Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều

Chương 55

Sau khi đến bệnh viện, các bác sĩ tiến hành kiểm tra đầy đủ các phương diện cho Trầm Diệu.

Vết thương của anh vẫn còn khá nặng, trên người có nhiều vết trầy xước, một số xương sườn bị gãy, chân cũng bị bong gân, do vết thương và mưa lớn, nhiệt độ trên người đã cao đến 39,2 độ.

Nếu không được chăm sóc chữa trị kịp thời, tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng cũng may mắn anh được khám chữa bệnh đúng lúc, cho nên sau khi phẫu thuật Trầm Diệu tĩnh dưỡng nghỉ ngơi tốt một tháng, sẽ không có vấn đề gì.

Úc Sanh chờ ở cửa phòng giải phẫu, Trầm Việt rốt cuộc vẫn là từ để đô chạy tới.

Nhìn thấy Trầm Việt, nội tâm Úc Sanh có chút ngoài ý muốn. Dù sao, anh ta vẫn đến.

Trên thực tế, mỗi người có thể vô thức chọn bảo vệ bản thân khi họ gặp phải những gì có thể gây nguy hiểm cho cuộc sống của chính họ.

Trong nhiều video trên Internet, có những trường hợp người ta bỏ rơi bạn gái hoặc bạn bè để tự tìm lấy cuộc sống của mình khi khủng hoảng ập đến. Tuy nhiên, cũng có nhiều thông tin cho rằng khi trận động đất xảy ra, một số bạn trai đã dùng thân thể của mình để bảo vệ bạn gái mà không ngần ngại do dự, nhiều ông bố đã cố gắng hết sức để bảo vệ đứa con với nguồn năng lượng siêu tích cực.

Lúc trước Trầm Việt lựa chọn bảo vệ bản thân, Úc Sanh trong lòng quả thật có chút thất vọng. Mặc dù tình cảm gia đình của anh ta và Trầm Diệu là nhạt nhẽo, nhưng cuối cùng, cả hai đều là anh em ruột thịt. Dưới tình huống Trầm Diệu sinh tử không rõ, anh ta lý trí lựa chọn quan sát, mà không phải lấy thân đi thử nguy hiểm đến cứu anh trai.

Có thể là bởi vì cô đối với nam chủ trong sách này kỳ vọng quá cao.

Trên thực tế, sau khi tỉnh táo lại Úc Sanh cũng biết lúc trước mình lâm vào một lầm tưởng. Bởi vì ai quy định nam nữ chính trong tiểu thuyết nhất định phải hoàn hảo?

Hầu hết trong số họ không hoàn hảo, họ cũng có thể có những điểm yếu của con người, hoặc có tất cả những khuyết điểm còn lại khác.

Huống chi, Trầm Việt hiện giờ vẫn là một chàng trai trẻ chưa từng trải qua nhiều biến cố thăng trầm, tính cách cũng chưa hoàn toàn thành

thục ổn trọng.

Anh ta quá trẻ tuổi, trên người có rất nhiều tật xấu của người bình thường.

Nhưng ít nhất, bây giờ, anh ta đã đến.

Trầm Việt nhìn thấy Úc Sanh, chậm rãi đi tới trước mặt cô, trước khi tới, anh ta đã nghe nói chuyện của anh trai mình, sau khi biết anh không có an nguy tính mạng, trong lòng Trầm Việt cuối cùng cũng buông bỏ lo lắng: "Nghe nói là cô là người đầu tiên tìm được anh trai tôi, cảm ơn cô."

"Không cần cảm ơn."

Trầm Việt còn muốn nói gì đó để cảm kích Úc Sanh, nhưng cô đã từ trên ghế bên ngoài phòng giải phẫu đứng lên.

"Có phải cô mệt mỏi không?" Trầm Việt vội vàng hỏi.

Úc Sanh lắc đầu.

Cả đêm đối với cô mà nói, không phải là vấn đề lớn.

Bây giờ đã hơn sáu giờ sáng, ca phẫu thuật đã được tiến hành trong một thời gian dài. Theo phán đoán trước đó của bác sĩ, ca phẫu thuật sẽ sớm kết thúc.

Quả nhiên, Úc Sanh vừa nghĩ như vậy, cửa phòng giải phẫu liền mở ra.

Đội ngũ bác sĩ đẩy anh ra, đưa vào phòng VIP.

Một trong những bác sĩ tháo khẩu trang ra, cười nói với Úc Sanh và Trầm Việt: "Ca phẫu thuật rất thành công, chờ tác dụng của thuốc tế qua đi, bệnh nhân lập tức có thể tỉnh lại."

Hai người gật gật đầu, sau khi bác sĩ đi, Úc Sanh cùng Trầm Việt hai người nhìn nhau không nói gì, không khí nhất thời có chút yên tĩnh.

Lúc này, thư ký Tần từ dưới lầu mang đến một chút đồ ăn, anh ta nhiệt tình hỏi Úc Sanh: "Úc tiểu thư, cô có đói không? Cả đêm không nghỉ ngơi tốt, ăn một chút trước đi?”

