Đáng lý đã phải trở về Nha Trang cùng với Phương, nhưng do ngại Giáng Hương còn có những điều bất trắc nữa xảy ra, nên bà Phấn đã lưu lại thêm ít lâu. Bà bảo Phương:
- Mai con về nhà trước, mẹ ở lại với chị ít hôm nữa, tuần sau mẹ về.
Thấy Phong còn ở lại, bà gợi ý luôn:
- Con không phải ở khách sạn nữa, cứ dọn về đây mà ở, vừa vui, lại vừa có thể giúp đỡ nếu em nó có chuyện gì...
Nghe nói, Giáng Hương cười ngất:
- Mẹ trù con nữa rồi! Lại tạo điều kiện để người ta lên mặt cho coi!
Phong biết bà mẹ vợ tương lai đứng về phe mình nên nheo mắt cười với Hương:
- Ai dám lên mặt với bà chủ nhà! Lạng quạng bị đuổi ra sân ngủ thì lạnh chết.
Giáng Hương nguýt dài:
- Chứ không phải chờ dịp để đi tìm người đẹp liêu trai sao!
Phong luôn nhạy cảm mỗi khi Hương nhắc tới Kiều My, bởi anh nghĩ có thể nàng ta đã biết điều gì. Bởi vậy, anh tìm cách dò khéo:
- Hay là lúc bị hôn mê em đã thấy điều gì mà anh chưa hề biết?
Bà Phấn không muốn nhắc tới chuyện ấy, nên khi nghe Phong hỏi, bà ái ngại nhìn con chờ phản ứng. Mà Giáng Hương phản ứng thật:
- Anh muốn biết phải không? Vậy được rồi, vậy chứ mảnh giấy này là của ai?
Cô móc trong túi ra một mảnh giấy, mà vừa trông thấy Phong đã giật mình! Bởi đó chính là mảnh giấy mà cô gái đã gửi cho anh ở quầy lễ tân khách sạn đêm giáng sinh! Tại sao Hương có nó trong lúc ngay khi vừa xem xong thì Phong đã vứt đi rồi?
Thấy Phong cứ thừ người ra, Giáng Hương cười bí hiểm và nói trong lúc quay đi:
- Có phải của người đẹp liêu trai không? Nếu không phải thì tại sao nàng ta biết chuyện nhà của em? Phong đành phải giải thích một phần:
- Có... ai đó không biết, gửi cho anh tại quầy tiếp tân. Cho đến nay anh vẫn không nghĩ ra người ấy là ai, chỉ nghe nói là... một cô gái.
Hương cười khẩy:
- Đó thấy chưa, đúng là một cô gái mà!
Phong như gà mắc tóc:
- Anh... anh cũng không...
Giáng Hương đi thẳng vào phòng, Phong định chạy theo, nhưng thấy có bà Phấn ở đó nên khựng lại. Phương từ ngoài cửa nói vọng vào:
- Anh chạy theo vào phòng đi!
Bà Phấn cũng xúi:
- Con vào đi, năn nỉ nó một chút là được thôi.
Phong nghe theo, anh nhẹ đẩy cửa phòng vào và chuẩn bị tư thế để xuống nước... Nhưng thật bất ngờ, anh vừa lách mình qua khỏi cửa thì cánh cửa bị đóng sầm lại, chốt bị khóa ngang! Còn đang ngơ ngác thì anh chàng đã bị nàng nhào tới ôm lấy cổ ghì mạnh, và lúc ấy Phong chỉ còn có nước là chạy theo đà bước lui của nàng.
Giáng Hương ngả người xuống giường, kéo theo Phong cùng ngả đè lên người cô. Một nụ hôn thật sâu chừng như là để chặn không cho Phong lên tiếng, khi bên ngoài còn có mẹ và em gái đang lắng theo dõi...
Phong vốn từng được Giáng Hương khen là có nụ hôn không thể nào cưỡng lại được, cho nên lúc này anh nghĩ phải phát huy nó tối đa, để ít ra khỏa lấp được điều anh đang muốn che giấu...
Hồi lâu, nàng nói chỉ đủ cho Phong nghe:
- Lần này tha cho đó nghen, lần sau mà còn thì biết tay em!
Bên ngoài, bà Phấn kéo tay Phương ra nhà sau, bà nói khẽ:
- Mày thì cũng mau mau kiếm một thằng cỡ như thằng Phong tao mới yên tâm!
Phương cười híp cả mắt:
- Má bảo con đó nghe! Vài bữa sẽ có kết quả ngay!
