Thập Nhất không có hứng thú với người nhà Dương nhị thúc. Khi bị hai tiểu hài tử chạy tới chạy lui, còn có Tống Quyên Hoa lớn giọng ồn ào đến đau đầu, nàng dứt khoát đi vào phòng mình, đóng chặt cửa lại đi ngủ.
Nhắm mắt làm ngơ.
Tống trí nhìn cửa phòng bị đóng lại, yên lặng ngồi xuống, hiếm thấy một lần tự dưng cảm thấy không kiên nhẫn với sự ầm ĩ của hai đệ muội.
Dương Thạch Phong tốn hơn nửa canh giờ làm một bàn đồ ăn, người một nhà ngồi vây quanh bên nhau, nhìn đồ ăn phong phú trên bàn mà nuốt nước miếng. Đặc biệt là hai đứa trẻ, đã vội vàng định chộp lấy đồ ăn, may mắn bị Dương Thạch Phong ngăn lại. Nếu Thập Nhất biết ăn đồ đã bị người khác dùng tay chạm vào, khẳng định muốn nổi bão.
Dương Thạch Phong gọi Thập Nhất ra, sau đó lại vào phòng bế Dương gia gia ra đặt ngồi trên ghế, người một nhà tề tịu đông đủ.
Dương nhị thúc lo lắng, “Thạch phong, gia gia cháu có thể ngồi ăn cơm sao? Có thể chịu nổi hay không?”
Dương Thạch Phong tươi cười, cao hứng nói: “Gia có thể, hiện tại gia đều có thể ra ngoài ăn một bữa cơm, hiệu quả trị liệu của Thập Nhất rất tốt.”
Dương nhị thúc nghe vậy thật cao hứng, liên tục nói lời cảm tạ với Thập Nhất, “Thập Nhất cô nương, ít nhiều đều nhờ ngài, ngài chính là đại ân nhân của nhà chúng ta.”
Dương gia gia hừ một tiếng, “Các ngươi biết Thập Nhất cô nương là đại ân nhân nhà chúng ta thì tốt. Về sau hãy đối xử với Thập Nhất cô nương một cách khách khí.” Dương gia gia khi nói lời này còn cường điệu nhìn Tống Quyên Hoa, lời này là ông muốn nói với bà.
Mặt mèo của Tống Quyên hiện lên một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh bị che giấu đi xuống, vội phụ họa nói: “Đó là đương nhiên, Thập Nhất cô nương chính là ân nhân của nhà chúng ta. Chúng ta đều cảm tạ nàng, sao có thể không khách khí đâu.” Lời này nói giống như người ngày đó tới gây phiền toái không phải là bà ta vậy.
Thập Nhất giống như là không nghe thấy bọn họ nói chuyện, chỉ lo ăn đồ ăn của chính mình, một chút cũng không có bộ dáng của người đang bị người khác thảo luận tới.
Tống Quyên Hoa thấy thế, hắng giọng, đảo mắt rồi cười nói “Nói mới nhớ, y thuật của Thập Nhất cô nương thật tốt, nghe nói còn giỏi hơn cả Bạch đại phu nổi tiếng nhất ở trấn trên.”
Lời này lại khiến Dương gia gia và Dương Thạch Phong cảm thấy rất cao hứng, cho nên hai người đều phụ họa gật đầu.
Tống Quyên Hoa càng cười một cách hiền lành, tiếp tục nói: “Thập Nhất cô nương đến chân của cha đều có thể chữa khỏi cũng thật khó lường, như thế xem ra, các loại bệnh lặt vặt khác căn bản là càng đơn giản.”
Dương nhị thúc uống một ngụm rượu, cười nói: “Đúng vậy, chân của cha đã rất nhiều đại phu đều trị không được, Thập Nhất cô nương chỉ trị mấy ngày đã có cảm giác, tin tưởng quá không bao nhiêu thời gian nữa là có thể toàn hảo. Bệnh khó như vậy còn có thể trị khỏi, các loại bệnh nhỏ kia khẳng định càng không là vấn đề.”
“Đúng đúng.” Tống Quyên Hoa vận dụng hết tất cả đầu óc để nịnh hót Thập Nhất, “Thập Nhất cô nương thật là Hoa Đà tái thế, quả thực là Bồ Tát cứu thế của nhân dân chúng ta. Về sau chúng ta nếu có bệnh gì, không phải là được cứu rồi sao, Thập Nhất cô nương thật là người tốt.”
Tống Quyên Hoa bất động thanh sắc nặn Thập Nhất đắp thành một người tốt thích làm việc thiện. Người tốt khẳng định liền phải hữu cầu tất ứng. Điều này, nếu gặp phải kẻ thích sĩ diện khẳng định cũng sớm bị cuốn đi, nhưng Thập Nhất lại không phải người bình thường, nàng chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, cũng không làm sự tình có hại. Cho nên, chủ ý của Tống Quyên Hoa xác định là không thành công.
Khi Tống Quyên Hoa tự nhiên mà nhắc đến đến chân của đệ đệ nhà mẹ đẻ nhà mình, ý định nhờ Thập Nhất đi xem, nàng liền nâng nâng mí mắt, nhàn nhạt nói: “Không rảnh.”
Tống Quyên Hoa cứng đờ người, cố gắng cười nói: “Này nếu là vì đang bận chữa trị cho chân của lão gia tử, thì có thể chờ đến khi trị xong chân cho lão gia tử mới đi trị cho đệ đệ ta, chúng ta không vội, không vội.”
Thập Nhất lại gắp khối thịt thỏ bỏ vào trong miệng, thong thả ung dung nhai nuốt xong mới trả lời, “Không muốn trị.”
“Ngươi!” Tống Quyên Hoa tức giận, không nghĩ tới nàng lại không cho bà mặt mũi như vậy, nhưng lại không có biện pháp ép người ta gật đầu, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn về phía Dương Thạch Phong, “Thạch phong, ngươi giúp nhị thẩm trò chuyện một chút, ngươi nói chắc chắn có hiệu quả.”
Cho đến lúc này, Dương Thạch Phong mới hiểu được tại sao hôm nay nhị thẩm lại khác thường như vậy, hóa ra là ôm mục đích này tới, trách không được nói chuyện dễ nghe hơn hẳn ngày thường, nhưng việc này, hắn không thể đáp ứng.
“Nhị thẩm, sự tình của Thập Nhất nàng chính mình làm chủ, ta không làm chủ thay được, nàng nói được thì mới được.”
Tống Quyên Hoa nghe vậy, tức giận đến muốn bùng nổ, còn định nói thêm, nhưng Dương gia gia đã một tay đập đũa trên bàn, tức giận mắng: “Đủ rồi, Thập Nhất cô nương nói không muốn trị chính là không muốn trị. Nếu không muốn ăn cơm liền đi ra ngoài, đừng ở chỗ này dong dài.”
Cuối cùng, Tống Quyên Hoa mục đích không đạt tới, còn nghẹn một bụng khí về nhà.
Thập Nhất lại rất vừa lòng, cảm thấy Dương gia lão gia xác thực tính tình không tồi, xem ra trước khi nàng ra đi có thể lưu lại một phương thuốc kéo dài tuổi thọ cho ông dùng.