Đêm nay, ngay từ lần đầu tiên khi Giang Khác Chi tiến vào trong cơ thể Chung Hi anh đã suýt bắn ra.
Anh cố gắng kiềm chế cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn bắn tinh, anh biết rõ Chung Hi không nói sai một chữ.
Hiện tại, Chung Hi ngồi trên người anh, gậy thịt bị cô nuốt hết, vách thịt ẩm ướt ấm áp thít chặt lấy anh, anh kìm ham muốn thở dốc lại.
Hai người nhìn nhau chăm chú dưới ánh sáng mờ, Chung Hi cúi đầu nhìn anh, du͙© vọиɠ nhiễm lên đôi mắt cô đầy dâʍ đãиɠ, đôi đồng tử ngập nước, mái tóc bị gió biển thổi lộn xộn.
Giang Khác Chi thấy bụng dưới cô hơi phồng lên vì đang ngậm gậy thịt, anh cảm nhận được môi mình đã khô nứt nẻ.
Sau vài giây, hai mắt cô mở to, chống tay trên bụng anh, từ từ nâng mông lên từng chút một, gân xanh trên gậy thịt và cả những gai lồi trên áo mưa ma sát thành huyệt như có như không, thịt mềm bên trong run run, mυ'ŧ chặt không ngừng, cảm giác tê dại nhất thời bủa vây, Chung Hi cắn môi.
“Loại bao này không kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm nhỉ?” Cô nói nhẹ nhàng, không biết là đang phàn nàn hay là cảm thấy vui thích.
Ngay khi qυყ đầυ muốn rời xa miệng huyệt, cô hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi thẳng xuống sâu đến tận gốc, nguyên cây côn ŧᏂịŧ thô to được ngậm vào hoàn toàn.
Kiểu này so với lần tiến vào vừa rồi còn sâu hơn, gậy thịt thô dài gần như đã đâm xuyên cô, cảm giác bị lấp đầy căng chặt khiến cho Chung Hi chẳng thốt lên lời, Giang Khác Chi cũng không chịu nổi.
Hạ thể cứng rắn đến mức đau nhức, áo mưa thật chật, khi Chung Hi ngậm vào, nếp nhăn trong tiểu huyệt bị nén chặt, nhưng có vẻ Chung Hi vẫn chưa thỏa mãn, cô tiếp tục nhấp xuống như không muốn sống nữa, như thể muốn nuốt hết cả túi tinh của anh vào trong.
Mỗi dây thần kinh trong cơ thể ê ẩm đau đớn.
Một lúc sau, chắc là đã làm quen với cảm giác tê tê đau đau Chung Hi dựa vào người anh rồi bắt đầu lên xuống.
Cô nghiêng người về phía trước, hạ eo, mông vểnh lên, từ từ kí©ɧ ŧɧí©ɧ gậy thịt thô to, sung sức trong cơ thể.
Phía dưới cô đã ướt sũng từ lâu, dươиɠ ѵậŧ đâm vào không gặp chút khó khăn nào.
Rất nhanh sau đó, kɧoáı ©ảʍ dần lan tràn, Chung Hi nhấp eo với biên độ càng lúc càng lớn, mỗi lần ngậm nuốt, cô đều nuốt đến tận gốc một cách tham lam.
Không thể nhấp sâu hơn được nữa, vách tường mềm mại gần như bị đâm sắp trở nên trong suốt, khi vừa mới rút ra, Chung Hi chợt có cảm giác trống rỗng ngắn ngủi.
Cô chủ động thít chặt huyệt thịt, cô có thể cảm nhận được mỗi một cái gai trên bαo ©αo sυ trong cơ thể mình đang bị đè ép, mị thịt mềm mại dán sát, liếʍ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ trong lối đi nhỏ hẹp.
Cả người Giang Khác Chi căng chặt, anh lặng im, không biết đang nghĩ suy điều gì.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy túi tinh nặng trĩu, tiếng bắp đùi va chạm vào nhau cùng với tiếng nước dịch làm cho người ta xấu hổ đỏ mặt.
Nếu như bãi biển này có người thì nhất định sẽ nhìn thấy đôi nam nữ đang chơi dã chiến kịch liệt.
Nước dịch trong suốt chảy dọc theo bắp đùi xuống bờ cát bên dưới, cuối cùng rời khỏi tầm mắt hòa làm một với nước biển vô tận.
“Tư thế nữ trên sướиɠ hơn đúng không?” Chung Hi nheo mắt nhìn anh, hỏi trong khi vẫn cưỡi côn ŧᏂịŧ.
Gân xanh trên trán Giang Khác Chi hằn lên rõ ràng, Chung Hi biết anh sẽ không đáp lời, giống như cô biết anh muốn bắn ra từ lâu lắm rồi. Giang Khác Chi nhìn thẳng vào mắt cô, như thể cô là kẻ thù của anh vậy.