Tiếp theo, vật sớm đã căng cứng sưng to tiến vào giữa hai chân cô, bắt đầu đưa đẩy theo tiết tấu. Chung Hi theo bản năng kẹp hai chân chặt hơn, cảm nhận côn ŧᏂịŧ di chuyển giữa đùi.
“Nhanh lên hơn đi, anh như vậy bao giờ mới bắn đây?” Chung Hi không thích anh cứ cọ sát “theo lễ, theo tiết” như vậy, thúc dục nói.
Nghe vậy, côn ŧᏂịŧ Giang Khác Chi đột nhiên vọt mạnh vào giữa hai chân cô, Chung Hi hơi hé môi rêи ɾỉ, cảm giác như anh thật sự tiến vào vậy. Côn ŧᏂịŧ anh cắm sâu vào giữa hai chân cô, đùi trong bởi có dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn, dù cho Giang Khác Chi liên tục đâm mạnh vào cũng không cảm thấy đau.
Hai người cứ như vậy đối mặt nhau thở dốc, Chung Hi cảm giác ánh mắt của Giang Khác Chi dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy. Đồng tử mắt anh tối đen, khuôn mặt của Giang Khác Chi vẫn chỉ một biểu cảm, giống như đang làm một thí nghiệm học thuật gì vô cùng nghiêm túc vậy.
Nếu không phải Chung Hi cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ đã cứng đến không thể cứng hơn được nữa của anh, cô còn thiếu chút nữa cho rằng anh không có tí khoái hoạt nào.
Hai người nửa dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà quấn lấy nhau, Giang Khác Chi lại dùng sức ma sát giữa hai chân, tuy không có đao to kiếm thật đi, những Giang Khác Chi thực sự làm cô thấy sướиɠ.
Anh đâm thọc lúc nông lúc sâu, mỗi một lần đều cẩn thận không để qυყ đầυ chọc vào môi âʍ ɦộ, chỉ có thân côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh thỉnh thoảng cọ sát lên miệng hoa huyệt, ngẫu nhiên chạm phải âm đế đã sưng đỏ, Chung Hi không nhịn được tinh tế rêи ɾỉ, Giang Khác Chi nghe được người cũng nhiệt huyết dâng trào.
Chung Hi thậm chí còn nâng mông di chuyển theo, làm niềm vui sướиɠ tăng gấp bội.
Lại đâm sâu vào một cái, Chung Hi nghe tháy tiếng thở dốc dồn dập lại trầm ấp của Giang Khác Chi, nhưng anh trước sau cũng không chịu phát ra âm thanh gì. Anh bỗng nhiên nhíu mày, tăng tốc độ mà đâm thọc, trong nháy mắt, Chung Hi dường như bị bộ dáng kiềm chế của Giang Khác Chi mê hoặc, đương nhiên chỉ là trong chốc lát mà thôi.
Vì đến với nhau vì tìиɧ ɖu͙© rồi lại cũng chia tay vì không hòa hợp, điều này cũng không phải chỉ mình đàn ông mới làm.
“Thoải mái không?” Vừa rêи ɾỉ một tiếng xong, Chung Hi hổn hển hỏi.
Khóe miệng Giang Khác Chi khô khốc, động tác không ngừng chạy nước rút, đôi mắt nhìn thẳng gò má ửng hồng của Chung Hi.
“Không tồi.” Khuôn mặt anh kìm nén nói. Chung Hi rất muốn cười. Không tồi? Nhưng ngay sau đó cô bị động tác đâm về phía trước của anh nức nở rên ra tiếng, không cam lòng làm cái tư thế truyền thống này đến khi kết thúc đêm nay, vì thế cái được cái không mơ hồ nói.
“Chúng ta đổi tư thế đi, không đến nỗi nào đâu.” Cô giơ cánh tay về phía anh: “Anh mau kéo tôi ngồi dậy.”
Côn ŧᏂịŧ Giang Khác Chi vẫn đang kẹp giữa hai chân cô, anh nhìn chằm chằm cô, tựa như cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn từ trên người cô đứng dậy, kéo cô ngồi lên.
Côn ŧᏂịŧ tách khỏi hai chân phát ra tiếng nước dâʍ đãиɠ, Chung Hi bởi vì kɧoáı ©ảʍ bất chợt run rẩy một cái, nhưng cô cũng không nói gì, đưa lưng về phía Giang Khác Chi, mặt đối diện với vách đá hang động, nâng mông lên.
“Anh từ phía sau tiến vào đi, không phải để anh cắm vào trong mông tôi, mà là khe mông, như vậy cả hai chúng ta đều cảm thấy sung sướиɠ.”
Nói xong, tay cô chống lên vách đá, mặt cũng dán trên đấy luôn, vách đá cứng nhắc, dã chiến đúng là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà.
“Anh tách mông tôi sang hai bên một tí, chỗ này anh…”
Chung Hi lời còn chưa nói xong, cả người đã co rúm run rẩy, bởi người đàn ông phía sau hai tay nắm lấy mông cô nâng lên, đột nhiên cắm gậy thịt vào.