Nghe những lời bàn tán khác nhau, Tần Lạc Tuyết cắn môi, nước mắt tủi thân như những hạt trân Chu từng giọt từng giọt rơi xuống từ đôi mắt đẹp như ngọc.
Trải qua thời gian lắng đọng và sự an ủi của Diệp Thần thì vết thương sâu thẳm này trong lòng cô đã dẫn dần được chữa lành, kết quả là hôm nay, cô đã bị người ta bồi thêm một nhát mở ra vết sẹo đau đớn này.
Cô không thể tưởng tượng được rằng khi đứa bé lớn lên, mọi người nói với cô ấy rằng mẹ của đứa bé là người phụ nữ xấu nhất trên thế giới, thì con cô sẽ có tâm trạng như thế nào.
Đứa bé có buồn, có xấu hổ vì có một người mẹ xấu xí như vậy không?
Nhưng mà cô thật sự muốn trở thành một người mẹ khiến con mình tự hào.
"Hu hu hu..."
Nghĩ đến đây, cô cực kỳ bi thương mà khóc lên. Sau đó, cô phát điện quát lên với Triệu Đông Cương và những người khác: “Nhìn đi! Các người không phải muốn xem sao! Xem cho đủ đi”
Cô hận những người này đến chết đi sống lại, chính họ là người đã mở lại vết sẹo của cô khiến cô đau lòng như vậy.
“Nhìn cái em gái mày kìa!" Chu Minh tức giận chửi bởi: “Nếu sớm biết mày có một bên mặt là thiên thần một mặt là ác quỷ mà thì tao sẽ ngăn anh Cương vạch mặt nạ ra để tránh tao và anh ấy con mẹ nó giật mình! Tao sợ gặp tối nay ngủ sẽ gặp ác mộng"
"Trước đây tao từng khâm phục Hứa Tiên dám ở bên nhau với Bạch Xà! Bây giờ tao không ngưỡng mộ Hứa Tiên nữa mà thay vào đó là tao con mẹ nó ngưỡng mộ Diệp Bắc Minh! Bởi vì hắn dám ở bên một con Bạch Quỷ gớm ghiếc như vậy!”
“Tao thực sự không biết hắn làm sao có thể ra tay được, khẩu vị quá nặng! Nếu đổi lại là tao, tao thà ngủ với một em gái Chu Phi còn hơn là một con quỷ kinh khủng như mày!”
Những lời nói này như một nhát búa nặng nề đập mạnh vào tim của Tần Lạc Tuyết, khiến tim cô chảy máu không ngừng, đau đớn đến nỗi hít thở không thông.
Cho đến khi cô khóc không thành tiếng.
“Phu nhân, ngài đừng buồn nữa, ông chủ nhất định sẽ chữa khỏi khuôn mặt cho ngài, trả lại cho ngài một cái tuyệt sắc." Takeru Satoh bò lên trước mặt Tần Lạc Tuyết an úi.
Sau đó, anh ta phẫn nộ chỉ vào đảm người Triệu Đông Cương nghiến răng oán độc nói: “Bọn súc sinh này! Bọn mày lại dám tổn thương phu nhân của tao như vậy ông chủ của tao nhất định sẽ gϊếŧ hết đảm súc sinh tội ác đầy trời như bọn mày để xả giận cho phu nhân!”
“Mày đúng là muốn tìm cái chết mà” Triệu Đông Cương vẻ mặt lạnh lẽo, lao tới, hung hăng đá vào Takeru Satoh văng vào tường, máu tươi chảy ròng ròng.
"Takeru!"
Tần Lạc Tuyết sự ngây người muốn chạy tới kiểm tra thương thể của Takeru, nhưng mà bởi vì bị người ta tạo bí thuật lên người nên cô không thể động đậy, chỉ có thể khóc lóc để biểu đạt sự đau buồn và tức giận trong lòng.
"Một đảm súc sinh! Các người nhất định sẽ chết không được tử tế!” Cô nhịn không được nữa, oán hận mà mång!
