101 Cách Dụ Dỗ Nam Thần Cao Lãnh Cấm Dục

Chương 15

15. Em... em... không thể tiểu được

Trans & Beta: Vivians2

***

Khúc Dật Chi đột nhiên nhận ra lý do thực sự đằng sau biểu hiện ngại ngùng trên khuôn mặt của cô gái.

Anh cũng hơi xấu hổ, đưa tay lên miệng ho khan, nhất thời không nghĩ ra nên nói gì.

"Đàn anh, em..."

Hải Uyển Uyển vùi đầu vào trước ngực, nước trong người có lẽ đều đã chảy vào bàng quang, thật sự khóc không ra nước mắt.

"Anh giúp em."

Khúc Dật Chi ngồi xổm xuống bên cạnh giường cô: "Xin lỗi."

Nói xong, anh ôm eo cô, nâng mông cô lên, giúp cô cởϊ qυầи.

Chiếc quần dài là của anh, rộng thùng thình. Hải Uyển Uyển mặc vào cởi ra đều không tốn chút sức lực nào.

"Qυầи ɭóŧ cùng phải cởi, xin lỗi." Khúc Dật Chi kéo qυầи ɭóŧ màu trắng của cô xuống, cuộn xuống dưới.

Vì để cố gắng giảm bớt sự bối rối, Khúc Dật Chi hắng giọng, nhìn vào mặt cô: "Em có sao không?"

Đôi mắt anh rực lửa, giọng điệu quan tâm.

Vô tình chiếc qυầи ɭóŧ chạm vào bụng dưới của cô, bàng quang lúc này rất nhạy cảm, Hải Uyển Uyển thở hổn hển, nghiến răng lắc đầu.

Nhịn xuống, nhịn xuống.

Hải Uyển Uyển sắp phát điên rồi, nhanh lên được không?

Qυầи ɭóŧ cuối cùng cũng tụt xuống dưới đùi, bị anh móc sang một bên, kéo ra khỏi hai chân trắng nõn.

"Nhà vệ sinh ở đằng kia!"

Khúc Dật Chi yêu cầu cô dựa lưng vào anh, sau đó dùng hai tay ôm lấy hai đầu gối và bế cô lên như thể cô đang đi tiểu.

"Xin lỗi, mong em không để ý."

Hải Uyển Uyển lấy tay che mặt, tiếp tục làm đà điểu.

"Em tiểu đi, anh không nhìn đâu." Khúc Dật Chi khàn giọng nói.

Không nhìn... nhưng, sẽ có âm thanh.

Khúc Dật Chi ôm cô, đứng trước nhà vệ sinh trong nửa phút, nhưng cô không hề cử động. Khúc Dật Chi hỏi: "Sao vậy?"

"Em... em... không thể tiểu được..."

Cho dù bàng quang của Hải Uyển Uyển sắp nổ tung, mặt cô đã đỏ như chảy máu, nhưng trong tình huống xấu hổ này, cô thật sự không thể đi tiểu.

Đôi mắt Khúc Dật Chi tối sầm lại, người phụ nữ này có phải đang thử thách sự tự chủ của anh không.

Mặc dù, cô chỉ là vô tình.

Lúc sáng anh bôi thuốc cho cô, du͙© vọиɠ bị cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ đã bùng nổ.

Bôi thuốc xong anh lấy lí do đi lấy quần áo cho cô mà xoa dịu du͙© vọиɠ của mình một lần.

Lúc này gậy thịt của anh lại đứng lên kêu ầm lên, ngay ở đây, nhanh chóng đẩy cô xuống đất, đâm vào cô từ phía sau.

Nhưng dù sao ông vẫn là một người đàn ông chính trực.

Anh cũng cố gắng thu nhỏ bụng dưới về phía sau hết mức có thể, anh không muốn làm cô gái sợ hãi, phát hiện ra suy nghĩ biếи ŧɦái trong lòng anh.

Sau đó, bật vòi.

