Thế là những gì chuẩn bị cho đêm giáng sinh thành công toi. Không như dự kiến, Phong phải đi thuê khách sạn để ở. Anh định sau khi tắm rửa, nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ trở vào bệnh viện để xem tình hình bệnh trạng của Giáng Hương ra sao. Nhưng sau khi ngả lưng một chút thì cơn buồn ngủ đột ngột kéo đến, khiến Phong không làm sao cưỡng được, anh ngủ một giấc dài.
Đến lúc tỉnh giấc, Phong nhìn đồng hồ thì hốt hoảng, lúc ấy đã 2 giờ sáng! Chuông nhà thờ vẫn còn đổ, lúc đó nhắc cho Phong nhớ đã qua đêm giáng sinh. Nhớ tới Giáng Hương, Phong bật dậy mặc nhanh quần áo ấm và ra ngoài. Chiếc xe hơi lúc nãy quá vội vào phòng khách sạn nên Phong quên không quay kiếng, khóa cửa, nên sương đêm vào ướt đẫm cả băng ghế trước.
Định cúi xuống lấy chiếc khăn lau thì chợt Phong giật mình khi nhìn thấy chiếc áo khoác của mình cho cô gái Kiều My mượn hồi chiều!
- Nàng ta tới đây?
Phong quay nhìn một lượt khắp chung quanh, rồi mở cửa xe, xuống hỏi người bảo vệ khách sạn:
- Nãy giờ có ai leo lên xe tôi không?
Anh bảo vệ lắc đầu:
- Dạ không.
Chợt lúc ấy cô thu ngân ở quầy lễ tân nói vọng ra:
- Có một người nào đó gửi cho anh cái này!
Họ đưa cho Phong mảnh giấy nhỏ, trong đó ghi vỏn vẹn mấy chữ: Hãy về nhà, cả nhà nàng ta đang đợi chỉ mình anh!
Phong hỏi:
- Người gửi tôi tờ giấy này có nói là ai không?
Cô thu ngân lắc đầu:
- Dạ không. Lúc đó tôi đang bận mở tủ nên quay lưng ra, chỉ nghe một giọng nữ nói: Cho tôi gửi giấy này cho người chủ chiếc xe đậu ngoài sân! Rồi khi tôi quay ra thì chẳng còn thấy ai.
- Kiều My!
Phong nói rất khẽ rồi quay trở lại xe. Anh đi thẳng vào bệnh viện thì hết sức ngạc nhiên khi nghe cô y tá trực báo tin:
- Cô Giáng Hương đã được người nhà đón về hồi 11 giờ rồi...
Phong sửng sốt:
- Thế bệnh tình của cô ấy?
- Cô ta đột ngột tỉnh lại và như chẳng hề bị gì! Bác sĩ cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi khám kỹ đã xác định là cô ấy không hề có di chứng gì và bởi thấy cô hoàn toàn bình phục nên đồng ý cho xuất viện.
Nhớ lại câu viết trong tờ giấy, Phong lẩm bẩm:
- Chuyện này là thế nào đây?
Anh tức tốc trở về nhà Giáng Hương và vô cùng kinh ngạc khi thấy cả nhà đang quây quần bên một bàn tiệc linh đình! Ngồi bên cạnh bà mẹ, Giáng Hương tươi như bông hoa, vừa trông thấy anh, cô nàng đã kêu lớn:
- Tưởng theo cô nàng nào rồi chứ!
Bà Phấn thì từ tốn hơn:
- Biết cháu đi tìm khách sạn ngủ mà cả nhà không ai biết khách sạn nào để đi gọi, nên đành dọn sẵn tiệc ra và chờ...
Phương liến thoắng:
- Em biết chị Hương, dẫu có chờ anh tới sáng chị ấy cũng chờ!
Hương thì liếc dài:
- Dám bỏ người ta ngồi dài cổ trong đêm giáng sinh há! Để rồi xem người ta trị tội?
Phong lúng túng giải thích:
- Dạ, con xin lỗi bác, lúc ở bệnh viện ra con quá mệt và đầu óc căng thẳng, nên vội đi tìm khách sạn để tắm rửa nghỉ ngơi, định lát sau thì vào lại bệnh viện. Không ngờ ngủ quên...
Bà Phấn quay sang con gái:
- Nó có lý do chính đáng mà con...
Giáng Hương chẩu môi:
- Chính đáng thì không giận, nhưng vẫn phải phạt!
Phương chen vào hỏi:
- Hình phạt gì chị Hương?
- Bắt phải ăn hết đầu, cánh và... cái phao câu con gà quay, không được ăn thịt nạc!
Nhìn con gà tây quay tươm mỡ trên bàn tiệc, Phương lè lưỡi:
- Hình phạt này ngang với án tử hình!
