trà. Cậu quỳ, hắn đứng, độ cao thích hợp, côn ŧᏂịŧ càng thêm tàn nhẫn xỏ xuyên cúc huyệt phát ra tiếng “bạch bạch bạch~” vang vọng khắp phòng khách trống vắng.

Tư thế dã thú giao hợp này khiến Giang Ngộ càng điên cuồng hơn, hắn cúi đầu liếʍ láp tấm lưng bóng loáng của Thẩm Ý, sau đó há miệng gặm cắn cổ Thẩm Ý, bàn tay phía dưới đang thao hoa huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt chảy ào ạt dâʍ ŧᏂủy̠, một cái tay khác thì nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Thẩm Ý.

Ba chỗ trên người Thẩm Ý đều bị Giang Ngộ thao túng, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá mãnh liệt cũng quá sợ hãi khiến cậu nhịn không được phát run, nhưng thật sâu trong nội tâm lại có mấy phần chờ mong.

Dươиɠ ѵậŧ bị Giang Ngộ nắm trong tay, đầu ngón tay cọ cọ cào cào qυყ đầυ cậu, rất nhanh từ lỗ niệu đạo chảy ra một ít chất lỏng trong suốt.

“Nhỏ như vậy còn muốn đi thao phụ nữ, muốn lấy vợ nữa chứ, có vẻ em rất tự tin nhỉ.” Giang Ngộ liếʍ dọc từ sống lưng lên đến cổ Thẩm Ý, nói nhỏ bên tai cậu: “Đúng rồi, Ý Ý, có lẽ em không biết chuyện này, lần đầu tiên em bắn là do tôi khẩu* cho em.”

(*Khẩu giao)

Đầu óc Thẩm Ý vốn dĩ giống như hồ nhão, bỗng nhiên bừng tỉnh, hai tay dùng sức chống trên bàn trà, hơi lạnh thấu xương xâm nhập vào trong xương khiến cậu càng thêm tỉnh táo. Cậu quay mặt sang một bên, hai mắt trừng lớn chất vấn nhưng ở trong mắt Giang Ngộ lại chính là đang lườm yêu.

Giang Ngộ giương mắt, trong mắt mang theo ý cười: “Nghĩ lại thì…… em của lúc mười lăm tuổi năm ấy, tôi đã cho thuốc vào sữa bò của em, đêm đó em ngủ rất ngon, tôi có làm em thế nào em cũng không tỉnh.”

Thẩm Ý không khống chế được chính mình mà phát run, mặc Giang Ngộ đâm xuyên cậu về phía trước, rồi lại bị túm trở về, cậu bất lực nhắm mắt lại, nhưng bên tai đều là giọng nói của Giang Ngộ.

“Tôi cởϊ qυầи áo của em, cả qυầи ɭóŧ cũng cởi, Ý Ý đoán xem, tôi thấy được cái gì?” Ngữ điệu Giang Ngộ phập phồng, giống như đang kể chuyện xưa “Tôi thấy được hoa huyệt của em, nho nhỏ, giống như một đóa hoa.”

Lúc hắn nói còn nghe ra được âm thanh nặng nề đang cố đè nén, tay hắn đâm mạnh vào hoa huyệt trơn trượt, khi đầu ngón tay chạm đến màиɠ ŧяiиɧ mềm mỏng, Thẩm Ý đột nhiên rùng mình một cái, sau đó siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ, suýt nữa đem côn ŧᏂịŧ bấm gãy.

Cúc huyệt phía sau như bị một cái máy đóng cọc thao đến khi nào hết điện mới chịu ngừng, điểm mẫn cảm tê rần khuất phục để hắn tiến công mãnh liệt, dươиɠ ѵậŧ hồng hào được Giang Ngộ sục lên xuống trong tay có dấu hiệu muốn bắn, nhưng lại bị đầu ngón tay thon dài của hắn ấn ngăn chặn.

Thẩm Ý yếu ớt há miệng thở dốc mặc Giang Ngộ vẫn cứ cày cấy trên người cậu. Đôi tay run rẩy chống đỡ nửa người trên không được mà mềm oặt xuống, đầṳ ѵú mẫn cảm chà xát vào bàn trà lạnh lẽo đến run rẩy dựng đứng lên, tóc mái trên trán rơi xuống che đi đôi mắt nhu thuận càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Ngộ khi dễ cậu thô bạo hơn.

Editor: Các cậu hãy ấn Đề Cử gửi Ánh Kim (được tặng khi nạp vàng) ở cuối chương nếu thấy truyện hay nhé. Và các cậu nhớ ấn theo dõi truyện để nhận được thông báo khi có chương mới nha 🥰