Trách Tôi Diễn Quá Sâu

Chương 12: Pháp Luật Không Đồng Ý

Người tới không nhiều lắm, một bàn vẫn có thể ngồi đủ, tất cả mọi người đều là người một nhà, nói chuyện vô cùng tùy ý. An Sơ Ngu không dám đυ.ng vào đáy nồi đầy tương ớt, chỉ có thể nhún đồ ăn vào nồi nước trong.

Cô ở phía bên tay trái của Giang Quảng Lăng, vừa ăn vừa trò chuyện về một số chủ đề liên quan đến phim.

Lúc ở trường quay đạo diễn Giang bảo có chút việc muốn nói với cô, An Sơ Ngu ăn đến gần hết mới mở miệng hỏi: "Đạo diễn Giang, ông muốn nói với tôi chuyện gì? Ông không nói trong lòng tôi cứ không yên.”

Giang Quảng Lăng đặt đũa xuống, tay đặt bên cạnh bàn quay đầu nhìn cô.

An Sơ Ngu nói: "Ông tiết lộ trước, là tin tốt hay tin xấu.”

Giang Quảng Lăng suy nghĩ một chút rồi ôn hoà nói: "Cũng rất khó nói, tôi không dám cam đoan là tin tốt.”

"Ông nói như vậy, tôi càng mơ hồ hơn!"

"Đừng căng thẳng, dù sao cũng không phải chuyện xấu." Giang Quảng Lăng uống một ngụm trà để làm dịu cổ họng, vì tránh những người khác nghe, ông thấp giọng nói: "Phùng Sam, cô đã nghe qua chưa?”

An Sơ Ngu như nghe một câu chuyện cười: "Đạo diễn Giang, tôi tốt xấu gì cũng là người trong giới, làm sao có thể chưa từng nghe nói qua đạo diễn Phùng chứ. Bộ phim 《Giấc mơ cũ ở Thượng Hải 1932》 của ông ấy tôi đều xem lại mỗi năm một lần, cảnh quay trong đó rất có hàm súc. Các bộ phim về người phụ nữ đạo diễn Phùng làm rất hay.”

Cô đánh giá Phùng Sam, Giang Quảng Lăng vô cùng đồng tình, nhưng ông có chút ghẹn tỵ, ngón tay gõ lên mặt bàn: "Tôi quay cô không hay sao?”

An Sơ Ngu thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Tôi cũng không nói như vậy.”

"Là như vậy, hôm qua lão Phùng tới tìm tôi uống trà, trong lúc tôi đang cắt phim, ông ấy bất chợt nhìn thấy một cảnh trong 《Bình minh hiện ra》, cảm thấy cô rất phù hợp với hình tượng nữ chính trong phim của ông ấy, muốn cô đến thử xem." Giang Quảng Lăng càng nói giọng càng nhỏ, gần như nghe không rõ: "Có khoảng thời gian ông ấy tìm vài người thử vai nhưng không quá hài lòng.”

Nội tâm An Sơ Ngu nổi lên gợn sóng, mặt không lộ ra biểu tình gì, nghĩ thầm, Thẩm Tường nói không sai, đi lên chiếc thuyền lớn này của đạo diễn Giang, con đường tương lai sẽ dễ đi hơn rất nhiều.”

Lúc này cô đóng máy chưa bao lâu, bộ phim mới đã tìm tới cửa.

Chưa nói đến cuối cùng cô có thể lấy được vai nữ chính hay không, chỉ riêng cơ hội này đã khó có được rồi.

Phùng Sam cũng giống như Giang Quảng Lăng là một đạo diễn nổi tiếng, tin thử vai vừa ra, tất nhiên sẽ có không ít người nhìn chằm chằm vào miếng thịt này. Thông qua Giang Quảng Lăng liên hệ với Phùng Sam, cô so với người khác nhiều hơn một phần thắng rồi.

An Sơ Ngu suy tư một phen, vẫn chưa đáp ứng liền: "Làm về đề tài gì?”