Nhưng Phong vừa gãi đầu vừa cười chấp nhận:
- Vì muốn được... làm rể nhà này nên xin chấp nhận!
Bà Phấn cũng vui lây:
- Vậy là tốt rồi! Mọi chuyện không vui đến rồi đi một cách nhanh chóng thế này đúng là nhà ta có trời Phật độ. Nào, các con hãy ngồi vào bàn rồi cùng nâng ly mừng đi!
Bà Phấn quay sang Phong kể:
- Lúc con về chừng một lát thì tự dưng bác nghe cô y tá trong phòng cách ly chạy ra la lên: Bác ơi, cô ấy tỉnh lại rồi! Khi bác chạy vào thì thấy nó ngồi lên, vừa đưa tay tự cởi bỏ cái chụp dưỡng khí trên mũi và nó còn kêu bác một tiếng lớn nữa! Đúng là như trong chiêm bao...
Phong lén đưa mắt nhìn sang người yêu, anh mừng và ngạc nhiên bởi nét tươi tắn rạng ngời của nàng, không có một chút gì chứng tỏ là người vừa suýt chết đuối và mới vừa hôn mê. Anh định hỏi, nhưng bà Phấn hình như hiểu ý, bà nói khẽ với Phong:
- Lúc này không nên hỏi gì chuyện của nó. Em nó tỉnh táo như vậy là mừng rồi. Thôi nào, ta nâng ly?
Bà chủ động rót đầy bốn ly sâm banh và nói trước:
- Má mời các con!
Giáng Hương cụng ly rất mạnh với Phong:
- Uống trăm phần trăm trước khi thụ án phạt!
Phong vui trong lòng, anh uống cạn một hơi, nhưng tự dưng anh nhớ lại nội dung trong tờ giấy lúc nãy. Thấy anh khựng lại suy tư, Giáng Hương hỏi ngay:
- Ngồi đây mà để đầu óc về cô nào vậy?
Đó là câu hỏi đùa, nhưng Phong cũng lúng túng đến phát thương:
- Đâu... đâu có... Anh... anh...
Bá Phấn phải đằng hắng:
- Đang vui nghe, để cho nó... chịu án phạt đi!
Phong được cứu, anh không giữ ý, đưa tay chụp ngay đầu con gà quay vặn một cái và cầm gọn lên, nói lớn:
- Trai thời trung hiếu làm đầu!
Anh ăn ngon lành cái đầu gà tây to đùng.
Phương ôm bụng cười:
- Gái thời tiết hạnh phao câu với mề!
Giáng Hương trừng mắt nhìn em gái:
- Tao có bị phạt đâu mà ăn mấy thứ đó! Mày giỏi thì ăn giùm anh ấy đi.
Bà Phấn giảng hòa:
- Thôi, để mẹ tiếp cho thằng Phong hai cái cánh!
Biết mẹ mình khoái ăn cánh xưa nay, Phương lại được dịp cười bò lăn:
- Người không bị phạt mà tự nguyện!
Vậy là đêm giáng sinh tưởng đâu bị hư bột hư đường, phút cuối lại trở thành một bữa vui hết cỡ! Bà Phấn tế nhị, nháy mắt với Phương cùng rút lui, để lại cho hai người trọn vẹn một đêm lãng mạn...
Khi còn lại với nhau, đột nhiên Giáng Hương hỏi:
- Người đẹp của anh đâu rồi?
Phong giật mình:
- Em hỏi ai?
Nàng nghiêm giọng, không có chút gì là đùa:
- Người mà anh vừa mới gặp!
- Anh đâu có! Anh chỉ...
Do bị truy bất ngờ, suýt nữa Phong đã nói hớ, tuy nhiên câu hỏi tiếp theo đã làm cho Phong ngớ người ra:
- Người đã tới với anh ở khách sạn đó, đâu rồi?
Sắc mặt Phong tái đi, anh lắp bắp đến tội nghiệp:
- Anh... anh...
Cũng may, lúc đó bà Phấn bất ngờ xuất hiện, giọng bà run run:
- Có... có người chết ngoài cổng nhà mình!
Phong bật dậy ngay, anh chạy ra và là người đầu tiên nhìn thấy một xác người nằm sóng soài ngay cổng nhà. Một người đàn ông!
- Lấy cây đèn pin ra, nhanh lên Phương!
Giáng Hương vừa gọi em gái vừa chạy ra đứng cạnh Phong, cô hỏi trong nỗi sợ hãi:
- Ai vậy anh?
Phong lắc đầu:
- Anh đâu biết...
Tuy nhiên, vừa lúc ấy anh nhìn thấy cây rựa đang cầm trong tay của xác chết và hình ảnh anh chàng đuổi theo Kiều My ở đỉnh đèo Bảo Lộc hôm qua hiện ra, Phong không kiềm chế được, kêu lên:
- Anh ta.
