Sεメtoy không chút kẽ hở chà sát lên hạt đậu nhỏ, tìm những góc độ không tưởng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến phía dưới cô đã hoàn toàn ướt đẫm, làn da cũng dần nóng lên.
Đáng tiếc vì Giang Khác Chi ở gần đó không xa mà cô không thể rên ra tiếng, vì thế đành cắn chặt môi, đem những âm thanh nức nở nuốt xuống cổ họng.
Nhưng làm như vậy càng khiến cô cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hoa huyệt quá căng thẳng mà hút chặt làm cô muốn phát điên.
Dù cho thân thể cùng trong lòng đều đang sung sướиɠ tràn trề, Chung Hi vẫn tưởng tượng ra một số hình ảnh cô thích.
Cô không quên để ý tiếng động trong hang, một bên tưởng tượng có một người đàn ông to lớn tuấn tú quỳ giữa hai chân cô liếʍ mυ'ŧ tiểu huyệt, ngón tay còn không ngừng xoa nắn âm đế.
Trong việc ân ái mà quá mức dịu dàng thì không hợp khẩu vị của Chung Hi, cô luôn thích thứ gì đó thật mạnh mẽ cuồng nhiệt.
Không lâu sau, ánh mắt cô dần trở nên mê ly, ngoại trừ nghe thấy tiếng gió tiếng sóng ngoài kia, cô còn nghe được tiếng nước dính nhớp nháp.
Âm thanh giống như tiếng liếʍ mυ'ŧ ngày càng lớn, không biết có phải vì trong lòng có quỷ hay không, cô nghe thế nào cũng giống tiếng liếʍ huyệt.
Thân thể đón nhận kɧoáı ©ảʍ khiến hai mắt cô ững nước, tầm nhìn trước cửa hang động dần trở nên mơ hồ.
Càng khẩn trương, dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra lại càng nhiều, âm thanh nước vang lên càng lớn. Chung Hi cảm thấy mình sắp đạt giới hạn rồi, hai chân cô đã vặn vẹo không ra tư thế nào. A, mạnh hơn, muốn vào sâu hơn nữa, nhưng mà không được.
Cô không nhịn được một tay khác vươn lên hai bầu ngực vong tình xoa nắn, một tay cầm sεメtoy ấn sâu vào bên trong, muốn sung sướиɠ mà đâm vào sâu hơn.
Vẫn chưa đủ.
Vẫn luôn còn thiếu thứ gì đó.
Cơ thể cô nằm trong lều bỗng cuộn lại, khát khao đạt đến đỉnh cao kɧoáı ©ảʍ.
A, cô liếʍ liếʍ môi, lại dùng sức…Đúng lúc này, sεメtoy trên tay như trêu đùa bỗng dừng lại.
Hết điện rồi.
Cả người Chung Hi sửng sốt nói không nên lời, một lúc sau cảm giác được cơ thể như từ thiên đàng rơi xuống nằm bệt xuống giường.
Cô chỉ muốn đạt cực khoái thôi mà, Chung Hi dục cầu bất mãn quyết định vẫn là dùng phương pháp đơn giản nhất kết thúc chuyện này, thôi đành dùng tay đi.
Cô đem món đồ chơi đã trở nên vô dụng gác sang một bên, bàn tay nhỏ từ từ đi xuống bụng, chạm đến một vùng ướŧ áŧ từ từ xoa xoa.
A…Có ít còn hơn không, vẫn có cảm giác. Bàn tay cô càng ngày càng dùng sức, thân thể một lần nữa cảm thấy tê dại, như đang trôi nổi giữa không trung vậy.
A, rất muốn rêи ɾỉ, muốn kêu to lên, cô nhắm mắt lại, hoàn toàn tiến vào thế giới tưởng tượng của chính mình, động tác tăng nhanh hơn, âm đế bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa nhanh vừa mạnh, lần này thực sự sắp tới rồi.
Kɧoáı ©ảʍ từ âm đế kéo đến khắp cơ thể, cao trào tới một cách đột ngột, như bão tố bỗng dưng ập đến, vô số làn sống nhảy lên nháy mắt cuốn Chung Hi đi.
Chung Hi cuối cùng ra trên ngón tay của mình, một lúc sau lông mi cô run rẩy từ từ mở ra.
Cô cảm thấy mọi thứ bên ngoài đều trở nên giống nhau, bầu không khí dần trở nên khẩn trương, thời gian như bị kéo chậm lại, Chung Hi định hướng mắt mình nhìn về bóng dáng kia, theo ánh trăng chiếu vào chậm rãi nhìn lên.
Tầm mắt cô đối diện với đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt kia.