Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều

Chương 54

Trời mưa vô cùng to, mặc dù còn đang ở thời điểm buổi chiều nhưng bầu trời bỗng tối sầm lại.

Bầu trời đầy sương mù, thỉnh thoảng xuất hiện những tia chớp lóe lên trên bầu trời, đã được định sẵn là một buổi chiều bất thường.

Lúc này Úc Sanh nhìn vật đều có chút khó khăn, mưa rơi trên áo mưa của cô, phát ra tiếng tích tắc trong trẻo, thỉnh thoảng có mưa nhỏ giọt rơi trên mặt. Cô bây giờ chỉ có thể dựa vào bản năng của mình tiến lên mà đi về phía trước.

Cũng may bởi vì trận mưa lớn này, độc trùng độc xà các loại động vật nguy hiểm đều trốn đi. Úc Sanh ngoại trừ đi lại tương đối khó khăn, cũng không có nguy hiểm trước các loài động vật từ trong rừng mưa nhiệt đới.

Không biết đi bao lâu, Úc Sanh mơ hồ nhìn thấy một bóng người dưới tán cây lớn cách đó không xa. Cô cẩn thận đi qua đó. Sau khi đi một lát, Úc Sanh phát hiện bóng dáng kia ở đó vẫn duy trì tư thế trước đó, không nhúc nhích.

Lúc này, mí mắt phải của cô đã sớm khôi phục bình thường, giác quan thứ sáu của cô còn cần cô chậm rãi từ từ khám phá, cho nên cô cũng không xác định được, người cách đó không xa rốt cuộc có phải là Trầm Diệu hay không.

Vì an toàn, Úc Sanh cẩn thận tiến tới gần bóng dáng kia. Bởi vì mưa quá lớn, vì vậy cho đến khi gần bóng dáng đó, cô mới phát hiện ra rằng người dưới gốc cây đang ngồi bên cạnh cây, tựa vào thân cây phía sau, toàn bộ đầu của anh ta rũ xuống, giống như đã ngủ thϊếp đi.

Lúc này, bởi vì khoảng cách đã đủ gần, cho nên cô rốt cục có thể dựa vào thân hình đối phương, xác định người dưới tàng cây chính là Trầm Diệu!

Úc Sanh hất cây dưới chân ra, lập tức chạy đến bên cạnh Trầm Dệu. Bởi vì mưa quá lớn, cho nên toàn bộ người anh đều ướt đẫm. Trên đầu, trên người anh toàn bộ đều ướt đẫm.

"Trầm Trầm, anh tỉnh lại." Úc Sanh vội vàng lay động Trầm Diệu một chút, hơn nữa bên tai gọi tên anh, nhưng anh căn bản không có bất kỳ phản ứng gì.

Trái tim Úc Sanh chùng xuống, lúc này cô mới biết lúc trước mình nhất định là nghĩ lầm rồi, Trầm Diệu đây không phải là ngủ thϊếp đi, mà là đang hôn mê.

Nghĩ như vậy, cô vội vàng nâng đầu Trầm Diệu lên, đặt tay lên trán đối phương.

Vừa chạm vào cái trán của Trầm Diệu, Úc Sanh liền theo bản năng hô lên: "Nóng quá!”

Trầm Diệu tuyệt đối đã phát sốt, nhiệt độ trên trán anh cực cao, nếu không tốt một chút, có lẽ đều đã sốt đến bốn mươi độ rồi!

Lúc này, có thể là Úc Sanh lay động phát huy tác dụng, Trầm Diệu chậm rãi tỉnh táo lại.

Nhận thấy Trầm Diệu từng chút từng chút thanh tỉnh, Úc Sanh vội vàng hỏi: "Trầm Trầm, anh cảm thấy thế nào?”

Trầm Diệu mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhiệt độ cao làm cho cả người anh đều có chút không tỉnh táo, anh mơ hồ nhìn thấy trước mắt có một bóng người, thanh âm này, nghe rất giống Úc Sanh.

“Trầm Trầm, anh hiện tại cảm thấy thế nào?”