Giang Quảng Lăng nhìn cô, cười nói: "Tôi biết cô vẫn sẽ bình tĩnh mà. Người bình thường nghe tin này, đã sớm vui mừng khôn xiết, sao có thể bình thản như thế.”

An Sơ Ngu cũng không muốn giả bộ thâm trầm quá mức: "Ông coi trọng tôi quá rồi. Tôi thực sự rất kích động, vừa mới véo đùi, xác nhận không phải là đang nằm mơ.”

Giang Quảng Lăng thản nhiên cười, nói tình hình thực tế: "Tôi không hỏi kỹ, chỉ nghe lão Phùng nói là một là đề tài chữa trị mang theo chút màu sắc ảo tượng nhẹ nhàng. Thông tin liên lạc của cô tôi đã cho ông ấy, phỏng chừng mấy ngày nữa ông ấy sẽ hẹn gặp cô. Nếu có có ý định thì hãy chuẩn bị tâm lý trước.”

An Sơ Ngu cầm tách trà lên, lấy trà thay rượu mời ông một chén: "Cảm ơn đạo diễn Giang.”

Giang Quảng Lăng khoát tay áo, khiêm tốn nói: "Tôi không giúp được gì, là ông ấy đã nhìn thấy được nỗ lực của cô.”

An Sơ Ngu cười một tiếng, nếu không có đạo diễn Giang, cô làm sao có vận may vừa khéo được đạo diễn Phùng nhìn thấy, nói cho cùng vẫn là nhân mạch của đạo diễn Giang có tác dụng then chốt.

——

Mưa bên ngoài biến thành mưa kèm tuyết, rơi xuống đất không còn là tiếng vang nhỏ tí tách, mà là tiếng hạt tuyết đập xuống.

Nhiệt độ ban đêm giảm xuống vài độ, Tịch Tranh từ thang máy đi ra liền mặc áo khoác. Mày kiếm lưỡi mác, dáng người thẳng tắp, ở trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng trông vô cùng bắt mắt.

Đoàn người từ cửa thủy tinh tiến vào, liên tiếp nhìn về phía đám người Tịch Tranh, có người quen biết bọn họ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Kiều Lục Phi đi theo lãnh đạo công ty, chợt liếc mắt một cái liền nhận ra người ở giữa là người đàn ông xông vào phòng thay đồ trong buổi trình diễn thời trang Paris,. Nếu anh xuất hiện muộn hơn một giây, cô ta sẽ không tránh khỏi cái tát của An Sơ Ngu.

Sau đó Kiều Lục Phi hỏi thăm, biết được thân phận của anh, là Tịch Tranh, con trai duy nhất của chủ tịch khách sạn Duyệt Đình.

Tổng giám đốc Hoàng đang nói đùa với mấy nhà đầu tư kia, Kiều Lục Phi nhìn lướt qua bọn họ, lại liếc mắt nhìn Tịch Tranh một cái, tâm tư khẽ động, tiến lên một bước cắt đứt cuộc nói chuyện của tổng giám đốc Hoàng: "Tổng giám đốc Hoàng, tôi vừa thấy bạn, tôi xin phép đi qua chào hỏi.”

Hoàng Vân Bằng và nhà đầu tư bên cạnh dừng lời, nhìn Kiều Lục Phi đi về phía đám thanh niên cách đó không xa, dừng ở trước mặt Tịch Tranh.

Tịch Tranh đang liên lạc với tài xế, thì một giọng nữ nũng nịu đột nhiên vang lên bên tai: "Anh Tịch, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp lại nhau rồi.”

Mấy người bạn tốt đi ở phía trước đều dừng bước, quay đầu lại nhìn hai người.

Tịch Tranh cúp điện thoại, ngước mắt liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt một cái. Trời lạnh mà Kiều Lục Phi chỉ mặc một chiếc váy dài lệch vai màu đen, khoác lông thú màu xám chuột, trang điểm xinh đẹp tựa như toả sáng.

