Mở mắt ra, nhìn thấy Giáng Hương ngồi cạnh, Phong suýt kêu lên, nếu không bị nàng lên tiếng trước:
- Tưởng cứ nằm ăn vạ như thế mãi chứ! Ơn trời...
Phong ngạc nhiên trước sự bình thản của nàng:
- Em sao vậy?
Giáng Hương lặp lại câu hỏi:
- Anh sao vậy? Đã nửa đêm đi ra ngoài một mình, bị ai làm gì đó đến nỗi nằm giữa đường, nếu không được mấy người đi quét đường sớm thì chẳng biết ai sẽ đưa anh về nữa!
Phong bật dậy:
- Ai đưa anh về đây? Còn em nữa, em...
Giáng Hương chỉ tay ra sân:
- Nếu trên xe anh không có tờ giấy ghi trên kiếng xe bảo đưa giúp anh về đây thì họ chắc sẽ đưa anh vào bệnh viện rồi!
- Ai ghi giấy gì?
- Chẳng biết ai, chỉ thấy ghi mấy chữ: Người này ở số O1 đường Hoa Sứ. Vậy lúc đó anh đi cùng ai?
- Thì... cùng em chứ còn ai nữa! Chính em đã giành lấy tay lái, em chạy như điên khiến cho anh phải đeo vào thành xe, suýt chết!
Giáng Hương quắc mắt:
- Nè, tôi chưa hỏi tội lén đi ra ngoài thì đừng có ăn nói kiểu đó nghe chưa! Ai đi với anh, nói xem!
- Thì với em!
Thấy phong gắt lên, chứng tỏ anh chàng nói thật, Hương hỏi lại:
- Anh nói đi với em? Vậy sao suốt trong cơn mê, anh cứ gọi mãi tên cô Kiều My nào?
Nghe nhắc tới Kiều My, tự dưng Phong bị kích động:
- Kiều My! Cô ấy ở đâu?
Sự quan tâm quá sức tới Kiều My nào đó của Phong đã là câu trả lời cho sự thắc mắc của Giáng Hương từ đêm qua đến giờ, cô nói từng tiếng một:
- Như vậy là rõ quá rồi, em hiểu rồi!
Phong hỏi lại:
- Tại sao lúc đó em làm vậy? Em có biết chỉ chút nữa thôi là cả em và anh đều chết hết!
Nàng phải gắt lên:
- Anh đừng nói kiểu đó nữa, em chẳng làm gì hết, suốt đêm rồi em nằm ngủ ở nhà, không rời khỏi nhà nửa bước!
Phong phải lắc mạnh vai nàng:
- Em nói anh mơ ngủ sao? Hay anh bị mộng du?
Hương nghiêm giọng:
- Em lặp lại em không hề đi ra ngoài với anh đêm qua!
Nói xong, Hương giận dỗi bỏ đi vào nhà. Phong định chạy theo thì bị đau nhói ở chân, lúc ấy anh mới nhớ tới vụ tai nạn xe đêm qua, anh lẩm bẩm:
- Rõ ràng mình nhớ khi tai nạn xảy ra thì cô ấy bị kẹt trong chiếc xe đâm vào gốc cây kia mà! Tại sao cô ấy không hề bị thương tích gì hết?
Bước ra cửa nhìn vào chiếc xe của mình, Phong vẫn còn nhận ra đầu xe bị móp vào, anh đến gần nhìn vào chỗ tay lái, còn vết máu vừa khô! Như vậy lời nói của Hương là thật!
Đầu óc Phong hoang mang cực độ. Bây giờ anh mới dần nhớ lại từng diễn biến chuyện đêm qua... Đúng là mọi việc đều có liên quan tới Kiều My! Mà tại sao cô ta lại làm như vậy. Cô ta lại biết khá rõ chuyện của anh với Giáng Hương là sao?
Càng nghĩ càng rối lên, cuối cùng Phong ngồi ôm đầu ở phòng khách khá lâu, và chỉ đi vào phòng riêng khi cơn buồn ngủ không còn cho phép anh ngồi thêm phút nào nữa. Nhưng lúc vào đến phòng, có một vật nằm trên giường khiến cho Phong vừa nhìn thấy đã tỉnh ngủ. Đó là chiếc áo hoa mà bữa gặp Kiều My trên đèo Bảo Lộc cô nàng đã mặc!
- Tại sao lại ở đây?