"Con mẹ nó!”
Triệu Đông Cương đá vào bụng của Tần Lạc Tuyết, khiến cô bay đi đập vào tường, sau khi tiếp đất, cô đau đớn co quắp ôm lấy bụng dưới, cảm giác bụng dưới sắp đau đến muốn nổ tung.
Chẳng mấy chốc, cô cảm thấy bàn tay nhớp nháp. Vừa mới nhìn thì đó là máu
Cô vô cùng sợ hãi, nhanh chóng ngồi dậy dựa vào tường, lúc này mới phát hiện trên đùi đều là máu.
“Con ơi! Cục cưng của mẹ! Con đừng bị làm sao cả, mẹ không thể mất con, cục cưng, hu hu...
Cô sợ sệt và hoảng loạn vô cùng, sắc mặt lập tức tại nhợt như tờ giấy, không biết phải làm sao!
Đây chính là ba đứa trẻ
Và bọn trẻ cũng đã được hơn hai tháng.
Nếu không còn cục cưng thì cô cũng không còn mặt mũi nào để nhìn Diệp Thần, cũng không có mặt mũi nào để sống.
“Đưa tôi đi bệnh viện, van xin các người đưa tôi đi bệnh viện. Cứu con tôi với, tôi không thể mất con, tôi cầu xin các người!” Cô gào khóc thảm thiết cầu cứu các nhà kinh doanh bất động sản.
Các nhà kinh doanh bất động sản nhìn nhau.
Nhưng rất nhanh sau đó có một vài nhà kinh doanh bất động sản không bị thương nặng đã đứng dậy chạy đến chỗ Tần Lạc Tuyết, họ biết nếu không được cứu chữa kịp thời, hai mẹ con đều sẽ không qua khỏi.
Kết quả là bọn họ chưa kịp tới gần Tần Lạc Tuyết, Triệu Đông Cương đã hất một tay áo lên.
"Nếu không muốn chết thì hãy thành thật cho tôi, nếu ai dám cứu cô ta thì tôi sẽ gϊếŧ người đó!" Triệu Đông Cương hung tợn uy hϊếp, sau đó nhìn Tần Lạc Tuyết lạnh lùng nói: “Tao còn tưởng rằng mày là một tuyệt thế mỹ nhân muốn mang mày đi, vui vẻ mà sủng hạnh mày.
Thật không ngờ tới nửa mặt kia của mày lại xấu xí như vậy, càng không ngờ tới mày là phụ nữ có thai, đúng là làm cho tao buồn nôn đến chết!”
“Vì thế tao nhất định phải trừng phạt mày, để cho mày mất máu quá nhiều khiến mẹ con mày đều chết!”
Nghe vậy, trái tim Tần Lạc Tuyết đột nhiên chủng xuống, trong nháy mắt cả người cô lập tức rơi vào vực sâu không đáy, hai mắt tràn đầy tro tàn, cực kỳ tuyệt vọng.
"Súc sinh! Mày chính là một con súc sinh! Đối xử với một người phụ nữ có thai như thế này! Mày nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Hoắc Cảnh và Triệu Cửu Linh ở bên tường giãy dựa đứng dậy, khàn giọng hét lên.
"Ha ha!” Triệu Đông Cương cười điên cuồng: “Trời không thể trừng phạt tôi, bởi vì tôi chính là ông trời của đám thổ dân các người!
Không ngờ, ngay khi anh ta vừa dứt lời thì một giọng nói đột ngột xen vào.
"Tại sao tôi lại nghe ai đó khoe khoang thế chứ?”
Ngay khi câu nói này nói ra, Tần Lạc Tuyết cùng Triệu Cửu Linh, Hoắc Cảnh Long đều sảng khoái, lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.
Sau khoảng hai giây, họ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của họ.
"Đến! Diệp đại sư đến rồi! Phu nhân, chúng ta được cứu rồi!"
Hoắc Cảnh Long và Triệu Cửu Linh kích động hét lên.
