Bùi Lâm Quân ở phía sau quan sát, Đường Úc sợ giao lưu với mọi người, nhưng như vậy thì không sao.
“Gấp đối với nhau xong xuyên qua chỗ này…. ờ, phía sau?” Đường Úc nhìn bình luận càng ngày càng kì quái, tại sao luôn nói phía sau.
“Phía sau có phải Bùi Lâm Quân không! Bùi Lâm Quân đang ở cùng Phương Dục à?”
“Nhìn đồng hồ, tuyệt đối là thật! Đồng hồ bản giới hạn.”
“Trời ơi, cp tui phát đường rồi! Tui biết liền hai người kết hôn là giả, có khi giấy kết hôn cũng là giả, đem ra lừa người khác à.”
“Tiểu khả ái gấp giấy, phía sau có phải Bùi Lâm Quân không?”
Môi Đường Úc trắng bệch, ngón tay nắm chặt tờ giấy, dùng sức ép vào lòng bán tay.
“Đúng vậy.” cậu nói.
Trên màn hình đều là những lời vui mừng hoan hô.
Trong đó còn có mấy câu mắng cậu, mắng cậu không biết điều, câu dẫn alpha người ta, đáng đời không có được tình yêu….
Đường Úc nhìn chằm chằm ngôi sao đang gấp dở trên tay, cậu đột nhiên quên mất một bước để gấp, ngồi im không cử động.
Bùi Lâm Quân nhanh hơn Phương Dục, bước lớn đi qua thoát khỏi phòng trực tiếp, vứt điện thoại lên bàn, tiếng vang rất lớn.
Tay cậu run lên: “Xin lỗi chú, con sai rồi.”
“Không sao đâu, đều tại Bùi Cẩu đứng ở đó, muốn nhìn Đường Úc khi nào mà chẳng được!” Phương Dục nói.
Đôi mắt Bùi Lâm Quân trầm lại, giọng nói ung dung: “Tôi đã nói không thích hợp mà.”
“Con thích hợp.” Đường Úc cầu xin nhìn hắn, “Xin lỗi chú, con sẽ không mắc lỗi nữa, chú cho con cơ hội lần nữa.”
Bùi Lâm Quân xoa đầu cậu, nhìn đôi mắt cậu đỏ lên: “Nghe lời.”
Đường Úc cúi đầu xuống, không dám mở lời nữa, ngoan ngoãn nghe lời.
“Phương Dục, cái hạng mục này cậu tìm người khác đi.” Bùi Lâm Quân nói xong, hắn mang Đường Úc rời đi.
“Hạng mục của tôi tôi chưa nói dừng, cậu dựa vào cái gì bắt nó dừng.”
“Không giống cậu, đối phó với người khác nói gì cũng siêu, em ấy là không biết giải quyết vấn đề, bao lâu cũng là kết quả này.
Đường Úc cúi đầu càng thấp, cậu làm hỏng hết mọi việc.
Cậu muốn chú nhìn mình, cũng muốn chú khen mình.
Nhưng khoảng cách giữa cậu là chú rất xa lệch.
Cậu mơ màng về nhà, không biết mình vào nhà từ khi nào.
Bùi Lâm Quân bảo cậu ngồi lên ghế, cậu lại trượt xuống thảm nhà, ngồi ôm lấy đầu gối.
“Quà tặng em.” Bùi Lâm Quân nói.
Đường Úc hồi thần, cậu nhìn thấy chú đưa cho cậu hộp nhỏ bé.
“Mở ra xem.” Bùi Lâm Quân đặt cái hộp vào tay cậu, “Kỉ niệm lần đầu con đi làkm, không thành công cũng thuộc về con.”
“Quà?” cái từ này rất lạ lẫm với Đường Úc, từ trước tới giờ cậu chưa từng nhận được quà.
Cậu cẩn thận mở hộp quà ra, bên trong là cái vòng đá trong suốt màu đỏ, cậu nhanh chóng trả lại cho chú.
“Đắt quá, con không thể nhận.”
Bùi Lâm Quân đeo vòng lên tay cậu, làn da cậu trắng thích hợp đeo vòng đá mã não, thể hiện trong sáng.
Hắn nắm lấy cánh tay Đường Úc uy hϊếp: “không được cởi ra, không nghe lời chú sẽ tức giận.”
“Đừng đừng đừng tức giận, con không cởi ra.” Đường Úc ôm lấy cổ tay mình, cái vòng mát lạnh, cậu cầm lấy không dám thả ra, sợ bị va đập hỏng.
“Thích không?” Bùi Lâm Quân cười hỏi cậu.
Đường Úc đối diện với ánh mắt âu yếm của Bùi Lâm Quân, khuôn mắt cậu đỏ lên, bỗng nhiên cậu nhào vào lòng hắn ôm chặt eo hắn.
“Thích.”
Cậu dùng sức ôm lấy chú, đôi tai ghé vào ngực chú nghe tiếng tim đập, còn nghe thấy mùi rượu nồng đậm.
“Chú ơi, con ngoan không?”
“Ngoan lắm.”
Giọng cậu rất nhỏ, trầm thấp khàn khàn, từng chữ một nghiêm túc nói: “….Vậy con có hơn Phương Dục không?”