Trầm Diệu lúc này tầm mắt thoáng trở nên rõ ràng, lúc này, anh mới thấy rõ, giờ phút này ôm anh quả thật chính là Úc Sanh, người vốn nên ở cách xa mấy ngàn dặm kia.

Cho nên không phải thanh âm nghe giống Úc Sanh, mà là thanh âm này vốn chính là của Úc Sanh.

Cũng đúng, trên thế giới này, cũng chỉ có một mình cô, mới có thể gọi anh là Trầm Trầm.

Anh thật sự là cả người đều sốt hồ

Nhưng làm thế nào cô có thể xuất hiện ở đây, cô đến một mình sao?

"Em... Sao em lại ở đây?" Vừa mở miệng, Trầm Diệu mới phát hiện giọng nói của mình vô cùng khàn đặc.

"Em nghe nói chuyện của anh, sau đó liền tới tìm anh."

Úc Sanh vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát xin giúp đỡ, nhưng lúc này, giống như đang nghe được một ít âm thanh bất thường trong tiếng mưa.

Thanh âm này đứt quãng không liên tục, bởi vì khoảng cách còn rất xa, cho nên chỉ ngẫu nhiên vài chữ bay vào lỗ tại Úc Sanh.

Nhưng không biết vì sao, tiếng nói chuyện mơ hồ này truyền đến, khiến trong tiềm thức cô cảm thấy bất an.

Ở xa xa tuyệt đối không chỉ có một người, nghe thì dường như có vài người, bọn họ trong miệng nói không phải tiếng Trung Quốc, là không biết ngôn ngữ của quốc gia nào khác, Úc Sanh cũng chỉ có thể xác định chính là đối phương nói không phải tiếng Anh.

Đối phương tuyệt đối không phải là nhân viên tìm kiếm và cứu hộ.

Trong lòng Úc Sanh cực kì chắc chắn.

Bởi vì nhân viên cứu hộ sẽ nói tiếng Trung Quốc.

Trái tim Úc Sanh bắt đầu đập thình thịch, cô đặt ngón tay lên môi, ý bảo Trầm Diệu không nên phát ra tiếng động nữa.

Trực giác của cô cho rằng bọn cô không thể được tìm thấy bởi nhóm người kia. Nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được.

Cô cảm thấy rằng họ không thể ngồi dưới gốc cây này. Cô cắn răng, đỡ Trầm Diệu đứng lên, "Chúng ta rời khỏi nơi này.”

"Tôi.....Chân bị thương” Trầm Diệu miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh nói.

"Không sao, em cõng anh đi." Úc Sanh ra vẻ thoải mái nói.

Trầm Diệu cao một mét tám tám, nặng hơn bảy mươi ki lô gam, Úc Sanh khẳng định không thể cũng anh đi quá xa. Nhưng lúc này có khó khăn đến đâu cũng không thể nói không được.

Nếu bây giờ cô không làm được mà bị nhóm người kia tìm được, không biết kết quả sẽ như thế nào.

Cũng may cách đó không xa có một sườn dốc, cái sườn dốc này dựng đứng, cô nhìn cảm giác có chút run rẩy. Cô mang theo Trầm Diệu, hai người lăn xuống dốc.

Lúc này cô nghe được Trầm Diệu phát ra một tiếng kêu đau đớn, Úc Sanh vội vàng hỏi "Làm sao vậy?”

Trầm Duyên lắc đầu, cố nén nói: "Không có việc gì." Sau khi anh từ trên vách núi rơi xuống, trên người hẳn là có không ít vết thương, vừa rồi đυ.ng phải vết thương, bất giác phát ra tiếng kêu rên đau đớn. Bất quá lúc này rõ ràng không phải là thời điểm tốt để nói những lời này, bởi vì Trầm Diệu cũng nghe được tiếng nói chuyện của những người đó.

Không giống Úc Sanh, anh thoáng cái liền nghe ra bọn họ dùng tiếng Miến Điện.

Mà nội dung bọn họ nói chuyện, anh cũng nghe đứt quãng được một ít.

Một số câu anh đã không nghe rõ ràng, nhưng một trong số những câu đó, anh nghe rất rõ ràng, anh nghe họ nói: "Hãy chắc chắn rằng người nọ đã chết."

