Thế Thân Của Tra Công Từ Chối Tái Hôn ABO

Chương 18: Người quan trọng mới được quan tâm

Anh ta muốn kéo áo cậu lại gần quan sát, Đường Úc lập tức đứng phía sau Bùi Lâm Quân trốn tránh, cảnh giác nhìn Phương Dục.

“Con mèo nhà cậu sao lại sợ tôi?”

Bùi Lâm Quân nhờ lễ tân mua đồ ăn sáng cho Phương Dục, hiển nhiên không để ý tới chuyện gì đang sảy ra, dặn dò nói: “Sau này nhớ phải ăn sáng, đau dạ giày đừng có mà hối hận.”

“Bùi cẩu kết hôn rồi quan tâm ghê, cha đây rất cảm động.” Phương Dục xé thịt gà ra, hai người đi về phía thang máy.

Không ai nhìn thấy sắc mặt của Đường Úc càng ngày càng trắng bệch, đôi môi mím chặt.

Bùi Lâm Quân và Phương Dục đi vào thang máy, nhìn Đường Úc đứng ở bên ngoài không đi vào.

“Nhanh đi vào.” Bùi Lâm Quân vẫy tay với cậu.

Đường Úc do dự đi lên trước một bước, đi đến mép thang máy, cậu cảm thấy thang máy hơi rung chuyển, nhanh chóng nắm chặt lấy tay chú.

Bùi Lâm Quân nhìn chiếc mũ màu hồng của cậu lắc lư, cười nói: “Sợ à? đây là thang máy, đồ ngốc.”

Thang máy đi lên, có cảm giác mất cân bằng.

Phương Dục đang ăn sáng, trong không gian chật hẹp ngửi thấy mùi tin tức tố của omega, anh ta sửng sốt mới biết đây là tin tức tố nhân tạo, mà vị này….

“Tại sao cho omega cậu dùng hương nước hoa này?” anh ta lạnh lùng nhìn Bùi Lâm Quân.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn không thay đổi, giọng nói bình tĩnh, “Tôi chỉ thích mùi thơm hoa hồng trắng.

Phương Dục cau mày, “Bùi cẩu hâm à…”

Bịnh.

Thang máy đột nhiên lắc lư.

“Phương Dục.”

Bùi Lâm Quân nhanh chóng đỡ Phương Dục dựa sát tường, sau đó ấn nút hỗ trợ, “Không sao chứ? Thang máy gặp trục trặc rồi.”

Phương Dục hít sâu, nhớ lại cảnh hồi nãy nói: “Djt, suýt nữa thì chết.”

Ánh đèn nhấp nháy tắt phụt, chỉ còn nốt hỗ trợ màu đỏ sáng lên.

Đường Úc ngã xuống đất trơ mắt ra nhìn màn hồi nãy, trong thời khắc này cậu quên mất đi cái sợ hãi trong bóng tối đi.

Vừa nãy cậu muốn nắm lấy chú, nhưng mà chú đi mất.

Chú, ôm lấy anh trước mặt, giọng nói to lớn mang theo sự lo lắng gấp gáp.

Đường Úc dùng sức nuốt nước bọt, ngửa cổ lên ra sức hít thở, nhưng càng ngày càng hít thở khó khăn, mũi miệng cậu đều bị chặn lại.

Bấy giờ Bùi Lâm Quân mới nhớ tới Đường Úc, nhìn cậu ngã xuống đất, “Chú đỡ cháu lên… sao thế?”

Đường Úc không mở miệng nói chuyện nổi, cả người cậu phát lạnh, trong miệng phát ra tiếng hít thở khó khăn.

“chứng sợ bị nhốt?” Phương Dục ngồi xổm trước mặt Đường Úc, vội vã nói, “Há miệng ra hít thở, dùng sức hít thở…”

Không có tác dụng, khuôn mặt Đường Úc bừng tím vì nín thở, gân xanh trên cổ nổi lên, cậu không phát ra âm thanh gì.

Bùi Lâm Quân ôm cậu vào lòng, “Đừng sợ, sắp ra bên ngoài rồi, con nhìn chú này.”

Đường Úc ánh mắt lơ đãng, cố gắng tập trung sau khi nhìn rõ người trước mặt, nước mắt trượt xuống khóe mắt.

“Không khóc, người sữa chữa đang ở bên ngoài, rất nhanh có thể ra ngoài.”

Bùi Lâm Quân có chút bực bội, bất an ôm lấy người trong lòng, mệnh lệnh người bên ngoài, “Động tác nhanh lên.”

Hai phút sau thang máy mở ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào, Bùi Lâm Quân nhấc chân ôm Đường Úc ra bên ngoài.

“Khụ khụ khụ!” Đường Úc nhìn thấy ánh sáng đỡ hơn rất nhiều, hơi thở dần dần bình thường, được đặt trên ghế sô pha.

Bùi Lâm Quân ngồi xổm trước mặt cậu nắm lấy tay cậu, đôi tay lạnh như băng, “Đỡ hơn chưa?”

Đường Úc gật đầu, nhưng cậu vẫn luôn khóc, cậu lấy mu bàn tay chùi nước mắt.

Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trắng bệch nhưng lại bị chùi cho sưng đỏ, cơ thể gầy yếu cuộn lại, giống như đứa con nít.

Bùi Lâm Quân nhìn cậu, hắn nhớ tới cái gì đó, ngồi xổm trước mặt cậu: “Phương Dục trước kia bị nhốt trong thang máy 3 tiếng đồng hồ, Phương Dục sợ sự cố thang máy, không phải chú cố tình không quan tâm con.”

“Con biết, anh quan trọng hơn, con không sao.” mắt Đường Úc cúi xuống, giọng nói bình tĩnh.

Cậu không tức giận chút nào, người quan trọng mới được quan tâm.

Cậu từ trước đến nay không phải là người quan trọng.

Nhưng mà, cậu rất buồn bã.

Phương Dục mua thuốc xịt giảm stress cho omega, bảo Bùi Lâm Quân xịt cho cậu.