Bà Phấn trằn trọc mãi mới có cảm giác là cơn buồn ngủ sắp đến. Mí mắt hơi nặng, bà trở mình lấy tư thế để chuẩn bị cho giấc ngủ ngon, bởi sáng sớm mai bà phải về Nha Trang rồi.
Bất chợt có một bàn tay mát mịn choàng qua người bà, rồi ôm lấy, cùng lúc với một bên nệm lún xuống, chứng tỏ đang có người leo lên nằm chung.
- Mày hả Phương?
Nghĩ là cô con gái thứ ngủ phòng bên chắc là khó ngủ nên sang đây ngủ chung, nên bà Phấn hỏi mà không quay lại. Không nghe đáp, bà lại hỏi lần nữa:
- Mai về rồi, cố ngủ một chút đi, sao lại qua đây?
Nghe hơi thở phả vào gáy mình hơi lạ, bà Phấn quay lại, vừa hỏi:
- Ủa, Giáng Hương hả?
Nghe cách thở và cái kiểu ít nói khi lên giường, bà Phấn chắc chắn là Hương rồi, bà đưa tay choàng qua ôm lấy con, hỏi nhỏ:
- Bộ sợ thằng Phong lẻn vào hả? Sợ gì, thằng đó không dám đâu.
Vẫn không có tiếng đáp lại, bà nghĩ con gái mắc cỡ, nên lại nói rất khẽ:
- Vui thì vui, nhưng đừng để nó làm gì nghe con. Làm con gái phải giữ... như thế nó mới nể mình, quý mình. Như ba mày hồi đó, ông lén chun vào mùng tao đến chục lần mà có được gì đâu. Có lần tao nhột quá đạp cho một cái ngã xuống sàn u đầu luôn!
Bà nghe một tiếng cười rất khẽ, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Tế nhị, bà không nói nữa mà lại buông ra, kéo chiếc mền lên đắp ngang ngực con. Trong bóng tối không nhìn được mặt con, nhưng bà cũng hài lòng khi nghĩ là con gái mình muốn ngủ với mẹ một đêm rồi mai lại phải xa mẹ, ít ra cũng một năm nữa, khi đó Hương mới tốt nghiệp đại học và trở về nhà.
- Ngủ đi con...
Bà nói khẽ rồi nằm im, dỗ giấc ngủ cho mình...
5 giờ sáng...
Phương dậy trước, cô sang phòng mẹ gõ cửa:
- Dậy đi mẹ ơi, sáng rồi!
Bà Phấn choàng dậy, không còn thấy Giáng Hương bên cạnh, bà nghĩ cô đã trở về phòng riêng, nên giục ngược lại Phương:
- Sửa soạn đi con, đến giờ xe chạy rồi!
Phương cười:
- Bữa nay coi mẹ đó, ngủ trễ mà còn hối thúc con. Xong hết rồi nè, kêu chị Hương dậy đóng cửa để mình đi.
Bà Phấn gạt ngang:
- Kêu thằng Phong thôi, để cho con Hương nó ngủ. Hồi tối qua nó ngủ với mẹ, có lẽ không ngon giấc, bây giờ đừng kêu nó dậy.
Bỗng có người lên tiếng từ sau lưng:
- Mẹ nói ai ngủ với mẹ?
Quay lại đã thấy Giáng Hương đứng ở cửa phòng riêng hỏi vọng ra. Bà Phấn tưởng con đùa, nên nói:
- Con khỉ, nhớ hơi mẹ, lấy đầy hơi rồi bây giờ làm bộ phải không?
Giáng Hương nghiêm giọng:
- Tối qua mẹ ngủ với ai?
Phương chen vào:
- Thì mẹ mới nói đó, mẹ ngủ với chị!
Giáng Hương không kịp mang dép, để chân trần bước thẳng về phía mẹ mình, cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Mẹ nói ngủ với ai? Tối qua con đọc sách tới nửa khuya rồi nằm ngủ quên ngay trên bàn viết, có ra khỏi phòng đâu?
Lúc này bà Phấn mới chắc là con mình nói nghiêm túc, bà giật mình:
- Vậy ai nằm với mẹ?
Bà quay sang Phương:
- Con hả Phương?
Phương lắc đầu nguầy nguậy:
- Đâu có, con ngủ ở phòng con mà!
Tự dưng bà Phấn rùng mình. Bà hỏi lại:
- Hai đứa nói thật?
Giáng Hương lặp lại chắc nịch:
- Con chắc chắn như vậy! Con mới vừa giật mình dậy tức thì, nghe mẹ và con Phương nói chuyện con mới chạy ra đây.
