Thi xong, anh không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến mấy chuyện này, cứ thế lăn ra ngủ tiếp. Giám thị từ lâu đã nhận ra anh và cũng mặc kệ.
Ngày thi luôn trôi qua nhanh hơn bình thường, buổi sáng học một môn, buổi chiều hai môn coi như là thoải mái.
Tang Hạ thu dọn đồ đạc và rời khỏi phòng thi,ở nhà ga gặp được Hứa Chấp.
Anh dựa vào cột biển báo dừng, nhìn xuống điện thoại, tóc mái xõa xuống che đi, vẻ mặt như người lạ chớ đến gần.
Tang Hạ do dự không biết có nên chào hay không, cuối cùng chỉ biết thở dài, đứng cách anh một khoảng không xa.
Vẫn là không thể thúc ép đứa nhỏ quá, nếu sinh tâm lý phản nghịch thì sẽ không tốt, nên từ từ thôi.
Hứa Chấp đã nhận thấy cô sắp tới, trong lòng thầm tính, anh rất chắc chắn rằng cô sẽ chủ động lôi kéo mình. Anh thậm chí còn nghĩ về những gì cô có thể nói.
“Cuộc thi thế nào”, “Mai cũng tới thi đi”.
Nhưng đợi một lúc sau, cô còn không có tới gần anh chứ đừng nói là chào hỏi.
Cô chỉ nhìn anh hai lần, rồi đứng đó không nhúc nhích.
Cái đuôi nhỏ không lại gần, lẽ ra anh phải vui vẻ, nhưng thực ra lại càng ngày càng cáu kỉnh.
Anh nhanh chóng tắt máy và đi về phía Tang Hạ với giọng điệu gay gắt: “Này, bây giờ cô đang giả vờ không biết tôi sao?’’
Ý thức được mình của hỏi gì , anh liền đứng tại chỗ ,thập phần ảo não.
“Không, tớ chỉ nghĩ rằng cậu có thể không muốn chào tớ.” Cảm giác quả thật không sai,tâm trạng Tang Hạ rất tốt, đối với việc Hứa Chấp chủ động nói quả thực rất vừa lòng.
“Tốt hơn hết là như thế, sau này đừng lại gần tôi.” Không hiểu sao anh luôn cảm thấy tức giận, càng ngày càng cáu kỉnh, anh đổ lỗi do đêm qua ngủ không ngon.
Hôm nay có gì đó không ổn với anh, để tránh cho bản thân hành động kỳ lạ lần nữa, anh lưu loát xoay người và nhìn xuống điện thoại của mình.
Sau một lúc, trong lòng không khỏi muốn chú ý tới hành động của Tang Hạ.
Chuyến xe 248 đã đến.
Tang Hạ chọn một chỗ ngồi đầu tiên, Hứa Chấp dừng lại khi anh đi ngang qua cô, đi thẳng đến hàng ghế sau và ngồi xuống đối diện với Tang Hạ.
Sau khi ngồi xuống, anh chống một tay lên mép cửa sổ, ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào sau đầu của Tang Hạ.
Thời gian đi xe rất ngắn, anh xuống xe sau Tang Hạ, hai người lần lượt đi bộ.
Tang Hạ đột nhiên quay người lại, vốn dĩ tính bước chân giẫm lên bóng lưng của cô, nhưng bị dọa tới mức lùi về phía sau hai bước, ánh mắt rơi trên mặt đất, lỗ tai dưới mái tóc đen hơi nóng, hơi tê ngứa cổ họng.
“Ngày mai cậu sẽ đi thi phải không?”
“Không biết.” Sợ Tang Hạ phát hiện ra mình dị thường, anh vội vã lướt qua cô rồi bỏ đi mà không quay lại.
Hai ngày thi trôi qua trong nháy mắt.
Các giáo viên đang chấm bài tốc độ quả thực nhanh hơn so với khi họ làm đề, và có tin tức trong buổi học hôm thứ sáu rằng bảng xếp hạng điểm đã được công bố.
Tang Hạ không quan tâm đến điều này, cô nhìn chỗ ngồi của Hứa Chấp, lo lắng không biết hôm nay anh có đến lớp không.
Đường Manh Manh tự nhận là đã biết bí mật của Tang Hạ, thấy cô ấy lo lắng nên đề nghị: “Sao lúc nào cậu cũng nhìn chỗ ngồi của Hứa Chấp?”
“Nếu thích, lần này cậu có thể ngồi trực tiếp với cậu ta khi đổi chỗ ngồi,không phải tốt lắm sao? "
“Dù sao Hứa Chấp không bao giờ đổi chỗ, và cũng không ai dám ngồi chung bàn với cậu ta.”
Tang Hạ hơi do dự, cô thực sự cũng nghĩ tới điều này. Ở cùng bàn thì Hứa Chấp có thể học tập dưới sự “giám sát” của cô . Có lẽ anh có thể bắt đầu yêu thích việc học dưới sự ảnh hưởng của cô.
Tiết thứ nhất và thứ hai ngày thứ sáu là toán, còn có thể dạy quá giờ, giáo viên không vội nói về bài thi, cầm lấy danh sách xếp hạng, vỗ lên bàn: “Kỳ nghỉ hè này, các cô các cậu đã làm gì vậy?”
“ Lớp 5 đã đứng nhất từ
cuối năm, giờ điểm trung bình thấp hơn cả lớp 2 tận một điểm! ”
Giáo viên hiển nhiên đã rất tức giận trước tình huống này, đây là kỳ thi đầu tiên sau phân ban. Độ khó của đề bài không cao, điểm kiểm tra như thế này là đem mặt mũi cô vứt xuống đất.
“Tôi không quan tâm các cô các cậu đã từng như thế nào, từ hôm nay trở đi phải bỏ hết những thói quen từ xưa đi!”
“Kỳ thi tháng sau vẫn như thế này. Tôi sẽ sử dụng một số phương pháp đặc biệt với cả lớp.”
Cả lớp đều im lặng, việc huấn luyện ma quỷ của giáo viên Lâm rất nổi tiếng toàn trường, và ít người có thể chịu đựng được.
Thấy rằng các học sinh bên dưới đều sợ hãi, giáo viên Lâm rất hài lòng với điều này, và giọng điệu của cô dịu đi rất nhiều: "Mặc dù lần này hầu hết các bạn đều không đạt được kết quả khả quan, nhưng vẫn có những bạn học đáng được khen ngợi."
"Tang Hạ,lần này là vị trí thứ 4 của ban,rất tốt. "cô Lâm nở một nụ cười, nhưng niềm vui vì sự đóng góp của Tang Hạ không đủ để bù đắp sự tức giận với bốn mươi hai người khác trong lớp," Tuy nhiên, mấy bạn trong lớp có thái độ cực kỳ tồi tệ trong học tập! "
Cửa sau bị đẩy ra, động tác này thoáng ngắt quãng lời nói của cô.Nhìn thấy bộ dáng không chú ý của Hứa Chấp,cơn giận vừa giảm chút ít lại lập tức tăng lên: "Hứa Chấp, sau giờ học đến văn phòng của tôi!"