Không dám để chiếc áo đó trên giường, nên Phong chụp vội định vứt ra ngoài cửa sổ. Nhưng vừa đυ.ng tới nó thì vật ấy như một sợi dây thừng, cột chặt hai tay anh lại! Phong hốt hoảng vùng mạnh ra nhưng càng vùng vẫy thì chiếc áo càng siết chặt hơn, siết đến khiến cho anh đau đớn vô cùng, nhưng không dám cất tiếng la, bởi sợ Giáng Hương nghe thấy. Cho đến khi gần bị ngạt thở, lúc đó Phong mới cất tiếng kêu, nhưng đã không còn kịp nữa...
Phong ngất đi. Nhưng lạ lùng thay, trong cơn mê đó, anh lại bước đi như một xác chết biết di chuyển! Mà lại đi ra chỗ để xe hơi và leo lên ngồi ở băng ghế cạnh tay lái, rồi ngoẹo đầu sang bên ngủ ngon lành.
Chiếc xe nổ máy, từ từ lui ra khỏi cổng mà không gây ra một tiếng động nào. Dĩ nhiên là Giáng Hương từ trong nhà không hề hay biết.
- Trời ơi, chiếc xe đυ.ng móp méo cái đầu như vậy thì người còn sống sao nổi?
- Nhưng kìa, còn người ở băng trước!
Những người bâu quanh chiếc xe của Phong bàn tán xôn xao khi nhìn thấy xe của anh đậu ở lề đường. Rồi bỗng một người reo lên:
- Người đó tỉnh rồi kìa!
Phong ngơ ngác nhìn quanh và tự hỏi:
- Đây là đâu vậy?
Anh mở cửa xe, nhưng do bị kẹt nên loay hoay mãi mà vẫn chưa mở được, chợt anh phát hiện một mảnh giấy nhỏ ai đó ghim chỗ tay nắm cửa xe. Trên giấy có mấy chữ quen thuộc: Hãy đi tìm nhà Kiều My!
- Kiều My!
Phong vừa khẽ kêu tên Kiều My thì cánh cửa xe bật ra một cách nhẹ nhàng. Cả mảnh giấy cũng biến đâu mất!
Những người chung quanh thấy Phong tỉnh lại, đã có người hỏi to:
- Anh không sao hả?
Phong lúc ấy mới nhìn lên, và càng ngạc nhiên khi thấy có đến chục người đang nhìn mình như nhìn một quái vật. Anh lúng túng:
- Dạ... dạ tôi... xe tôi bị...
- Thì ai cũng thấy rồi, xe anh bị tai nạn. Vậy tài xế đâu?
Lúc này Phong mới chợt nhớ, anh chẳng biết làm cách nào anh đưa xe được tới đây? Ai đã lái xe?
Một người nào đó nói:
- Kiểu này chắc là tài xế đã bị thương nặng, hoặc đã chết rồi cũng nên! Chắc là ai đó đã chở đi nhà thương rồi!
Phong thất thần, lẩm bẩm:
- Phải chăng là... Giáng Hương?
Anh còn đang thẫn thờ thì chợt có người vỗ vào vai anh bảo:
- Thấy anh không được khỏe, vậy hãy vào chỗ phòng mạch của bác sĩ phía bên kia đường cho người ta khám xem sao?
Phong không muốn, nhưng lúc ấy chợt nhìn lại hai cổ tay của mình, anh thấy nơi đó còn hằn lên hai dấu bị cột trói, bầm tím, anh thốt lên khiến mọi người ngạc nhiên:
- Vết trói!
Nhớ lại chuyện chiếc áo lúc còn tỉnh, Phong lại cảm thấy chỗ hai cổ tay vẫn còn đau, do vậy anh theo tay chỉ của người nọ bước qua phòng mạch. Nhưng vừa bước vào phòng khám, anh đã khựng lại bởi mấy chữ trên tấm bảng tên treo trên vách: Bác sĩ Kiều My.
- Hả?
Phong kêu lên kinh ngạc, vừa lúc người giúp việc bước ra hỏi:
- Thầy cần khám bệnh hay sao? Giờ này chưa tới giờ khám, phải đợi đến 9 giờ.
Phong hỏi lớn:
- Kiều My là tên ai vậy?
Chị người làm trả lời:
- Là tên của bác sĩ chứ còn ai!
- Có phải cô bác sĩ... thật đẹp, thật trẻ phải không?
Thấy thái độ khác thường của khách, chị người làm hốt hoảng quay vào trong, định kéo cửa sắt lại, bỗng có tiếng hỏi từ trong nhà:
- Ai mà ồn ào vậy Tư Thà?
- Dạ, có ông này...
Không để cô ta nói hết câu, Phong đã hỏi ngay người phụ nữ lớn tuổi vừa bước ra:
- Bác sĩ Kiều My đâu?