Luồng khí lạnh chạy dài theo sống lưng khiến bà Phấn mất bình tĩnh:
- Tụi bay nói vậy là... là... cái gì đã xảy ra? Ai vào nhà mình đêm qua?
Bà giục Phương:
- Đi coi đồ đạc trong nhà có bị mất thứ gì không?
Giáng Hương trầm tĩnh hơn, cô bảo:
- Nó dám vào nhà nằm ngủ chung với mẹ thì cái nó cần lấy là... mẹ con mình chớ sá gì đồ đạc!
Tuy nghe nói vậy, nhưng Phương vẫn chạy đi kiểm tra đồ đạc, cô trở lại nói:
- Đâu có mất gì. Tiền bạc trong giỏ xách của mẹ và con để trong phòng con vẫn còn đủ cả. Chị Hương coi có mất gì không?
Phong cũng vừa dậy, anh ngạc nhiên khi nghe kể lại câu chuyện:
- Sao có chuvện lạ vậy? Bác có nhìn được mặt người đó không?
- Đâu có, vì bác tắt đèn. Vả lại, thấy nó leo lên giường nằm ôm bác và ngủ ngon lành, bác cứ tưởng đó là con Giáng Hương qua ngủ để tiễn bác về.
Giáng Hương buột miệng nói vừa cười trêu chọc:
- Lại là cô gái! Hay là cô ta đi tìm anh Phong mà lạc qua phòng mẹ?
Bà Phấn lườm mắt nhìn con:
- Con cứ cái giọng đó hoài, đàn ông nào chịu nổi!
Nhưng Giáng Hương vẫn cười:
- Anh Phong đã thú thật có một cô gái đeo theo anh ấy đó mẹ!
- Nhưng con nhỏ này... sao tao nghĩ mãi không ra, sao lại vào mùng mẹ làm gì? Hay nó là...
Bà chợt rùng mình, rồi kêu lên:
- Ta nhớ rồi, tay nó hình như lạnh hơn tay tụi bay! Mà hình như...
Phương che miệng cười:
- Mẹ ngủ với người ta suốt đêm rồi bây giờ mới phát hiện là tay lạnh! Mẹ coi chừng bị... ma chung giường đó!
Phong không muốn Phương đùa như vậy, anh gọi cô em vợ tương lai lại, nói khẽ:
- Chuyện của má nói không phải đùa đâu. Mà chuvện ấy cũng không thể đùa giỡn được. Theo anh nghĩ, việc một cô gái nằm ngủ chung với má là phải coi lại...
Vừa khi ấy, bỗng Phương nhìn lại chỗ cửa phòng của mẹ, cô la lên:
- Cái gì kia!
Theo tay chỉ của cô, mọi người nhìn về phía đó và Phong là người đầu tiên kinh ngạc:
- Cây rựa!
Anh nhớ lại ngay cây rựa trên tay anh chàng đuổi theo Kiều My, cũng là cây trong tay của xác chết trước cổng nhà!
Bước tới cầm nó lên, Phong nói đủ mình nghe:
- Đúng là nó rồi!
Phương hỏi:
- Anh nói gì vậy?
Phong không đáp, anh lặng người đi khá lâu...
Phong thức giấc lúc nửa đêm, anh nhìn qua cửa sổ ra khoảng sân sau và giật mình khi thấy có ai đó đang đi khá nhanh ra chỗ có bóng khuất!
- Ai như Giáng Hương?
Bật dậy như bị điện giật, Phong bước đến sát cửa sổ và căng mắt nhìn. Đúng là Giáng Hương! Cô đang đi về phía giàn su su mà ban ngày Phong đã nhìn thấy đầy trái, nhưng chẳng lẽ đang đêm mà cô nàng đi hái quả?
Theo dõi một lát, mắt quen hơn với bóng tối, lúc này Phong không nghi ngờ gì nữa, anh thấy Giáng Hương đang cúi xuống đào bới cái gì đó. Vừa tò mò vừa lo sợ, Phong tức tốc chạy ra khỏi phòng, vòng ra cửa sau mở cánh cửa không khóa đang khép hờ. Anh đi thật nhẹ, bước lần tới gần hơn mà Hương vẫn chưa hề hay biết. Từ khoảng cách chưa đến mười thước, Phong có thể nhìn được Hương đang đào đất và đặt xuống hố vật mà vừa nhìn thấy anh đã kêu lên:
- Cái rựa!