Úc Sanh gật gật đầu, nhận lấy bữa sáng từ tay thư ký Tần, im lặng ăn.

Chờ Úc Sanh ăn bữa sáng xong, đã qua hơn nửa giờ, Trầm Diệu cuối cùng cũng tỉnh lại.

Ở ngoài phòng bệnh nhìn thấy Trầm Diệu mở mắt ra, Úc Sanh không tiến vào phòng bệnh ngay lập tức, mà lựa chọn rời đi.

Úc Sanh một mình đi tới cửa bệnh viện, Trầm Việt vội vàng chạy ra, anh ta ở phía sau lớn tiếng gọi tên cô: "Úc Sanh!”

Úc Sanh quay đầu, ngữ khí bình thản "Có việc gì sao?”

Trầm Việt thở hổn hển nói: "Cô bây giờ đi làm cái gì?”

"Tôi phải trở về rồi, hôm nay trong trường còn có lớp."

Trầm Việt kinh ngạc mở to hai mắt, cô không ngại xa vạn dặm, không sợ nguy hiểm từ để đô chạy tới Kinh Nam, chỉ vì Trầm Diệu. Sau đó, cô quả thật thành công cứu Trầm Diệu ra ngoài.

Trầm Diệu hiện giờ không có gì đáng ngại, cô là người có công lớn nhất. Nhưng hiện tại Trầm Diệu tỉnh lại, cô ngay cả gặp cũng không gặp mặt một lần, mà là chuẩn bị trực tiếp trở vê?

Cái này nhìn thế nào, đều có vẻ rất không bình thường.

Trầm Việt nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận hỏi: "Cô không vào nhìn anh trai tôi sao?”

Úc Sanh lắc đầu, ngữ khí nhàn nhạt "Không nhìn đâu, tôi phải đi rồi.”

Lúc Úc Sanh xoay người chuẩn bị lại rời đi, Trầm Việt dừng lại hai giây, sau đó nói: "Vậy tôi đưa cô ra khỏi bệnh viện." Anh ta nhìn ra ý Úc Sanh rời đi rất kiên quyết, cho nên không có khuyên nữa.

Anh ta mơ hồ cảm thấy giữa Úc Sanh và anh trai, có thể xảy ra chuyện gì đó. Lúc ở trên đường, Trầm Việt vẫn nhịn không được hỏi Úc Sanh: "Cô và anh trai tôi, rốt cuộc làm sao vậy?”

Úc Sanh nghe được câu hỏi của Trầm Việt, lúc này mới đem tầm mắt của mình chậm rãi từ ngoài cửa sổ chuyển đến phía trước.

Trầm Việt khẩn trương nhìn Úc Sanh.

Úc Sanh thản nhiên nói: "Bổn tiên nữ, cũng có tính tình.”

Lúc này đây, Úc Sanh thật sự có chút tức giận.

Tức giận với Trầm Diệu.

Anh cái gì cũng không nói liền một mình đến Kinh Nam, quả thật, anh là một người anh trai tốt, vì muốn đem hung thủ đã hại chết em gái mình đưa ra công lý, anh đã tích cực hỗ trợ cảnh sát địa phương bắt giữ thủ phạm, đem sự an toàn của mình bỏ qua.

Anh thành công, thành công khiến hung thủ hại chết em gái mình phải đền tội. Nhưng cái giá phải trả cũng thảm khốc. Anh rơi xuống vách đá, sống hay chết không rõ. Nếu cứu hộ không kịp thời tới, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô chưa?

Ngay cả một lần?

Không. Không một lần.

Từ đầu đến cuối, anh hẳn là ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới cô.

Chuyện quan trọng như vậy, anh lại lựa chọn cách hoàn toàn giấu diếm cô.

Không nói gì với cô, giữ cô trong bóng tối.

Úc Sanh tự giễu nghĩ, nhưng vì sao anh lại phải nói cho cô biết? Hai người bọn họ cũng không có quan hệ gì đặc biệt, không phải sao? Nhiều nhất cũng chỉ là trước đây cô là bạn gái của anh, tham gia một bữa tiệc của ông nội anh.

Đó là tất cả.

Nếu như cô không đến, lúc này đây, nói không chừng anh thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây, Úc Sanh càng tức giận.

Dựa theo cốt truyện của tiểu thuyết gốc, anh quả thật đã chết, đã chết, người chết không thể chết được hơn nữa.

Là cô, hết lần này đến lần khác cướp lấy anh từ trong tay tử thần ra.

Muốn để cho anh tiếp tục sống trên thế giới này một cách an toàn và ổn định.

Nhưng kết quả là gì? Anh không trân trọng cuộc sống của chính mình chút nào. Hai lần trước còn có thể dùng từ ngoài ý muốn để giải thích, nhưng hiện tại lúc này đây, chính anh chủ động đem chính mình đặt vào hiểm cảnh.

Nếu chính anh cũng không yêu quý sinh mệnh của mình, vì sao cô lại phải hao tâm tổn sức đảm nhiệm vai trò của một người mẹ già, vì an nguy của anh mà lao động vất vả?