Nghe cách hỏi trịch thượng của Phong, người phụ nữ ra vẻ khó chịu, do đó bà đáp cũng cộc lốc:
- Tôi đây!
Đang lớn giọng, bỗng Phong xìu hẳn xuống:
- Bà... bà là... là...
- Tôi là bác sĩ Kiều My, người phụ trách phòng mạch tư này! Cậu cần khám bệnh hay cần gì?
- Dạ xin lỗi... Tôi muốn... muốn tìm cô Kiều My trẻ, thật đẹp, người có nốt ruồi trên mép và...
Vừa nói tới đó, Phong chợt nhìn thấy chiếc áo hoa đúng là của Kiều My đang treo trên vách, cạnh bàn làm việc của bác sĩ. Anh sững sờ:
- Đó là... là của Kiều My!
Lúc này, đến phiên chủ nhà kinh ngạc:
- Sao cậu biết đó là của con gái tôi?
Câu hỏi làm cho Phong tròn mắt ngạc nhiên:
- Con gái... là sao? Bà là Kiều My, tại sao...
Thấy vài người tò mò đứng lấp ló nhìn vào, người phụ nữ vội bảo chị người làm:
- Tư Thà, đóng cửa lại đi, chưa tới giờ khám bệnh mà.
Rồi bà quay sang Phong:
- Mời cậu vào đây, tôi cần hỏi...
Phong theo vào ngồi trước bàn của chủ nhà, nhưng mắt vẫn không rời khỏi chiếc áo treo thẳng thớm trên vách tường. Không thể nào sai được, đúng là áo của Kiều My! Từ màu sắc, hoa văn cho đến kiểu may và kích cỡ đều giống hệt nhau...
- Cậu có chắc là đã gặp người mặc chiếc áo này?
Phong quả quyết:
- Mới gặp đây thôi! Nhất là... ngay đêm qua...
Bà bác sĩ trợn tròn mắt:
- Cậu đùa sao? Con gái tôi...
Phong hỏi nhanh:
- Cô gái có chiếc áo này là con của bà? Thế cô ấy tên là gì?
Bà ta đáp với giọng lạc hẳn đi:
- Kiều My...
Phong cảm giác là bà ta có vấn đề về thần kinh:
- Sao lại là Kiều My! Vậy tên bà là...
- Tôi cũng là Kiều My. Việc hai mẹ con cùng tên với nhau là thường. Chỉ có điều...
Bà ngừng nói, nhìn Phong kỹ hơn rồi hỏi với giọng không tự nhiên:
- Cậu nói... mới gặp ai đêm qua?
- Là cô... Kiều My! Cô ấy...
Bà bác sĩ hét lên:
- Cậu đừng nói nữa, tôi đau khổ đủ rồi, đừng khơi gợi lại hình ảnh con tôi thêm, tôi...
Bà ôm mặt khóc rưng rức, khiến cho Phong ngơ ngác.
- Bà sao vậy? Tôi có làm gì cho bà phật ý không?
Câu trả lời của bà khiến cho Phong gần đứng tim:
- Con tôi chết rồi, tôi đau khổ đủ lắm rồi!
- Bà nói...
Phong run đến nỗi phải ngừng lại để trấn tĩnh rồi mới hỏi tiếp:
- Ai chết?
- Con gái tôi, con Kiều My.
Phong phải lùi lại và đưa tay vịn vào thành ghế mới đứng vững được:
- Cô ấy thật sự là Kiều My... Cô ấy là...
Phong hy vọng là anh đang nghe lầm, cũng như người đang được gọi Kiều My không phải là người anh từng gặp. Nhưng vừa khi ấy, bà bác sĩ đã quay sang trái chỉ vào một cái tủ nhỏ, bên trên có bức ảnh chân dung.
- Con gái tôi chụp lúc nó chưa đầy hai mươi tuổi, trước lúc chết chỉ sáu tháng.
Phong tái mặt, bởi bức hình đó chính là Kiều My, cô gái anh cho quá giang xe trên đèo và là người đã hành hạ anh suốt mấy ngày nay! Anh hỏi gần như líu lưỡi:
- Cô ấy chết... thật rồi sao? Cô ấy...
- Kiều My chết trước Tết năm rồi, giờ đã gần giáp năm.
Phong như người mất hồn, anh lặp lại câu hỏi gần như vô nghĩa:
- Cô ấy chết rồi sao?
