Đường Úc đi về bị phát sốt, khuôn mặt trắng bệch cho tới đỏ bừng, cái môi phát tím run rẩy, đôi mắt ỉu xìu không có tinh thần gì.
Cậu ngồi trên giường ngoan ngoãn uống thuốc, phối hợp đo nhiệt độ cơ thể, thay quần áo bị bẩn ra.
Chỉ là không nói câu nào, trốn tránh ánh mắt Bùi Lâm Quân.
“Khó chịu không?” Bùi Lâm Quân nắm lấy bàn tay nóng bỏng của cậu.
Đường Úc lắc đầu, Bùi Lâm Quân sấy khô tóc cho cậu, tinh thần phức tạp, giọng nói trầm thấp: “Chú sẽ không đuổi con đi lần nào nữa, đừng sợ chú.”
Đường Úc vẫn lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “chú không có sai.”
Bùi Lâm Quân nheo mày, khuôn mặt khó coi, hắn nắm cằm cậu để cậu ngửa đầu lên, đối diện với ánh mắt sưng đỏ của cậu, “Tại sao không giải thích? Chú quá tức giận nên mới đuổi con ra ngoài, tuyến thể của Phương Dục đặc biệt…”
Nghe thấy, Đường Úc lùi về phía sau, đôi mắt không có cảm xúc, không mở miệng nói.
Bùi Lâm Quân chú ý tới cậu, thở dài, ôm lấy cơ thể gầy yếu run rẩy của cậu dỗ dành, “Xin lỗi.”
Ngón tay Đường Úc run lên, theo ý thức muốn nắm lấy góc áo của hắn, lại dùng sức nắm tay lại, để mặc chú ôm lấy mình, không dám cử động.
Tại sao cậu không có giải thích.
Vì cậu vốn dĩ muốn làm chuyện xấu, nhưng cậu không dám, cậu không làm được.
Vì từ đầu chú đã định tội cho cậu, chú không tin tưởng cậu.
Cậu biết đối với chú cậu không phải là tồn tại đặc biệt, cậu vĩnh viễn kém hơn người khác.
Qua một đêm, Đường Úc không có khoẻ lên mà phát sốt càng nặng, cậu bắt đầu nói linh tinh.
“Đường Đường? Ngồi dậy uống nước.” Bùi Lâm Quân lo lắng sờ lên đầu cậu, “Nghe lời, phải uống nước.”
Đường Úc đang mơ màng trong cơn sốt, buồn ngủ làm cậu rúc trong chăn, nghe thấy hai từ đó lập tức vùng vẫy ngồi dậy, “… nghe, nghe lời.”
Bùi Lâm Quân đút cho cậu uống nửa cốc nước, mặt cậu đau khổ nuốt xuống, tay ôm lấy bụng thở dốc, trong bụng cồn cào, lại sợ nôn ra.
Hà Tuy Ti nói Đường Úc bị ốm chỉ có thể nghỉ ngơi, không bị viêm phổi thì không nên tới bệnh viện, thời tiết quá lạnh, mà Đường Úc rất dễ bị doạ sợ.
“Mai, mai con khỏi liền…” Đường Úc nằm nghiêng người trên giường, cả người cuộn thành một cục, đau đớn nhăn mày, “Con không, không gây phiền phức.”
Bùi Lâm Quân phát ra tin tức tố alpha an ủi, mùi rượu ấm áp bao quanh Đường Úc.
Hắn áy náy, không nên bắt nạt tên ngốc như vậy.
Đường Úc ngất đi, cậu bất an trong mơ, nhiều lúc mơ màng giật mình tỉnh dậy, lại không chịu được ngất đi.
.
Bùi Dung Thâm và Nguyễn Diên thấy không còn chuyện gì, mang con về từ tối hôm qua.
Phương Dục nghỉ ngơi cả buổi tối đã đỡ hơn, nhưng hắn tới kì mẫn cảm, không nên tiếp cận omega.
Hắn nằm trên giường lướt điện thoại, đúng như dự đoán thấy mình nằm trên tin nóng.
Ngược đời vô cùng, từ khi Bùi Cẩu về nước, hai người lên báo không ngừng.
Vừa khéo Bùi Lâm Quân mang bánh mì và sữa vào, nhìn thấy Phương Dục cầm điện thoại gõ liên tục.
“Kì mẫn cảm không đi tìm omega vị hôn phu?” hắn hỏi.
“Xử lý việc quan trọng trước đã.” Phương Dục đưa điện thoại cho hắn, “Tối qua cậu ra ngoài tìm Đường Đường bị người khác chụp lén.”
Bùi Lâm Quân mặt không biểu tình nhìn hắn, là tối qua hắn kêu Đường Úc dưới trời mưa bị người khác quay lại.
Bệnh nghề nghiệp của Phương Dục lại nổi lên, người quản lý không thể để nghệ sĩ của mình như vậy, “Cậu không thể chú ý hơn hả? Alpha đêm khuya tìm vợ? Giỡn à?”
“Không quan tâm nhiều như vậy, quay thì quay, tôi không để ý tới mấy cái này.” Bùi Lâm Quân châm điếu thuốc, cả đêm không ngủ hơi chóng mặt.
Phương Dục cười nhạt, “Tra nam, cậu không để ý lẽ nào Đường Đường cũng không để ý? cậu không nhìn thấy em ấy bị chửi như thế nào sao?”
“Hai người đã kết hôn, có thể yên ổn qua ngày không? Omega tốt như vậy, cậu không biết yêu quý.” ánh mắt Phương Dục thâm ý, “Em ấy rất yêu cậu, cậu không thể không cảm nhận được.”
Bùi Lâm Quân nhả thuốc ra, ngón tay tuỳ ý quay bật lửa, không nói gì.
“Bùi Lâm Quân, cậu…” Phương Dục nhìn trong phòng đặt hoa hồng trắng, “Cậu thích Đường Úc thật sao?”
“omega nghe lời, alpha nào mà chẳng thích.” Bùi Lâm Quân mỉm cười, đôi mắt đen không bày tỏ cảm xúc gì, “Cậu không sao thì ngủ tiếp đi.”