Trái tim Trầm Diệu chùng xuống, anh có thể xác định, "người nọ" trong miệng đối phương, chính là anh.

Trầm gia là một thế gia lớn trong giới kinh doanh, có vô số tài sản, thời gian đầu, ông nội Trầm Diệu vì để mở rộng đế quốc thương nghiệp của mình, không ngừng thôn tính, chiếm đoạt công ty và tài sản của người khác.

Khi mở rộng địa bàn kinh doanh của Trầm gia, nhiều phương thức mà ông nội anh sử dụng không mấy sáng sủa. Thậm chí, đã trực tiếp hoặc gián tiếp dẫn đến việc phá hủy gia đình của một số người. Không biết là do sau này ông nội của Trầm Diệu đoán ra được, hay là do ông ấy già đi, trái tim cũng mềm yếu hơn, tóm lại là ông nội của Trầm Diệu đã nói chuyện với Trầm Diệu từ khi anh còn nhỏ.

Ông nội anh không chỉ một lần nhắc nhở, muốn anh làm một thương nhân tuân thủ pháp luật, có một ít chuyện thiếu đạo đức, vĩnh viễn cũng không thể làm. Bởi vì thế gian này, tồn tại nhân quả báo ứng, có thể khi mình đã làm điều gì ác độc thì quả báo sẽ đến.

Trầm gia làm ăn phát đạt nhiều năm như vậy, ở trong thương nghiệp không có khả năng không có kẻ thù.

Thậm chí có thể nói, kẻ thù của Trầm gia rất nhiều. Mà ông nội Trầm Diệu, kẻ thù đặc biệt nhiều. Trầm lão có thể sống đến bây giờ, cũng là nhiều lần sống trong chỗ chết.

Nhưng muốn làm cho tổng giám đốc đương nhiệm Trầm thị đương nhiệm như anh chết, trong lòng Trầm Diệu lại không có bao nhiêu manh mối. Có lẽ, trở về anh có thể hỏi ông nội của mình.

Lúc này, trong lòng Trầm Diệu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ, nhưng lại cực kì có khả năng.

Ý nghĩ này chính là, có lẽ rất nhiều năm trước, em gái anh gặp chuyện không may, căn bản không phải là ngoài ý muốn. Mà tai nạn xe hơi của cha anh, có lẽ cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là sự cố ý của người khác.

Em gái anh mất, mà cha anh bị tai nạn xe ô tô, tuy rằng cứu về một mạng, nhưng mất đi một đôi chân, trở thành một người tàn tật, phải cam chịu, sống cùng chết cũng không khác nhau lắm, mà sau em gái anh, cha anh, nhanh như vậy liền đến lượt anh.

Đối phương là ai? Là kẻ thù nào của họ trong giới kinh doanh?

Cùng Trầm gia rốt cuộc có ân oán thù hận gì?

Đối với những điều này, tất cả anh đều không biết gì cả.

Nhưng bây giờ cũng không có thời gian dư thừa để cho anh suy nghĩ rõ ràng.

Úc Sanh không có thời gian hỏi thêm, bởi vì cô nghe được tiếng nói chuyện trao đổi trở lên lớn hơn, nói cách khác đám người kia càng ngày càng gần bọn họ. Úc Sanh vội vàng nhìn xung quanh, nhưng xung quanh đều không có bất kỳ chỗ che chắn nào!

Nếu bọn họ đến đây, có thể nhìn thấy hai người bọn cô trong nháy mắt.

Phải làm gì bây giờ.

Không biết là bởi vì mưa hay là khẩn trương, sắc mặt Úc Sanh phá lệ tái nhợt, mà lúc này, đôi môi của cô cũng hơi trắng bệch.

Trầm Diệu miễn cưỡng nắm chặt lấy tay Úc Sanh, anh nói đứt quãng: "Đừng sợ, mục tiêu của bọn họ chỉ là tôi." Trầm Diệu vừa nói xong, nhưng một giây sau anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Úc Sanh dưới nước mưa được rửa sạch càng làm cho người ta thán phục, những lời anh đang muốn nói, toàn bộ đều nói không nên lời.

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho đám người kia nhìn thấy cô.