Tiếng kêu của Phong tuy không lớn, nhưng đủ cho Hương giật mình ngẩng lên, cô hơi lúng túng:
- Em... em...
Phong bước tới gần, hỏi:
- Em chôn nó làm gì? Mà sao nửa đêm em lại...
Giáng Hương ném mạnh cây rựa thẳng xuống hố, giọng cô hơi khác thường:
- Em không muốn nhìn thấy nó!
Phong nhanh tay lấy cây cuốc chim mà Hương đang dùng để đào đất, anh lấp ngay đất lại, chôn cây rựa dưới đó, mặc dù vẫn chưa biết mục đích thật sự của Hương là gì?
Thấy Hương cứ đứng yên, thần sắc có vẻ khác thường, Phong dìu nàng vào, vừa nhẹ giọng nói:
- Em vào nhà, anh pha ly chanh nóng, em uống sẽ tốt hơn. Xong rồi, anh cũng không muốn thấy cây rựa đó nữa. Anh hiểu...
Nàng ngả đầu vào vai Phong như cần sự chở che. Điều mà từ mấy hôm nay anh không hề thấy... Thái độ này của Hương thật sự giống với Hương bình thường. Một nét mà Phong vốn rất thích và yêu vô cùng...
- Anh...
Giáng Hương như muốn nói gì đó, nhưng Phong đưa tay chặn lại:
- Hãy yên lặng đi. Anh muốn ngắm em hiền lành, dễ thương như lúc này.
Họ sóng đôi bước đi trong bóng tối, dưới làn sương nhẹ, chẳng khác nào một đôi tình nhân mới yêu nhau đang tìm những phút giây tuyệt vời nhất với nhau! Khi vào đến nhà bỗng nàng dừng lại và nói:
- Em muốn đi ra ngoài!
Nhìn đồng hồ tay thấy đã hơn 12 giờ, Phong hơi ngại.
- Khuya quá rồi, hay là...
Nàng giận dỗi:
- Anh không đi cùng thì em đi một mình! Em đang cần đi.
Phong đành phải chiều nàng:
- Nhưng em phải mặc thêm áo ấm vào đã.
Anh đích thân lấy áo rồi khoác vào cho Hương, xong anh bảo:
- Mình giống đôi vợ chồng mới cưới đang đi hưởng tuần trăng mật quá!
Hương cười, không nói gì... Đến khi Phong chạy ra tới hồ Xuân Hương, bỗng Hương nói:
- Mình chạy xuống đèo Prenn chơi đi anh!
Phong trố mắt kinh ngạc:
- Em biết giờ này mấy giờ rồi không?
- 12 giờ 15 phút!
- Vậy sao...
Giọng nàng trở nên ương ngạnh:
- Nếu anh không đi thì cho em mượn xe, em sẽ tự lái!
Nhớ lại chuyện nàng phóng xe gắn máy xuống hồ, Phong hoảng hốt:
- Thôi, được rồi, anh sẽ lái. Nhưng theo anh...
Việc lái xe vào đêm khuya qua quãng đường đèo là cực kỳ nguy hiểm, nên tuy nhận lời Giáng Hương, nhưng Phong vẫn không yên tâm. Vừa chạy anh vừa liếc sang nàng, Hương như chẳng để ý, ngả đầu sang phía vai Phong và... ngủ ngon lành. Biết người yêu đang trong tâm trạng bất ổn, nên Phong cứ để yên và lái xe chầm chậm.
Thay vì lái về phía đèo Frenn, Phong cho xe chạy ngược lên thác Cam Ly. Anh dự tính, nếu Hương thức dậy có hỏi thì anh sẽ nói do thấy cô ngủ say, sợ chạy đường đèo sẽ khiến cô thức giấc, nên phải chạy lên hướng này.
Tuy nhiên, xe chạy khá xa mà Hương vẫn ngủ say. Đến trước chỗ rẽ vào thác Cam Ly, Phong nhẹ nhàng cho xe dừng lại với ý định cởi bớt áo khoác của mình đắp lên cho nàng, bởi thời tiết lúc này khá lạnh.
Cầm chiếc áo vừa định nhẹ nhàng trùm lên người Hương thì bỗng Phong há hốc mồm, suýt nữa đã kêu lên! Bởi trước mặt anh, người đang ngủ kia không phải là Giáng Hương, mà là... Kiều My!
- Kiều My!
Lần này thì Phong chẳng kiềm chế được, đã gọi tên cô gái, khiến cho cô nàng mở mắt ra, vừa ngơ ngác hỏi:
- Sao lại ở đây?