Khi đó Phương đã mang đèn pin ra, cô soi thẳng vào mặt xác chết, lúc này Phong càng nhìn rõ hơn, anh mất bình tĩnh hẳn:
- Đây... đây là...
- Anh biết người này?
Câu hỏi của Giáng Hương nghe rất rõ, nhưng Phong vẫn hỏi lại:
- Em nói gì?
- Em hỏi...
Hương không hỏi tiếp, mà nhìn sững vào Phong, ngạc nhiên bởi sự mất bình tĩnh của anh.
- Anh sao vậy?
Phong lặng người một lúc rồi đáp thật khẽ:
- Anh đã gặp anh ta.
Phương ngây thơ hỏi:
- Anh quen người này? Mà sao anh ta chết vậy?
Phong nhẹ lắc đầu rồi quay mặt đi chỗ khác. Tự dưng lúc ấy anh cảm giác như mình sắp ngã, không còn đứng vững nữa... Cũng may, Giáng Hương lại là người đỡ anh kịp thời:
- Kêu cảnh sát đi, để chị dìu anh Phong vô trong. Anh bị bệnh rồi.
Bà Phấn đi theo sau, lo lắng:
- Từ chiều đến giờ có quá nhiều chuyện phải lo, giờ lại tới chuyện này nữa, thằng Phong đâu còn đủ sức để chịu đựng.
Bà giúp con gái lấy dầu xoa cho Phong và lâm râm khấn:
- Xin Phật trời độ cho nhà chúng tôi tai qua nạn khỏi.
Hương nghiêm giọng:
- Đây có phải là tai nạn gì của nhà mình đâu. Có lẽ anh Phong nhạy cảm với cảnh người chết, mà người đó lại quen với anh ấy nữa...
Thấy Phương cũng chạy theo vào, bà Phấn giục:
- Con điện thoại cho đồn cảnh sát đi, để người ta tới mang xác chết đi. Có hỏi gì kêu má nói chuyện. Phương rùng mình:
- Ai dám đứng ngoài đó một mình, ghê chết được!
Phải hơn mười lăm phút sau Phong mới tỉnh táo trở lại. Anh đưa mắt nhìn Giáng Hương, như sợ cô nàng truy hỏi nữa. Tuy nhiên, anh hơi ngạc nhiên với thái độ trở lại bình thản của nàng.
- Anh đỡ chưa? Có cần uống chút gì nóng không?
Lúc này Phong mới dám mạnh dạn hỏi:
- Cái... cái đó đâu rồi?
- Anh hỏi cái xác chết hả?
- Ờ.
Phương định trả lời thay chị, thì bà Phấn đã lên tiếng:
- Để má ra coi.
Bà ra ngoài nhưng lập tức trở vào ngay, kêu lên:
- Biến mất rồi!
Phương mau miệng:
- Cái gì biến mất? Hay là..
Bà Phấn run run giọng:
- Cái xác chết? Mới tức thì đây...
Phong bật dậy ngay:
- Hả? Sao lại...
Anh quên rằng mình vừa bị choáng, đã chạy ra ngay cổng. Xác chết chẳng còn ở đó nữa!
Bà Phấn hỏi Phương:
- Hồi nãy con đã gọi cảnh sát chưa?
Phương lắc đầu:
- Dạ chưa.
Bà Phấn thở phào:
- Vậy là may!
Phong lẩm bẩm:
- Có thể anh ta chỉ bị ngất thôi chứ chưa chết...
Và đến lượt anh cũng thở phào nhẹ nhỡm. Chỉ có Giáng Hương là lẳng lặng quay vào mà không nói lời nào nữa. Đến Phương cũng phải ngạc nhiên:
- Chị Hương sao vậy?
Phong nhìn theo rồi cũng im lặng. Bà Phấn nói thay:
- Chắc là nó cũng mệt...
Không khí đang vui bỗng trở lại nặng nề. Mãi khi cả nhà trở vào hết, bà Phấn mới nói:
- Để má đốt nhang bàn thờ đã...
Bà quên là ngôi nhà này Giáng Hương ở một mình đi học, còn bàn thờ thì ở Nha Trang, nên bà lại nói:
- Đốt nhang cắm ngoài sân cũng được. Nhà có sẵn nhang không Hương?
Hương đi lấy mấy nén nhang đưa cho mẹ rồi không nói không rằng, đi thẳng vào phòng. Bà Phấn bảo Phương:
- Con theo vào coi nó sao vậy.
Phong lặng thinh, trong lòng anh cảm nhận được sự im lặng của người yêu, nhưng cụ thể thế nào thì anh chưa thể lý giải được...