Chương 9 hôn một cái sẽ không đau nữa
Bùi Lâm Quân vỗ về chú mèo nhỏ đang núp trong lòng hắn khóc, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay tràn đầy nước mắt, khóc đến kiệt sức, khập khiễng quỳ xuống đất, đáng thương vô cùng.
Ánh đèn u ám, Bùi Lâm Quân nhìn mèo con trong lòng hắn, hai mắt sưng lên vì khóc, ôm lấy cổ cậu, trầm giọng nói: “Vừa rồi chú ra ban công hút thuốc, đừng khóc nữa.”
Khi nói, hắn phát ra tin tức tố alpha trấn an cậu.
Đường Úc dụi mắt, cậu dần dần bình tĩnh lại, còn chưa kịp nói chuyện đã nấc lên, mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ buông quần áo của Bùi Lâm Quân, ngồi bịch xuống mặt đất.
“Con xin lỗi chú, con, con không cố ý làm bẩn quần áo của chú, con sẽ giặt sạch nó.”
"Không sao đâu, mắt còn đau không?" Bùi Lâm Quân bế cậu đặt lên giường, thân hình trắng nõn mềm mại của cậu dưới tấm chăn bông giống như một quả bóng nhỏ.
Mắt cậu lại đỏ hoe, vì đau nên luôn chảy nước mắt, lòng trắng trong mắt cậu tràn đầy những tia đỏ.
“Không còn đau nữa.” Đường Úc nhẹ nhàng trả lời, nhưng mắt vẫn luôn nháy.
Bùi Lâm Quân lấy thuốc nhỏ mắt trên bàn đầu giường ra, bảo Đường Úc nằm xuống, dùng ngón tay nâng cằm cậu lên: “Nhắm mắt lại.”
"Cám ơn chú." Đường Úc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đôi mắt bất an đảo loạn, Bùi Lâm Quân chạm vào mí mắt của cậu, lông mày nhíu lại, ngón tay nắm chặt chăn.
Bùi Lâm Quân phát hiện Đường Úc sợ hãi, nhất là khi không nhìn thấy gì, cậu sợ bị đánh.
Nhưng hắn không muốn tìm hiểu nguyên do là gì.
Nhỏ ba giọt thuốc vào mắt Đường Úc, có một chút nhói đau, cậu lắc đầu, sợ hãi chảy ra ngoài lãng phí thuốc, căng thẳng tới mức mím chặt môi.
Bùi Lâm Quân bị hành động của cậu làm cho buồn cười, hắn ôm chặt cậu hôn lên khóe môi cậu, "Ngoan ngoãn đừng cử động, hôn một cái sẽ hết đau."
Đường Úc ngừng động tác, đôi mắt ti hí, chú thật dịu dàng.
Chú hôn một cái, thực sự không còn đau nữa, chú tôi thật lợi hại, còn biết phép thuật phép thuật!
Trong phòng thoang thoảng mùi tin tức tố ngọt lịm của omega, là mùi hương chú thích, rất thơm rất dễ ngửi.
Nụ hôn và ôm ấp bao trùm là mùi thơm và mùi rượu.
Đường Úc nghĩ: “May mà chú không biết tin tức tố của cậu, không thơm chút nào.
Được mùi tin tức tố êm dịu trấn an, cơ thể mảnh mai của Đường Úc dần dần buồn ngủ, cậu ngủ từ khi nào cũng không biết.
Bùi Lâm Quân sờ lên khuôn mặt nhỏ của cậu, tay hắn sờ lên mí mắt nóng bừng của cậu, thất thần.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, kinh động tới Đường Úc đang ngủ mơ.
Bùi Lâm Quân tắt âm, trên màn hình hiện lên khuôn mặt của Phương Dục, là cậu ta gọi tới.
“Chuyện gì.” Bùi Lâm Quân bấm nhận điện thoại.
Bùi Lâm Quân cười, tay đùa nghịch tóc Đường Úc, mùi rượu vẫn chưa tan biến hoàn toàn, bây giờ nó trở nên êm dịu hơn, “Tao làm việc giúp mày, ân tình này lớn lắm, mày nghĩ kĩ chưa.”
“Mau tới đây, Bùi Cẩu!”
Phương Dục tắt điện thoại, gửi định vị qua wechat cho hắn.
Bùi Lâm Quân đi thay đồ, mới nhận ra Đường Úc cậu đang nắm lấy góc áo hắn, hắn đứng dậy kéo theo làm cậu tỉnh dậy.
“Chú… phải ra ngoài sao?” Đường Úc dụi mắt, âm mũi nặng và kéo dài khi vừa tỉnh ngủ.
“Đi làm việc, mình con ở đây ổn không.”Bùi Lâm Quân vừa nói vừa đi về phía phòng thay đồ.
“Dạ.” Đường Úc gật đầu, đột nhiên nhìn ra bên ngoài, gió thổi rất mạnh, cành cây đung đưa không ngừng.
Cậu xuống giường, bước nhỏ theo sau lưng Bùi Lâm Quân cùng đi vào phòng thay đồ, nhìn hắn cầm lấy chiếc áo khoác mỏng, “Chú ơi, mặc dày một chút, bên ngoài rất lạnh, có thể có tuyết rơi.”
Bùi Lâm Quân dừng lại động tác mặc áo, quay lại nhìn cậu, đôi mắt mang theo nụ cười.
Đường Úc mạnh dạn tiến vào, chỉ vào chiếc áo dày, “Chiếc này ấm lắm, chú là alpha cũng phải chú ý sức khoẻ, bị ốm thì rất khó chịu.”