Úc Sanh vẫn luôn cảm thấy mình là một người dám yêu dám hận.

Cô yêu và ghét rất thẳng thắn.

Nếu cô yêu một ai đó, cô chắc chắn sẽ giống như một ngọn lửa nhiệt tình, có niềm đam mê cháy bỏng, nhiệt tình yêu người đó, không xem xét hậu quả, chỉ tận hưởng hiện tại.

Nhưng nếu một ngày nào đó, khi cô phát hiện ra rằng người đàn ông đó, có lẽ không xứng đáng với tình yêu của cô, cô sẽ lấy lại tình yêu ấm áp và điên rồ của mình.

Không thể không nói, cách làm lần này của Trầm Diệu, thật sự đã làm tổn thương trái tim cô.

Trước khi rời đi, rõ ràng anh có cơ hội thú nhận tất cả mọi chuyện với cô.

Nhưng anh không nói gì, anh chỉ ôm cô lần đầu tiên.

Chỉ cần một cái ôm, đã làm cho cô vui mừng đến choáng váng, đến nỗi bỏ qua những người khác.

Cô ở trong lòng anh, kỳ thật một chút cũng không quan trọng đúng không? Nếu không vì cái gì, ngay cả chuyện quan trọng như vậy, anh ngay cả nói cho cô biết một tiếng cũng không được?

Chẳng lẽ anh không biết, lúc trước không liên lạc được với anh, cô sẽ sốt ruột sao ư?

Anh không biết, nếu anh gặp chuyện không may, cô sẽ buồn sao?

Úc Sanh ở trong lòng thản nhiên nghĩ, Trầm Diêu, đây thật sự là lần cuối cùng.

Nửa tiếng sau, Úc Sanh liền đến sân bay, cô chọn chuyến bay nhanh nhất chạy tới đế đô. Lúc tạm biệt Trầm Việt, Trầm Việt có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng, anh ta chỉ thở dài một hơi, cái gì cũng không nói liền rời đi.

Úc Sanh yên lặng ngồi ở vị trí chờ chuyến bay của cô. Điện thoại di động của cô đã bị tắt trên đường đến sân bay. Vì vậy, bây giờ thế giới của cô là sạch sẽ. Bởi vì không ai có thể làm phiền cô.

Sau khi Trầm Diệu tỉnh lại, thân thể vẫn còn có chút suy yếu. Sau khi anh được thư ký Tần đút nước, mới hỏi: "Úc Sanh đâu?”

Thư ký Tần trầm mặc hai giây sau đó mới nói: "Úc tiểu thư vừa rồi đã rời đi rồi?”

"Rời đi?"

"Đúng vậy." Thư ký Tần nói xong, lại thêm một câu: "Nhị thiếu gia đã đuổi theo.”

Trầm Diệu rũ mắt xuống, nhất thời không nói gì.

Lúc anh mở mắt, liếc mắt một cái, liền thấy Úc Sanh đứng ở bên ngoài phòng bệnh. Anh vừa định cười với cô một chút, nhưng một giây sau, anh nhìn thấy cô mặt không chút thay đổi lựa chọn rời đi.

Không biết tại sao, trực giác của anh nói rằng cô tức giận, đang rất tức giận.

Nội tâm Trầm Diệu lần đầu tiên có loại cảm giác luống cuống.

Trầm Diệu ngẩng đầu nhìn về phía thư ký Tần ở một bên: "Anh gọi điện thoại cho họ đi.”

Cô ấy? Hay anh ta?

Là Úc tiểu thư, hay là Trầm nhị thiếu?

Thư ký Tần nhất thời có chút không xác định.

"Trầm tổng, là gọi cho ai?"

"Úc Sanh."

"Được rồi. Trầm tổng.”

Sau khi thư ký Tần gọi số điện thoại di động của Úc Sanh, nghe được trong điện thoại truyền đến âm báo tắt máy, mơ hồ cảm thấy, lúc này giữa Úc tiểu thư và Trầm tổng có rắc rối lớn.

Dưới ánh mắt có chút áp bách của Trầm Diệu, thư ký Tần kiên trì báo cáo: "Trầm tổng, Úc tiểu thư tắt máy.”

Trầm Diệu nhất thời không nói gì.

Hơn một giờ sau, Trầm Việt lại một lần nữa trở lại phòng bệnh.

Trầm Việt vừa trở về, Trầm Diệu liền gọi anh ta lại: "A Việt.”

Trầm Việt ngoan ngoãn ngồi bên giường bệnh, tích cực nói: "Anh, anh muốn ăn táo không? Em gọt cho anh một quả?”

Trầm Diệu không trả lời câu hỏi này, mà trực tiếp hỏi: "Cô ấy đâu rồi?”

Trầm Việt thở dài: “Úc Sanh trở lại trường học. Bây giờ, chuyến bay của cô ấy đã cất cánh rồi.”

"Anh, cô ấy nói cô ấy tức giận."