Thế Thân Của Tra Công Từ Chối Tái Hôn ABO

Chương 27: Dị ứng thuốc 1

Đường Úc nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý tới cảm xúc của Bùi Lâm Quân, cậu tiếp tục nói: “Nếu tuyến thể của alpha bị thương thì có đau không?”

Một cây kim tiêm dày như vậy được đưa vào tuyến thể mới lấy được máu, trong máu ở đó có mùi tin tức tố.

Mỗi tháng chỉ lấy một lượng nhỏ, nếu lấy đi hết sẽ vô cùng đau đớn.

Đường Úc vô thức ấn vào sau gáy, toàn thân lạnh thấu xương, nghĩ đến điều này, cậu đặc biệt sợ hãi.

Bùi Lâm Quân cau mày nhìn tiểu ngốc nghếch che tuyến thể của mình, nhắc tới tên Phương Dục thì không nhịn được?

"Đường Úc." Anh lạnh lùng gọi tên cậu.

Đường Úc ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không nghe thấy gì.

Cậu vẫn không biết làm thế nào để có được tuyến thể của Phương Dục, hoặc làm thế nào để có thể hoàn thành tốt những việc mà mẹ đã giao cho cậu.

Nếu không làm tốt thì sẽ ảnh hưởng đến chú, lỡ như vì cậu mà chú phải vào tù thì sao…

Cảnh bên ngoài đường vụt về phía sau, đột nhiên phóng nhanh theo quán tính nghiêng về phía sau, cậu nắm chặt lấy lưng ghế, tốc độ xe nhanh lắm, phía trước có rất nhiều xe, xe bọn họ rẽ trái rẽ phải, suýt nữa thì tông phải.

"A... Chú, xin hãy chậm lại, chậm lại." Đường Úc căng thẳng nắm lấy dây an toàn, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Lâm Quân.

"Chú bị sao vậy?" cậu hỏi một cách bất an, sau đó ngửi thấy mùi tin tức tố rượu nồng nặc.

Nó khó chịu tới nghẹt thở, cậu cảm thấy chóng mặt sau khi hít phải mấy hơi, tại sao chú lại tức giận?

Có phải vì cậu không?

Bởi vì nhắc tới Phương Dục, cậu liền quên mất mình không xứng đáng cùng Phương Dục so sánh.

Bùi Lâm Quân lái xe về nhà không nói một lời, đột nhiên dừng lại trước cửa nhà, Đường Úc bị ném về phía trước khi xe phanh gấp, lại bị dây an toàn kéo ra sau, lưng va vào ghế, sau lưng đau nhói.

Đau quá……!

Cậu vừa tháo dây an toàn, cửa xe đã mở ra. Chú đã đứng trước mặt cậu với vẻ mặt u ám, nắm lấy vai cậu kéo ra ngoài.

"Chú, chú!" Đường Úc phải chạy vội mới theo kịp hắn, cổ tay đau đến mức cậu cảm thấy chú rất tức giận.

Vẻ mặt giận dữ này rất giống cách bố mẹ cậu đánh cậu trước đây.

Đôi mắt đen sâu thẳm và lạnh lùng của Bùi Lâm Quân, một luồng khí cuồng bạo bao quanh anh ta, đôi tay mạnh mẽ đến mức có thể trực tiếp bóp nát xương của Đường Úc.

Anh ta ném Đường Úc lên giường trong phòng ngủ chính, dùng sức đè lên người cậu, dùng tay phải nắm tóc cậu kéo sang một bên, cắn vào tuyến của cậu.

“A...” Đường Úc đau đến toàn thân run rẩy, không còn chút sức lực nào, cơn đau thấu tim khiến Cậu dường như không thể thở được, l*иg ngực cậu khó thở.

Bùi Lâm Quân liếʍ vết máu trên vết cắn, bên tai Đường Úc vang lên một giọng nói trầm thấp: "Còn muốn hỏi nữa không? Còn muốn biết Phương Dục là loại tin tức tố gì không?"

"Không... con không muốn nữa." Đường Úc run rẩy, giọng mũi như đang khóc, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta muốn bắt nạt cậu, "Đường Úc sai rồi, Đường Vũ sẽ không bao giờ làm vậy nữa." dám làm lại lần nữa."

Bùi Lâm Quân nhẹ nhàng liếʍ tuyến thể nhạy cảm của cậu, cảm giác được omega bên dưới người sắp biến thành nước, cậu phát ra vài tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Quần áo của họ bị cởi ra và ném xuống đất. Làn da trắng của omega mịn màng như sữa. Anh hôn cậu từng chút một, cuối cùng dừng lại ở mí mắt đang run rẩy.

Omega đã khóc, khóe mắt mặn chát và lạnh lẽo, nếu lắng nghe kỹ, bạn có thể nghe thấy hơi thở thổn thức, đó là điềm báo của cảm xúc.

"Thích Phương Dục?" Bùi Lâm Quân trầm giọng hỏi.