Nghe vậy, nhìn thấy bên trong có dấu hiệu đánh nhau, Diệp Thần nhận ra không ổn, lập tức liếc mắt nhìn, ngay sau đó đã phát hiện ra bóng dáng của Tần Lạc Tuyết, sắc mặt đại biến, cả người lao về phía trước như những mũi tên bay.
"Diệp đại sư đến rồi! Diệp đại sư đến rồi!"
Rất nhiều nhà phát triển bất động sản địa phương đã nhìn thấy Diệp Thần, và nhìn thấy anh ấy xuất hiện, tất cả đều vui mừng.
“Anh Cương, Lỗ đại sư, hình như đây là Diệp Bắc Minh Diệp đại sư!” Chu Minh thân thể run lên, hắn chỉ vào Diệp Thần đang chạy loạn, trong lòng có chút sợ hãi.
“Đến là tốt rồi, chẳng phải Diệp Bắc Minh của hắn nổi danh, sau đó ta sẽ gϊếŧ hắn, để hắn làm bàn đạp cho Huyền Thánh Tông của ta nổi danh thiên hạ!” Triệu Cương cười lạnh.
Lúc này, Diệp Thần đã tìm đến Tần Lạc Tuyết.
"Vợ ơi!!"
Cả người hắn đều kinh ngạc đến ngây người!
**********
Đó là một tu sĩ khi nhìn thấy mặt nạ của Tần Lạc Tuyết đã bị tháo ra, trên tay và đùi đều có vết máu, một luồng phẫn nộ ngập trời tựa như núi lửa phun trào phát ra từ người Diệp Thần, ngay lập tức toàn bộ sàn đấu giá chìm trong sát khí nồng da^ʍ.
"Diệp Thần! Cứu cục cưng của chúng ta! Cứu cục cưng của chúng ta”
Nhìn thấy Diệp Thần vội vã ngồi xổm xuống, Tần Lạc Tuyết liền run rẩy môi, kích động kêu lên, còn có dấu hiệu điên cuồng.
"Vợ, em bình tĩnh đi, anh sẽ cứu con của chúng ta. Diệp Thần vội vàng nói. Tâm trạng của cô bây giờ bất kể là đối với đứa bé hay đối với cô đều không tốt.
Cô nhanh chóng gật đầu như giã tỏi nói đồng ý, sau đó dựa vào tường, che miệng hu hu gào khóc.
Diệp Thần lập tức bắt mạch của cô. "Diệp Thần, cục cưng của chúng ta như thế nào rồi?” Tần Lạc Tuyết thấy anh cau mày thì cô run rẩy hỏi, trái tim nhỏ bé đã nhảy lên tới cổ họng.
"Vợ à, em đừng lo lắng, cục cưng của chúng ta sẽ không sao đâu." Diệp Thần vội vàng an ủi, nhưng thật ra mạnh tượng của con đã đập rất yếu.
Nếu mạnh này ngừng đập thì chắc chắn cô sẽ bị sảy thai, ngay cả ông trời cũng không thể cứu được, nhưng may mắn thay tuy mạnh đập của con hơi yếu nhưng thỉnh thoảng vẫn còn nhảy lên.
Điều này có nghĩa là vẫn còn một tia hy vọng sống
Vì vậy, hắn lập tức ẩn một lòng bàn tay vào bụng dưới sót. của Tần Lạc Tuyết, dùng chân nguyên hùng hậu của mình bồi dưỡng đứa bé trong bụng cô.
Đồng thời, hắn cũng tìm một loại tiên được có tác dụng an thai và một tiên được có tác dụng cầm máu từ nhân không gian của mình.
"Vợ à, em mau nhai hai loại thuốc này rồi nuốt xuống." Diệp Thần đưa cho Tần Lạc Tuyết hai loại dược rồi nói.
Tần Lạc Tuyết lập tức cầm lấy tiên dược cho vào miệng nhanh chóng nhai.