"Anh còn nhớ tôi không?" Kiều Lục Phi thấy vẻ mặt anh lãnh đạm, liền giúp anh nhớ lại: "Lần trước ở Paris, trong phòng thay đồ ở hậu trường, tôi và Sơ Ngu có chút hiểu lầm, cô ta định tát tôi, cám ơn anh đã kịp thời ra tay tương trợ.”

Tịch Tranh trầm mặc không nói, suy nghĩ có phải cô ta hiểu lầm gì rồi không. Khi đó anh ngăn cản An Sơ Ngu, là vì không muốn An Sơ Ngu nháo lớn chuyện rơi vào tai mọi người. Muốn chỉnh một người, có rất nhiều biện pháp, không cần phải tự mình động thủ.

Kiều Lục Phi thấy anh đột nhiên cười lạnh, trong lòng có chút sợ hãi, không biết vì sao khóe miệng người này bật cười, ánh mắt lại không có một tia nhiệt độ.

Kiều Lục Phi đang có chút xấu hổ, thì nghe Tịch Tranh không chút để ý đáp: "Giờ mới nhớ ra là có một chuyện như vậy. Cô nói giữa cô và An Sơ Ngu có chút hiểu lầm?”

Anh chịu để ý tới mình, mục đích của Kiều Lục Phi đã đạt được, nụ cười cứng ngắc trên mặt càng tươi hơn: "Đúng vậy, hôm đó khi đi catwalk tôi không cẩn thận giẫm lên làn váy của cô ta, cô ta cho rằng tôi cố ý.”

Tịch Tranh mím môi, như có điều suy nghĩ gật đầu.

Kiều Lục Phi biết dừng lại đúng chỗ, chỉ đám người phía sau: "Tôi có việc đi trước, không quấy rầy các người nữa." Cô ta vừa nói vừa lui về phía sau, lễ phép cười cười với mấy người Giang Ngọc Chung.

Giang Ngọc Chung đến gần Tịch Tranh, ngón tay vuốt ve cằm: "Hình như cô ta là một ngôi sao, hai người quen nhau từ khi nào vậy?”

Tịch Tranh: "Không quen, chỉ có một chút ân oán cá nhân.”

Giang Ngọc Chung cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không ra được.

Kiều Lục Phi vừa trở lại giữa đám người kia, lập tức bị một đống vấn đề đập trúng, trong đó có một nhà đầu tư cực kỳ tò mò: "Cô Kiều, cô với tổng giám đốc Duyệt Đình hoà hoa phong nhã là bạn à? Trước đây tôi chưa bao giờ nghe cô nói.”

Kiều Lục Phi vén sợi tóc ra sau tai, nửa che nửa giấu nói: "Không phải giao tình sâu đậm, chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.”

"Chỗ nào, vừa nghe liền biết cô khiêm tốn nói vậy thôi, chứ tôi thấy các người nói chuyện rất vui vẻ."

Hoàng Vân Bằng và Kiều Lục Phi ở trên cùng một chiến tuyến, bữa tiệc tối nay chính là vì giúp cô ta tranh thủ vai nữ chính của bộ phim: "Lục Phi không muốn bị lộ ra ngoài đấy, chuyện cô ấy và tổng giám đốc Tịch là bạn bè tôi cũng mới biết mấy ngày trước, hỏi cái gì cô ấy cũng không chịu nói.”

Ông ta cố tình nhấn mạnh hai từ "bạn bè". Trong giới này, "bạn bè" cũng có thể có nhiều loại. Mấy vị nhà đầu tư nhìn nhau, hiểu rõ trong lòng mà không nói.

——

An Sơ Ngu ngồi trong xe, những hạt tuyết nhỏ bé đập vào cửa sổ xe, ánh đèn neon ngoài cửa sổ có chút lờ mờ. Cô nhìn chằm chằm cửa sổ thuỷ tinh một lát thì chợt ngáp một cái.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên, kéo cô từ cơn buồn ngủ trở về, Chúc Thúy Tây đưa điện thoại di động tới: "Là chị Tường.”