Bà bác sĩ nhìn thẳng vào Phong như dò xem anh ta nói thật hay đóng kịch. Nhận ra nét thẫn thờ trong ánh mắt của Phong, bà nhẹ thở dài:
- Cậu làm sao vậy? Nói cho tôi biết xem, con Kiều My làm gì cậu?
Phong biết cần phải nói hết ra:
- Cháu gặp cô ấy trên đèo Bảo Lộc cách đây gần một tuần, trong lúc cô ấy bị một thanh niên hung dữ cầm dao đuổi theo chém!
Vừa nghe tới đó, bà bác sĩ kêu lên:
- Thằng khốn nạn, chính bởi nó mà con tôi mới chết, nay nó còn không tha khi con nhỏ đã là hồn ma!
- Tay ấy là ai?
- Nó là người yêu của Kiều My. Nó là Tư Đạt, con của một nhà giàu sụ xứ này, nhưng ăn chơi đàng điếm, chẳng hiểu sao con My lại yêu và khổ sở với nó suốt mấy năm trời, cho đến khi...
Bà nói tới đó thì cơn xúc động thái quá đã khiến cho con tim đập nhanh và mặt bà tái xanh, thở gấp. Phong hốt hoảng:
- Kìa bác? Bác đừng...
Ra dấu cho Phong lấy giúp lọ thuốc trong ngăn kéo, bà uống nhanh một viên và nhắm nghiền mắt lại, khoảng vài phút sau...
- Cậu kể tiếp cho tôi nghe, con tôi đã nói với cậu những gì về nó?
Phong thành thật:
- Cháu chỉ cho cô ấy quá giang khoảng chưa đầy nửa giờ, rồi đột nhiên cô ấy đòi xuống ở dốc dèo. Do lúc ấy cháu có hẹn với người yêu, nên không ở lại hỏi thêm chuyện cô ấy được. Cho đến khi người yêu cháu bị nạn dưới hồ Xuân Hương thì bất ngờ cô ấy lại xuất hiện và gây ra cho cháu bao phiền nhiễu. Hình như cô Kiều My muốn đùa với cháu, hoặc là muốn trả thù cháu chuyện gì đó. Như mới hồi tối này, chính cô ấy đã trói cháu bằng chiếc áo này, đẩy cháu lên xe rồi đưa tới đây. Chẳng hiểu làm sao nữa?
Vừa nói Phong vừa đưa hai cổ tay còn hằn dấu bị trói cho bà bác sĩ xem. Bà khẽ lắc đầu rồi chép miệng:
- Nó đã báo trước điều này cho tôi tối qua. Nó bảo, nó sẽ đưa về cho tôi người mà tôi đang cần tìm, vì phải là người đó thì mới chặn đứng con ác quỷ kia lại được! Người đó... chính là cậu! Còn con ác quỷ kia chính là người cầm rựa đuổi theo nó mà cậu thấy!
Phong hốt hoảng:
- Sao lại là cháu!
Bà bác sĩ đứng lên tiến về phía chiếc áo treo trên tường, móc từ trong đó ra một mảnh giấy và đưa cho Phong xem:
- Cậu đọc thì rõ.
Trong mảnh giấy đúng là nét chữ như mấy hôm nay anh đã nhận ra:
"Mẹ phải buộc anh ấy cưới con ngay chỉ như vậy thì con mới thoát khỏi tay thằng Đạt. Bởi nó vẫn còn muốn con thành ác quỷ như nó, chứ không chịu để con là một hồn ma hiền lành, bình thường! Mẹ hãy mau cứu con! Nói với người tên Phong đó cứu con với, rồi con sẽ đền ơn! Con lạy mẹ, con lạy người ấy!"
Phong đọc xong tờ giấy, anh sững sờ:
- Sao có chuyện này? Cháu... cháu đã có người yêu, chúng cháu đã đính hôn chỉ chờ ngày cưới thôi!
Bà bác sĩ lại thở dài:
- Tôi cũng không biết nữa, nhưng nó quả quyết là cậu phải cứu nó. Cậu phải...
Lúc này, bà bác sĩ mới nói thật:
- Tôi biết con mình thành ma, nhưng đâu có ngờ nó lại lâm vào hoàn cảnh bi đát như thế này. Bởi vậy hừng sáng nay nó về đây, đưa chiếc áo này bảo tôi treo lên, chờ cậu tới, thì tôi đã không muốn nghe theo nó... Nhưng thú thật với cậu, nhìn ánh mắt van lơn cầu cứu của nó, lòng tôi không đành... Tôi cũng xin cậu.
Phong đáp dứt khoát:
- Không thể được! Làm sao cháu có thể lấy người nào khác, ngoài người cháu đang yêu. Nhất là với người đã khuất như cô Kiều My thì lại càng không được...