Khi tiên được được dồn hết vào bụng, cô dẫn cảm thấy bụng mình không còn đau nữa.
"Ha! Không ngờ tên bản địa này lại biết y thuật, mà xem ra y thuật cũng khá lợi hại, vậy mà biết dùng Long Tu Thảo để an thai và Phượng Vĩ Thảo để cầm máu" Triệu Đông Cương ngạc nhiên nói.
"Anh Cương, vậy sao anh không đi ngăn cản?" Chu Minh hỏi.
Triệu Đông Cương cười lạnh nói: “Để cho hắn tiêu hao một ít chân nguyên, thực lực sẽ giảm xuống, đến lúc tôi động thủ thì thì nhất định sẽ có thể dùng một chưởng để đánh chết hàn
Thông qua cuộc chiến với Takeru Satoh và những người khác, anh ta đã thấy rằng thổ dân võ sĩ cũng không hệ yếu như anh ta nghĩ nhưng mà anh ta đã nói phóng đại nên nếu không làm được thì nhất định sẽ rất mất mặt.
Đúng lúc anh ta lại phát hiện Diệp Thần đang tiêu hao chân nguyên để tẩm bổ cho thai nhi có thể sẩy thai bất cứ lúc nào, cho nên đơn giản để hạn tiêu hao cho đến khi hàn dùng tay lại thì nhất định sẽ trở nên yếu ớt.
Nếu lúc này anh ta lại động thủ thì nhất định sẽ dẫn đến hiệu quả làm ít hưởng nhiều, nói không chừng thực sự có thể thật sự tát một cái đập chết Diệp Thần.
"Vậy tôi sẽ đợi anh Cương chưởng một cái chết Diệp Bắc Minh” Khuôn mặt của Chu Minh đầy vẻ chờ mong.
Phải biết rằng nếu như Nam Bình này có Diệp Bắc Minh trấn thì nhà họ Chu của anh ta sẽ không bao giờ có thể bay lên được.
Chỉ cần diệt trừ được Diệp Bắc Minh rồi lại có Huyền Thanh Tông làm hậu thuẫn thì nhất định nhà bọn họ sẽ thành công quật khởi.
Đến lúc đó có thể chiếm lấy xưởng sản xuất mặt nạ của nhà họ Tân, việc xây dựng Huyền Thanh Tông 15 tỷ USD này không phải đã có thể kiếm được rồi sao?
Mấy phút sau, Diệp Thần ngừng truyền chân nguyên và đỡ Tần Lạc Tuyết dậy.
“Diệp Thần, cục cưng đâu? Cục cưng của chúng ta thế nào? Cục cưng có khỏe không?” Tần Lạc Tuyết lập tức hói.
Diệp Thần thương yêu lau đi nước mắt ở nơi khỏe mắt của cô, khóe miệng hiện lên nụ cười ôn hòa, hắn gật đầu: “Cục cưng chỉ bị sợ hãi, nhưng không phải vấn đề lớn, nghỉ ngơi mấy ngày là đứa bé có thể phát triển ổn định."
“Hu hu...” Tần Lạc Tuyết nhất thời vui mừng khôn xiết, nhào vào trong vòng tay của Diệp Thần, bắt đầu khóc.
Vào lúc này, trái tim treo cổ họng của cô cuối cùng cũng rơi xuống.
Cục cưng không có chuyện gì thì chính là trời quang máy tạnh.
Có anh và cục cưng thì cô lập tức có cả bầu trời
"Vợ à, em cứ đợi anh một lúc nhé, đợi anh gϊếŧ hết những người ức hϊếp em và cục cưng của anh, sau đó anh sẽ đưa em về” Diệp Thần vỗ nhẹ vào lưng Tần Lạc Tuyết
Nghe vậy thì kéo thân thể mềm mại của mình ra khỏi vòng tay của Diệp Thần, ánh mắt lập tức tràn ngập hận thù! Cô không thích gϊếŧ chóc, nhưng những người đã khiến cô suýt mất đi ba đứa trẻ, cô hận không thể lột da xẻ thịt bọn họ.
