Xuyên Nhanh: Nam Chính Đều Bị Bôi Đen

Chương 5

Anh đi tới gần cô, Tang Hạ theo bản năng lùi về sau nhưng cổ tay bị nắm lại .

"Cô rốt cuộc muốn làm gì? Cho rằng mình là vị cứu tinh của thế giới? Cô muốn sự biết ơn đầy dối trá từ tôi sao?" Khuôn mặt của Hứa Chấp đầy vẻ giễu cợt, nhưng ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm vào biểu tình của cô, và lực tay anh tăng lên.

Tang Hạ đau đớn kêu lên, anh theo bản năng buông tay. Nhìn cô bối rối, anh quay lại mở máy tính không biết làm gì.

Thấy Tang Hạ không nhúc nhích, anh bực bội: "Cút! Đừng làm phiền tôi."

"Tớ không muốn, cậu không hứa với tớ tuần sau đến trường tớ sẽ không đi . "

" Không chỉ hôm nay, về sau tớ sẽ đi theo cậu mỗi ngày. "

Hứa Chấp:"Cô không thấy phiền sao? "

Tang Hạ há miệng thở dốc ,nhỏ giọng cãi lại:" Tớ không phiền. "

Hứa Chấp đột nhiên cười, đột nhiên nói: “Tôi sẽ trở lại trường học, sau đó thì sao?”

“A? ”Tang Hạ không kịp phản ứng,“ Cái gí sau đó ? ”

Trò chơi bắt đầu, Hứa Chấp rút lại những gì muốn nói,chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, với ngữ khí bình tĩnh: “Tùy cô.”

Tang Hạ hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt lúng túng và cau mày của cô đều được phản chiếu trên màn hình, và đã bị ai đó đưa vào tầm mắt.

Thứ Hai.

Vào lớp sớm, Tang Hạ liếc nhìn chỗ ngồi trống và thở dài, nghĩ rằng sau giờ học cô sẽ phải đi nói chuyện với anh một lần nữa, cho đến khi anh đồng ý.

Bước ngoặt xuất hiện trong tiết học đầu tiên, sau 2/3 giờ học của lớp trôi qua,Hứa Chấp mới ung dung đi đến.

Các bạn trong lớp vốn đã không để ý, đến liếc mắt cũng không thèm, nhưng Tang Hạ vẫn là nghiêng đầu xác nhận, tình cờ bắt gặp ánh mắt của anh.

Như làm sai chuyện, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhịp tim có chút không bình thường, tiếng tim đập rõ ràng ở bên tai.

Cách Hứa Chấp cười với cô vừa rồi khiến cô cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.

Gần cuối giờ học, giáo viên toán vỗ vỗ cái bàn, giọng nói tăng lên rất nhiều: "Thứ tư và thứ năm tuần này sẽ tổ chức kiểm tra đầu tháng, cũng là để tìm hiểu trình độ của mọi người ở giai đoạn này và năm nhất cấp ba. ”

Giọng của giáo viên vừa dứt, cả lớp đầy tiếng kêu than.

Năm thứ hai bắt đầu vào cuối tháng tám, tính ra chỉ cần một tháng là xong, không ai muốn có kỳ thi để phải lo lắng vào năm nhất cấp ba.

Tang Hạ vẫn ổn,thành tích của nàng cũng coi như đứng đầu , điều khiến nàng lo lắng là Hứa Chấp.

Nghĩ đến anh, cô lập tức quay đầu nhìn anh, anh lúc này đang nằm trên bàn ngủ say, có vẻ không hợp với sự náo động trong lớp.

Rất nhanh đến thứ Tư.

Phòng thi được sắp xếp theo kết quả thi cuối học kỳ 1 cấp 3. Tang Hạ ở phòng thi đầu tiên trên tầng 5, còn Hứa Chấp ở phòng thi áp chót ở tầng một.

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi kỳ thi bắt đầu, Tang Hạ đã lẻn đến phòng thi của Hứa Chấp, nhìn xung quanh không thấy ai, cô lặng lẽ chui đầu vào qua cửa sau, nhanh chóng liếc nhìn những người trong phòng thi.

Lông mày của cô hơi nhíu lại, cô nhìn lần nữa với vẻ không tin, nhưng vẫn không có bóng dáng của Hứa Chấp.

Cô vừa lo lắng vừa tức giận, lúc này tiếng chuông chuẩn bị lại vang lên, cô vội vàng quay người lại, nhưng lại vô tình đυ.ng phải người phía sau.

“Bạn học Tang Hạ thật sự rất nhiệt tình đó.”

Tang Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Chấp xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ.

Giọng cô đầy kinh ngạc: “Cậu đến đây để thi a.”

Hứa Chấp có chút bất mãn với vẻ mặt ngạc nhiên của cô, giọng điệu càng trở nên trầm trọng hơn: “Sao, tôi không đến được?”

“Không, không,” Tang Hạ lắc đầu, “Muộn rồi, tớ về phòng thi trước, bạn học Hứa Chấp thi tốt nhá!”

Hứa Chấp nhìn theo bóng lưng của cô, cảm thấy có chút chán nản.

Anh không thích Tang Hạ quấy rầy mình, và anh không cần bất cứ ai giúp đỡ. Nhưng tối qua khi thức khuya, anh lại đặt đồng hồ báo thức lúc 7h30 và đến trường với tinh thần đầy phấn chấn.

Ngay cả khi nhìn thấy bộ dáng ló đầu ra nhìn ở cửa phòng thi từ xa của cô vừa rồi, anh đã cảm thấy thú vị, liền định trêu chọc cô .

Tiếng chuông dồn dập cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.