Câu nói của Phong chưa dứt thì tự dưng đôi chân của anh bỗng khụy xuống trong tư thế đang quỳ gối, mặt hướng về phía bà bác sĩ!
- Kìa cậu...
Chính bà bác sĩ cũng không nghĩ Phong làm như vậy. Riêng Phong thì lúc ấy chẳng khác nào một con rối, ai giật sao anh làm vậy. Và... anh dập đầu mấy cái liền mà không hiểu được tại sao mình làm vậy!
Bà bác sĩ cũng lên tiếng mà như bị ai đó điều khiển:
- Được rồi, con đã lạy đủ ba lạy, coi như đây là lễ xác nhận con muốn làm chồng con Kiều My. Mẹ chấp nhận, thôi đứng dậy đi!
Bà vừa dứt lời thì Phong cũng bật đứng dậy được, như vừa được giải thoát!
Anh lắp bắp:
- Cháu... cháu không hiểu...
Bà bác sĩ cười gượng gạo:
- Thì bác cũng có hiểu gì đâu. Đây hình như là ý của con Kiều My. Nó xúi mình làm vậy. Bây giờ tùy cháu thôi...
Phong lặng người đi một lúc, rồi anh lặng lẽ bước ra ngoài. Anh không để ý gì đến chiếc xe bẹp dúm của mình, cắm đầu đi bộ mà không còn nhớ mình đi đâu...
Cho đến khi anh nghe tiếng người gọi ơi ới:
- Anh Phong.
Giáng Hương từ bên kia đường đi băng qua với vẻ mặt đầy lo lắng:
- Anh đi đâu mà em tìm suốt từ đêm qua đến giờ? Coi anh kìa, sao tay chân thương tích đầy thế kia? Phong bỗng ôm chầm lấy người yêu như tìm được vật đã mất vừa tìm lại được. Anh nói qua hơi thở:
- Anh chỉ muốn ở mãi bên em. Đừng giận anh, đừng xua đuổi anh nghe Hương.
Sợ người đi đường để ý, Giáng Hương vội gọi chiếc taxi trờ tới. Lên xe, cô giục tài xế:
- Chạy về hướng Don Bosco!
Lát sau khi về đến nhà, vừa bước vô tới phòng khách, Phong đột nhiên nói:
- Hay là ta cưới nhau sớm đi Hương!
Nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, Hương hỏi lại:
- Anh nói thật lòng hay là để khỏa lấp chuyện đi với ai đêm qua đó?
Phong lại siết chặt nàng trong vòng tay:
- Anh nói nghiêm túc. Hãy gật đầu đi, ngày mai anh sẽ nhắn ba má anh lên và chúng ta sẽ cưới ngay đầu tháng này!
- Không hối hận chứ?
Nghe giọng nàng nhẹ nhàng, Phong phấn chấn:
- Em đồng ý phải không?
Sự đồng thuận của Giáng Hương như sự cứu rỗi Phong trong lúc này, anh reo lên:
- Vậy là anh thoát rồi!
- Anh thoát gì? Thoát ai?
Trong lúc phấn khởi, Phong đã nói hớ! Anh vội chữa:
- Anh nói là anh sắp thoát kiếp... độc thân rồi!
Thật sự trong lòng Phong đang nghĩ đến việc mình phải cưới ngay để hóa giải lời nói của Kiều My, bất chấp việc anh đã quỳ dưới chân bà mẹ cô ta để cầu hôn...
Trong niềm vui vô bờ, Phong ôm người yêu trong lòng, cứ ngồi yên ở phòng khách rất lâu...
Buổi chiều qua khá nhanh, khi phát hiện trời đã tối, Giáng Hương mới nhắc:
- Anh đi lấy xe về, sao lại để ngoài đường!
Phong chợt nhớ, anh hơi lúng túng:
- Chiếc xe bị... bị hư, anh tính để mai...
Nàng nói:
- Hư thì cũng phải tìm cách kéo về hay đưa vào garage nhờ người ta sửa.
- Ừ, để anh xem...
Phong định gọi điện tới một garage quen, nhờ họ tới chỗ chiếc xe đang đậu để kéo về garage. Nhưng vừa từ phòng khách nhìn ra, anh bỗng giật mình:
- Ủa, chiếc xe!
Chiếc xe của anh đang nằm trong sân!
Khi Phong bước ra xe xem thì lại càng kinh ngạc hơn, bởi chiếc xe bây giờ đã nguyên vẹn, không hề có một dấu vết gì chứng tỏ nó mới bị tai nạn!