Trầm Diệu thậm chí đã suy nghĩ kỹ trong lòng, đợi lát nữa anh đi ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Bởi vì bất luận như thế nào, cô tuyệt đối không thể bị bọn họ phát hiện.

Tuyệt đối không được.

Đám người kia càng đến gần hơn.

Trái tim Úc Sanh bắt đầu đập thình thịch, cô theo bản năng nắm chặt tay Trầm Diệu.

Lúc này, Trầm Diệu lại đột ngột buông tay cô ra.

Sắc mặt Úc Sanh tái nhợt, cô vừa định hỏi Trầm Diệu định làm cái gì, chỉ thấy Trầm Diệu cố gắng chống đỡ, muốn đứng lên, không biết phải làm sao.

Úc Sanh miễn cưỡng đè nén tiếng thét chói tai của mình, cô nắm chặt ống tay áo Trầm Diệu, không cho anh đi. Nhưng Trầm Diệu từng chút gỡ ngón tay cô ra, còn nhẹ giọng nói, "Ngoan, đừng náo loạn.”

Vấn đề là náo loạn hay không náo loạn sao?

Lúc này, không biết vì sao, đám người kia đột nhiên dừng bước.

Sau đó vang lên chính là thanh âm bước chân hỗn loạn rời đi của bọn họ.

Úc Sanh vẻ mặt mờ mịt nhìn Trầm Diệu: "Bọn họ, làm sao vậy?”

Trầm Diệu tựa mình vào trên sườn núi, vẻ ngưng trọng lúc trước không còn tồn tại, ngữ khí thoải mái nói, "Có người tới.”

Quả nhiên, lúc này thư ký Tần mang theo cảnh sát một đường tìm tới.

Thanh âm thư ký Tần có độ phân biệt nhất định, cho nên Úc Sanh lập tức nhận ra.

Úc Sanh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô biết, ông trời chiếu cố cô.

Vận may Nữ thần của cô lại một lần nữa phát huy tác dụng trọng yếu, chỉ cần cô ở bên cạnh Trầm Diệu, mỗi một lần, đều có thể giúp anh chuyển nguy thành an. Nghĩ như vậy, Úc Sanh vừa định thoải mái cười với Trầm Diệu một chút, sau đó hướng Trầm Diệu nói một chút mức độ may mắn của cô, nhưng lúc này, Trầm Diệu đã một lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Anh lặng yên không một tiếng động nhắm hai mắt lại, hô hấp đều đều trở nên rất yếu ớt.

Anh như vậy, phá lệ tràn đầy vẻ đẹp yếu ớt.

Úc Sanh lập tức hoảng hốt, vội vàng lớn tiếng kêu cứu.

Cũng may thư ký Tần bọn họ đã cách rất gần, lập tức theo tiếng kêu cứu của Úc Sanh chạy tới.

Trong nháy mắt nhìn thấy Úc Sanh, thư ký Tần kinh ngạc thốt lên: "Úc tiểu thư, sao cô lại ở đây?”

Úc Sanh sốt ruột nói: "Đừng nói nhiều, Trầm Trầm đang hôn mê!”

Một đoàn người nghe vậy, lập tức xuống dốc, cũng may lúc này bên trong nhân viên tìm kiếm cứu nạn còn có nhân viên y tế, đoàn người lập tức nâng Trầm Diệu lên cáng, chạy tới bệnh viện.

Lúc rời đi, Úc Sanh đột nhiên nhìn thấy trên bụi cỏ có một thứ lấp lánh, cô theo bản năng cúi người xuống, từ trên bụi cỏ nhặt thứ lấp lánh kia lên.

Sau khi nhặt lên, cô mới phát hiện đây là một ngọc ban chỉ.

Bởi vì bị nước mưa rửa sạch, cho nên cảm giác chạm vào ngọc ban chỉ hơi lạnh, nhưng cái này chỉ nhìn qua cực kỳ không tầm thường. Cô vội vàng giấu đi một cách cẩn thận trong túi quần của mình.

Ngọc ban chỉ này, nói không chừng là manh mối quan trọng tìm ra thân phận của đám người vừa rồi.