"Vậy thì anh phải thật cẩn thận, bọn chúng trông có vẻ rất mạnh." Tần Lạc Tuyết dặn dò.
Diệp Thần cười với cô.
Sau đó, hắn vươn tay một cái một chiếc ghế dựa bay tới, đỡ Tần Lạc Tuyết ngồi xuống ghế, sau đó hắn thu chiếc mặt nạ đã rơi xuống một bên vào tay mình, rồi tự tay đeo lên mặt Tần Lạc Tuyết.
Tiếp đến anh lại lấy ra một chai ném về phía Triệu Cửu Linh, bàn giao: “Mỗi người ăn một viên.”
Làm xong những việc này, hắn đột ngột quay người lại, ánh mắt rơi vào ba người duy nhất đang đứng trên sân.
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của hắn cực kỳ tàn bạo, trong ánh mắt dường như đang có phần nộ ngập trời đang rít gào, không giống như người ban đầu, phảng phất giống như một ác ma đến từ địa ngục sâu thẳm.
Vừa rồi họ cùng nhau thì thầm to nhỏ hắn cũng đã nghe được toàn bộ,
Vì vậy, xác định thủ phạm khiến Tần Lạc Tuyết suýt sảy thai chính là ba người này.
"Các người thật sự tội đáng muốn chết, suýt chút nữa đã hại chết ba đứa con của tao.
Tao đang nghĩ xem nên dùng cực hình nào để đối phó với bọn mày mới có thể giải hận cho vợ và ba đứa con của tao!"
Hai tay Diệp Thần bắt chéo sau lưng rồi chậm rãi đi về phía ba người Triệu Đông Cương.
Mỗi khi bước một bước, bọn họ đều có thể nghe thấy âm thanh như chuông, giống như là đang rung lên hồi chuông báo tử cho ba người Triệu Đông Cương.
Chu Minh mạnh mẽ nuốt nước miếng, mặc dù anh ta biết Triệu Đông Cương và sự thúc của anh ta rất lợi hại nhưng ánh mắt hung bạo cùng hồi chuông báo tử của Diệp Thần khiến sắc mặt của anh ta thay đổi rõ rệt.
“Anh Cường, hắn hắn hắn... dường như muốn gϊếŧ chúng ta.” Đôi môi của anh ta run rẩy nói.
"Sợ cái rắm!” Triệu Đông Cương cũng là một người tài cao gan lớn, lập tức bước ra, đối mặt với Diệp Thần kiêu ngạo nói: “Nghe nói mày là vương, là người mạnh nhất trong vài tỷ thổ dân ở đây! Mà tao đây chính là người tài giỏi nhất trong chủng tộc cao cấp nhất ở trái đất, chỉ mất một trăm năm để tu luyện đến cảnh giới mà hầu hết các chủng tộc cao cấp khác sẽ mất 150 năm để tu luyện.
"Cho nên tao muốn nhìn xem, một người tài giỏi trông số chủng tộc cao cấp như tao có thể chỉ dùng một tát để đánh chết thổ dân mạnh nhất như mày không!”
Vừa dứt lời anh ta đột nhiên giơ hai lòng bàn tay lên trên đầu, thôi thúc cơ thể dâng trào cuồn cuộn chân nguyên.
Chỉ một lúc thì đã nhìn thấy lòng bàn tay của anh ta lấp lánh ngàn vạn đạo kim quang như phật quang phổ chiếu, sau đó những đạo kim quang này tụ lại với nhau tạo thành bóng mờ của một bàn tay vàng óng, theo chân khí cuồn cuộn không ngừng chuyển vận thì bàn tay vàng ông này càng ngưng tụ càng lớn, toàn bộ sàn đấu giá đều bị bao trùm bởi một lớp kim quang.
“Trời ạ! Rốt cuộc anh ta là người hay là thần vậy! Thủ đoạn này cũng quá rung động đi!"