Phong hỏi hơi lớn:
- Sao lại là cô? Thế Giáng Hương đâu?
Cô nàng chẳng chút ngạc nhiên:
- Người yêu của anh sao lại hỏi em? Xin chào, gặp lại người quen chẳng chào hỏi, lại hạch sách như vậy sao?
Phong gượng gạo:
- Nhưng vừa rồi Hương đi với tôi chứ đâu phải cô?
Nàng bật cười:
- Đúng là ban đêm anh trông gà hóa cuốc rồi! Chứ lúc nãy ai hứa chở em đi đèo Prenn?
- Vậy ra hồi nãy là cô chứ không phải Giáng Hương?
- Ngay từ lúc trong vườn, khi em đào lỗ chôn cây rựa thì tưởng anh đã nhận ra em rồi. Đúng là đàn ông ai cũng vô tâm cả...
- Không thể nào. Tôi còn tỉnh táo đây mà, tôi nhìn rõ ràng là Giáng Hương nên mới chịu đi ra ngoài giờ này...
Cô nàng Kiều My cười thành tiếng:
- Vậy ra tốt phước cho cô ta thật! Và cũng may cho em. Nhờ anh quáng gà nên đêm nay em mới có diễm phúc được anh chở đi dưới sương đêm như thế này! Em xin cám ơn cô nàng Giáng Hương thật nhiều!
Phong nhận ra điều mà từ mấy hôm nay anh cứ ngờ ngợ... Anh đột ngột hỏi:
- Cô Kiều My muốn gì ở tôi?
Không bất ngờ trước câu hỏi, nàng bất thần ôm lấy mặt Phong hôn thật sâu! Phong muốn vùng ra, nhưng chẳng hiểu sao anh lại để yên... khi nàng lơi ra thì Phong chỉ phản đối lấy lệ:
- Cô làm vậy...
Nàng lại cười:
- Không làm thế này thì đâu làm sao được anh yêu! Tình yêu là chiếm đoạt nếu không chinh phục được!
Phong ngửa mặt ra sau ghế dựa, cố định thần lại, chợt trên môi anh bị đôi môi của nàng dán chặt, hơi thở nóng liên tục phả vào mặt, càng lúc càng dồn dập, khiến Phong lúc đầu bất ngờ, sau đó phải dùng sức đẩy mặt nàng ra, nhưng không phải dễ, bởi cô nàng khỏe một cách lạ thường!
Đến khi đẩy được thì Phong gần kiệt sức, anh ngơ ngác:
- Kìa, sao cô...
Nhưng một lần nữa, Phong phải tròn mắt lên, bởi người đang trước mắt anh lại là... Giáng Hương!
- Trời ơi!
Anh kêu lên một tiếng thảng thốt, rồi mở cửa xe lao xuống đường! Nàng vẫn ngồi yên.
- Giáng Hương. Là em phải không?
Phong hỏi mà không có câu trả lời, buộc lòng anh phải bước lại gần, cúi nhìn vào trong và hốt hoảng khi thấy Hương đang ngồi trước vô lăng, máy xe đang nổ và cô đang trong tư thế sắp sửa rồ máy!
- Hương, đừng!
Phong mở cửa xe định leo lên, nhưng chiếc xe vọt lên quá nhanh, khiến cho chỉ một tay anh bám được vào thành cửa và cứ lơ lửng như vậy khi chiếc xe lao đi như bay!
- Hương, anh ngã bây giờ!
Mặc cho Phong la lớn, cô nàng vẫn cho xe tăng ga. Nhờ đường khuya hầu như không có xe khác qua lại, chứ nếu không thì đυ.ng là cái chắc! Tuy nhiên, Phong làm sao chịu đựng nổi tư thế treo lửng lơ như thế, bởi vậy anh phải cố hết sức kéo mạnh tay lái sang trái.
Chiếc xe lạng đi nửa vòng, đầu hướng vào lề trái, và lúc ấy Phong chẳng còn biết làm cách nào khác là cố bám chặt hơn và nhắm mắt lại chờ điều xấu nhất xảy ra!
Và điều xấu đã xảy ra thật. Một tiếng rầm vang lên, chiếc xe đã lao thẳng vào gốc cây bên đường. Phong bị văng ra đến vài thước, trong khi người ngồi trong xe thì bất động.
Đêm Đà Lạt im ắng lạ thường... Đêm khuya vắng người đến đỗi tai nạn xảy ra khá lâu mà vẫn không có một ai đến cứu...