An Sơ Ngu nhắm mắt lại nghe: "Alo, chị Tường.”

"Quay xong rồi?"

"Kết thúc sớm, vừa ăn một bữa cơm với đạo diễn Giang và thầy Quý." An Sơ Ngu thuận tiện kể lại chuyện Giang Quảng Lăng bảo cô đến chỗ đạo diễn Phùng thử vai một lần.

Sự chú ý của Thẩm Tường lập tức dời đi: "Thật tốt quá! Chị đã nói, nhân mạch của đạo diễn Giang không phải thổi ra mà. An Sơ Ngu, thời đại thuộc về em sắp tới rồi!”

An Sơ Ngu bị cô khen đến đỏ mặt: "Đừng đừng đừng, chị đừng tâng bốc em quá. Đúng rồi, chị Tường, chị gọi điện cho em để nói gì với em?”

"Chị đã đoán được em là người không thích lên mạng nên chắc không biết." Thẩm Tường nói: "Em và thầy Quý lên hot search rồi. Chị vừa liên lạc với người đại diện của anh ta, mở một cuộc họp báo nhỏ, nhưng chúng ta nhất trí không ra tay. Đại bộ phận cư dân mạng chỉ là góp vui, trên thực tế rõ ràng hai người không có khả năng, chỉ có một bộ phận nhỏ tạo ra cơn sóng nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục. ”

An Sơ Ngu bình tĩnh: "Được, em biết rồi. ”

Chúc Thúy Tây dùng máy tính bảng lên Weibo xem, quả nhiên, thầy Quý ngồi cùng xe chị Ngu Ngu, rồi cùng nhau xuống xe vào nhà hàng đã bị chụp được.

Trong phần bình luận không có quá nhiều nội dung tiêu cực, hai người đều là hình mẫu chuyên nghiệp được công nhận trong giới, lại cùng nhau làm một bộ phim, nên hẹn nhau đi ăn cũng không có gì kì lạ.

Chúc Thúy Tây lướt thấy có người hình như suy nghĩ giống mình lúc nãy.

"Tôi vừa mới tra Baidu, Quý Dư Đường lớn hơn An Sơ Ngu, nhưng bọn họ thoạt nhìn rất xứng đôi! Ảnh đế chính là ảnh đế, toàn thân bất phàm, càng lớn tuổi càng có mị lực. Cửa hôn nhân này ta đồng ý! ”

Chúc Thúy Tây đóng máy tính bảng, chỉ muốn nói, vị cư dân mạng này, cửa hôn sự này cô đồng ý cũng vô dụng, pháp luật không đồng ý!

An Sơ Ngu nói chuyện với Thẩm Tường xong, liền ngủ một lát. Nhắm mắt lại không bao lâu đã đến chung cư.

Chúc Thúy Tây đẩy cửa xe, muốn che ô cho cô nhưng cô lại lầm lấy: "Bên ngoài trời mưa, em đừng xuống xe, để chú Lý đưa em về nhà.”

Chúc Thúy Tây ngồi trở về: "Vậy tạm biệt chị Ngu Ngu.”

An Sơ Ngu cầm túi xách và ô bước vào thang máy, che miệng ngáp một cái, xoay người chuẩn bị quét vân tay, cửa thang máy chưa kịp đóng thì có một người chen vào.

Thân ảnh cao lớn bao phủ, cô nhất thời không còn buồn ngủ.

Tóc và trên vai Tịch Tranh đều có dấu vết ẩm ướt của những hạt tuyết tan chảy lưu lại, mùi rượu trên người còn chưa tan, An Sơ Ngu không tới gần cũng có thể ngửi thấy.

"Tịch Tranh, anh say à?" An Sơ Ngu lui về phía sau một bước, nhăn chóp mũi.