“Cảm ơn, em ấy chắc hôm nay không thể bàn công chuyện, tôi đưa em ấy về trước.” Bùi Lâm Quân nói xong, mở vòi xịt xịt vào tuyết thể của cậu ba cái.
Đường Úc ôm lấy cổ nhìn Bùi Lâm Quân, giờ đây cậu mới phát hiện khi chú nhìn anh trước mắt kia, đôi mắt chú mới có ánh sáng.
“Không về nhà. Con, con không sao, con có thể làm việc.” cậu đột nhiên không kiềm chế được miệng của mình.
“Đường Úc không phải chú đang đùa với con.” Bùi Lâm Quân nhăn mày nghiêm túc nhìn cậu.
“Con thật sự có thể làm việc, con không sao cả.” Đường Úc dũng cảm đối diện với ánh mắt hắn, nhưng đôi tay cậu nắm chặt lấy góc áo để lộ ra tâm trạng của cậu.
Cậu không muốn mình làm một tên ngốc không biết làm gì.
Cậu muốn chú nhìn thấy, nhìn thấy mặt tốt của cậu.
Phương Dục nhìn hai người, đề nghị nói: “Tôi thấy Đường Úc khôi phục rất tốt, hay là thử đi, nếu không được thì đi về, Đường Đường có được không?”
Đường Úc chột dạ cúi đầu tránh đi ánh mắt của Phương Dục.
Cậu thật xấu xa, anh nghĩ cho cậu, mà cậu chỉ muốn biểu hiện tốt trước mặt chú.
Cậu vừa ngốc vừa ích kỉ, chắc gì ai cũng ghét cậu.
Quyết định xong bọn họ bàn về nội dung Live stream, Phương Dục thiên về live stream nấu ăn.
“Bây giờ chương trình trực tiếp nấu ăn rất nổi, Đường Úc có thể làm ba bữa mỗi ngày, không muốn nói chuyện thì có thể phối âm chèn chữ, không muốn lộ mặt có thể quay động tác tay.”
“Giọng nói của em ấy rất dễ nghe, có giọng mũi đặc biệt, cuối cùng còn cái tiết mục lộ mặt nữa, từng bước đi lên, tạo hình nhân vật omega hoàn hảo.”
Bùi Lâm Quân bắc chéo chân hút thuốc, “Đều được, cậu quyết định.”
“Để anh dạy em lên mạng mua đồ, mua đồ bếp em thích, Bùi cẩu trả tiền.” Phương Dục bật cười ngồi xuống bên cạnh cậu.
Đường Úc cúi đầu, ngón cái lại cắm chặt vào lòng bàn tay, nhỏ giọnh nói: “Em, có thể, không nấu ăn không?”
Cậu chỉ muốn nấu cho mình chú ăn, đây là ưu điểm duy nhất của cậu khi ở bên chú.
“Hả? Được thì được, nhưng em biết cái khác không?” Phương Dục mơ màng, anh ta không ngờ tới nên hỏi ngược lại Đường Úc.
“Xếp giấy.”
“Xếp giấy?” Phương Dục hỏi ngược lại.
Bùi Lâm Quân nhìn qua, ánh mắt ngoài ý.
5 phút sau, Đường Úc dùng tờ giấy trong phòng làm việc gấp một ngôi sao phức tạp, ngôi sao bên trong còn có một ngôi sao nữa.
Cậu đặt ngôi sao trước mặt Bùi Lâm Quân, bất an đợi kết quả.
“Trời ơi, tài năng thủ công.” Phương Dục mắt sáng lên, “Biết cắt giấy không?”
Đường Úc gật đầu, “Biết.”
“Được được được! Tối nay anh nghiên cứu về lĩnh vực này, tranh thủ ngày mai có thể thử live.” Phương Dục bắt đầu hăng hái công việc.
Bùi Lâm Quân mang Đường Úc về nhà, Đường Úc ngoan ngoãn ngồi đúng vị trí, nhẹ giọng nói: “Chú thích ngôi sao con xếp không?”
“Thích.” Bùi Lâm Quân cười trả lời.
“Vậy chú sẽ đặt nó lên tủ trong phòng sao? Giọng nói Đường Úc có chút cao hứng, “Đặt cùng chỗ với những ngôi sao trên đó.”
Đường Úc chỉ đi vào một lần duy nhất, trong phòng chú có một cái tủ rất lớn, từng ngăn một đều đặt rất nhiều ngôi sao.
Chú thích ngôi sao.
“Đương nhiên.”tay Bùi Lâm Quân đặt lên vô lăng, ngôi sao để quên trong phòng làm việc rồi, ngày mai lại tới lấy sau vậy.
(Vô lăng là cái vòng tròn trên xe ô tô đó)
Đường Úc vui vẻ, đôi mắt sưng đỏ vì khóc cong lên, “Con sẽ xếp rất nhiều sao, đều tặng cho chú.”
“Được.”
Bùi Lâm Quân vừa đi vào nhà thì bị một cuộc điện thoại gọi đi, hắn nói với Đường Úc, “Con ở nhà nhớ ăn cơm, tối nay không cần phải đợi chú.”
“Dạ.”
Đường úc tiễn chú ra khỏi nhà, cậu muốn xếp nhiều ngôi sao mà chú thích.
Chưa tới ba phút, chuông cửa vang lên.
“Chú quên cầm đồ đi sao? Đường Úc chạy ra mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa làm cậu sững sờ.
“Mẹ, Mẹ.”
Tô Đình là người mẹ omega của Đường Úc, giờ đây trên người ông toàn hàng hiệu, dưới chân đi giày cao gót, dây kính trên mắt bằng vàng, ông nhìn cậu từ trên xuống dưới.
“Xem ra Bùi Lâm Quân đối xử với con rất tốt, coi như không có mất công mang con tới bên cạnh hắn.”