Tiếng nước chảy ào ào, trong trường hợp bình thường, con người sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm giác muốn đi tiểu sẽ nhiều hơn.

Nhưng nửa phút sau vẫn không thấy động tĩnh gì.

Khúc Dật Chi bắt đầu huýt sáo, anh huýt sáo một cách thản nhiên. Hải Uyển Uyển thật sự sắp bùng nổ, nhưng cô vẫn không thể đi tiểu.

Hải Uyển Uyển sắp khóc: "Đàn anh, khó chịu quá..."

Yết hầu của Khúc Dật Chi chuyển động.

Anh đưa một bàn tay về phía trước, ấn lên trên âʍ ɦộ mũm mĩm của cô.

Sau đó, lòng bàn tay khẽ dùng lực.

"Shhhh..."

Tia nước cực nhanh phun ra xối vào bồn cầu, phát ra tiếng va chạm.

Một mùi nướ© ŧıểυ nhẹ thoảng qua trong không khí.

Còn có gì thảm hơn cô lúc này không?

Đi tiểu trước mặt người mình thích, thử hỏi xem còn có ai có thể bùng lên du͙© vọиɠ với một người sau khi nhìn thấy người đó đi tiểu không.

Nhưng điều thảm nhất là...

Cô thật sự nhịn quá lâu, đi tiểu cả phút đồng hồ.

Hải Uyển Uyển không kìm được nước mắt khóc thành tiếng.

"Huhuhuhu ~"

Nướ© ŧıểυ đứt quãng theo tiếng khóc nức nở của cô.

Nước trong bồn cầu chuyển sang màu vàng nhạt.

Khúc Dật Chi ôm cô đứng một lúc. Sau khi cô ngừng chảy nước, anh bế cô trở lại giường.

Sau đó anh rất ân cần, lấy khăn giấy giúp cô lau dọn.

Anh dùng khăn giấy mềm lau kỹ huyệt nhỏ, không quên lau hết nướ© ŧıểυ chảy xuống đùi.

Động tác quá nhẹ nhàng, cho dù vẻ mặt của anh nghiêm nghị, không hề có chút gợϊ ȶìиᏂ xấu xa nào, Hải Uyển Uyển vẫn nhịn không được bị khăn giấy kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức trào ra nước.

Ngay khi Khúc Dật Chi vứt khăn giấy đã lau đi, quay lại giúp cô mặc qυầи ɭóŧ, cô thấy huyệt nhỏ bé mềm mại của mình phun ra một vũng nước.

Dính dính chứ không phải nướ© ŧıểυ.

Hải Uyển Uyển đỏ mặt quay đầu đi: "Đừng nhìn."

Khúc Dật Chi không nói gì, lấy ra một chiếc khăn giấy khác, mở khe nhỏ trong âʍ ɦộ non nớt của cô ra rồi đưa tay vào giúp cô lau. Khăn giấy kéo một sợi bạc trượt qua âm đế nhạy cảm của cô, khiến cô không kiểm soát được rên nhẹ một tiếng.

Cô nhanh chóng lấy mu bàn tay che miệng để kìm nén âm thanh trong cổ họng.

Khúc Dật Chi rất bình tĩnh, anh lặng lẽ giúp cô lau, lặng lẽ giúp cô mặc quần đùi vào, rồi yên lặng cho cô nằm xuống.

Hôm nay là ngày nhục nhã nhất trong cuộc đời Hải Uyển Uyển.

Cô sẽ không bao giờ cho phép bản thân xấu hổ trước mặt người đàn ông này nữa.

Tuy nhiên, cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác có thể khiến cô xấu hổ hơn bây giờ, có thể khiến cô quên chuyện này đi.

Hải Uyển Uyển thấy không còn gì đáng buồn hơn là trái tim cô đã chết, để tuỳ ý anh làm gì thì làm.

Cô nhắm mắt lại, hạ quyết tâm trong lòng.

Cô quyết định từ bỏ kế hoạch dụ dỗ.

Cô quyết định không bao giờ gặp lại Khúc Dật Chi nữa.

——