Khe mông ướŧ áŧ dinh dính, Giang Khác Chi thọc vào rút ra không gặp bất kỳ trở ngại nào, tiếng nước mỗi lần hai người va chạm lại lớn hơn.
Côn ŧᏂịŧ mỗi lần cọ sát qua đỉnh đều khiến Chung Hi run rẩy, cô còn không biết bản thân có tuyến tiền liệt, mới bị người ta chạm nhẹ một cái đã mẫn cảm như vậy.
Cô bắt đầu hé miệng rêи ɾỉ, văn vẹo eo, đem mông dán sát với côn ŧᏂịŧ của Giang Khác Chi, khao khát càng nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn. Giang Khác Chi ở phía sau đỡ lấy eo cô, nặng nề đưa đẩy.
Ngứa quá, chỗ nào cũng ngứa.
Chung Hi không nhịn được đem nửa người lên ma sát với vách tường đá sần sùi, muốn ngăn cơn ngứa ở vùng ngực, Giang Khác Chi không nói lời nào, tay từ dưới nách cô luồn vào trong áo sơ mi trắng, nhanh chóng nắm lấy một bên ngực căng tròn đang rung động, Chung Hi thoải mái thở ra tiếng, liên tục dâʍ đãиɠ kêu. Giang Khác Chi xoa bóp quả đào đến biến dạng.
“Lại mạnh hơn nữa….”
Giang Khác Chi một tay đỡ eo, mạnh mẽ đâm thọc vào mông cô.
“Muốn ở phía trên hay ở dưới?”
“Đều, đều mạnh hơn đi…” Cô thét chói tai.
Như mong muốn của cô, Giang Khác Chi hung hăng va chạm, ở cả trên và dưới.
Rõ ràng là bản thân muốn báo đáp Giang Khác Chi việc sáng nay, nhưng vì sao chỉ có cô càng sướиɠ hơn nhỉ.
Nhưng mà, cô còn muốn nhiều hơn, sắp tới rồi, nhưng còn thiếu chút nữa. Chung Hi không ngừng dẩu mông muốn cọ sát với dươиɠ ѵậŧ của Giang Khác Chi.
Cô vốn muốn duỗi tay xuống xoa nắn đùa bỡn âm đế nhỏ, vừa quyết định như vậy, bàn tay đang chống trên vách đá chuẩn bị dời xuống đã bị Giang Khác Chi ấn chặt vào ngực ngăn cản.
“Đừng cử động.” Giọng anh trầm ấm nói.
Chung Hi bị hơi thở phả vào trên cổ lúc nói chuyện của anh làm cho cả người trở nên tê dại.
Cô không biết vì sao bản thân lại quay đầu lại, đột ngột đối diện với ánh mắt của Giang Khác Chi.
Giống như ngọn núi lửa sắp phát nổ giữa vùng sông băng giá vậy.
Trong khi hai người bốn mắt nhìn nhau, tay anh luồn vào rừng lông rậm rạp, đẩy lông tơ ướt đẫm ra, không cho cô chuẩn bị bất chợt ấn chặt xoa nắn lấy âm đế.
Cả người Chung Hi nháy mắt cứng đờ, ánh mắt vì kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến mà dần trở nên mông lung, đôi môi căng mọng mở to thở dốc, đến rêи ɾỉ cũng không kêu được.
Tầm mắt hai người triền miên giao nhau, không khí xung quanh hoàn toàn là hương vị tìиɧ ɖu͙©.
Giang Khác Chi gục đầu xuống, chóp mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau, Chung Hi cảm thấy bản thân không thở nổi nữa.
Bọn họ không tiếng động đối diện nhau, động tác như giã nát lấy cô của Giang Khác Chi không giảm, bàn tay trước tiểu huyệt mạnh mẽ nắn bóp an ủi âm đế.
Kɧoáı ©ảʍ chồng chất làm cô ngẩng đầu lên, thừa nhận sự đâm thọc điên cuồng của Giang Khác Chi. Cô chết mất thôi, trong tầm mắt ướŧ áŧ mơ hồ cô nhìn thấy Giang Khác Chi khó khăn thở dốc, dường như khuôn mặt bình tĩnh kìm nén của anh cũng sắp bị xé nát.
Chung Hi không chịu được bị anh trêu đùa phía trước, yếu ớt dựa vào vách đá mà run rẩy. Đột nhiên Giang Khác Chi phía sau đè nặng lên lưng cô. Ngay sau đó, Chung Hi cảm giác được một mảnh chất lỏng ấm áp giữa khe mông.
Giang Khác Chi bắn tinh.