**********
Chu Minh hung hằng nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Đương nhiên anh ta đã từng nghe qua đại sư Diệp và biết Tần Lạc Tuyết, mỹ nhân số một Giang Thành là vợ của đại sư Diệp, anh ta cũng biết đại sư Diệp rất yêu vợ mình, nếu không hàn cũng không ở rể.
Kết quả là anh ta đã vô tình xúc phạm đến vợ của đại sư Diệp, nhớ lại những vụ gϊếŧ người đẫm máu mà hắn đã gây ra, anh ta biết đó không phải là giá.
“Chu Minh! Đại sư Diệp là ai?” Triệu Đông Cương hỏi, anh ta chỉ mới đến phàm trần có mấy ngày nên hoàn toàn không biết đại sư Diệp này là ai.
Chu Minh đau khổ nói: "Anh Cương có điều không biết! Đại sư Diệp này tên là Diệp Bắc Minh, cũng có người gọi là Diệp Thần! Cậu ấy chính là cao thủ võ đạo số một, thực lực vô cùng mạnh mẽ, trên thế giới này không có ai có thể đánh bại được cậu ấy và đại sư Diệp này chính là chồng của người đẹp này.”
“Anh Cương, nếu không chúng ta đừng nhìn vẻ đẹp của cô ấy sau khi tháo mặt nạ”
Anh ta rất sợ, sợ bị dẫn lửa thiêu thân.
"Ha ha! "
Kết quả là sau khi Triệu Đông Cương nghe xong không nhịn được cười.
“Tôi nói này Chu Minh! lá gan của anh cũng có nhỏ rồi, vậy mà lại bị một thổ dân võ sĩ dọa cho sự thành như vậy, có điều là anh cũng là thổ dân nên tôi cũng có thể hiểu được.
“Chỉ có điều tôi muốn nói cho anh biết là kể từ lúc nhà họ Châu của anh ôm đùi chúng tôi thì anh đã không còn là thổ dân nữ mà anh chính là người hầu của Huyền Thanh Tông chúng tôi.
Vì thế nên là nếu anh có thể khoe khoang chính mình thì đồng nghĩa với việc anh đang tôn trọng chúng tôi! Sau này anh không cần phải cho bất kỳ thổ dân nào mặt mũi bởi vì anh đã không còn là thổ dân nữa rồi."
Những người có mặt đều sững sờ.
Cái gì là thổ dân, cái gì là Huyền Thanh Tông, bọn họ không hiểu gì cả.
Có điều là bọn họ vô cùng khó chịu vì Triệu Đông Cương coi họ là thổ dân nhưng hiện tại họ vẫn không biết về lai lịch của Triệu Đông Cương nên cũng không dám manh động, chỉ có thể nuốt tức giận vào trong.
“Anh Cương, anh có thể nói rõ hơn cho tôi được không, tôi có chút mờ mịt” Chu Minh yếu ớt nói.
“Vậy thì tôi sẽ nói cho anh nghe." Triệu Đông Cương chỉ vào mình và nói: “Tôi và những người trong tông môn của tôi đều là những chủng tộc cao cấp nhất trên trái đất! Vốn dĩ chúng tôi xem thường việc làm bạn với hàng tỷ người trong thế giới phàm trần nhưng vì một số nguyên nhân nên chúng tôi vẫn phải làm điều đó.”
“Cho nên trong mắt của những chủng tộc cao cấp như chúng tôi thì người phàm trần chỉ là thổ dân! Cho dù anh nói đại sư Diệp rất lợi hại nhưng ở trong mắt chúng tôi thì hắn chính là đồ bỏ đi, chỉ cần một cái tát của tôi là có thể đánh bay hãn.
Đừng nói đến sự thúc Lỗ và sư phụ của tôi, nếu họ thật sự ra tay thì chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể gϊếŧ chết tên đại sư Diệp đó rồi.”
Ngay khi câu nói này phát ra, tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh.
“Ngông cuồng! Thắng nhãi này thật ngông cuồng!”
“Anh ta mắng chúng ta là thổ dân thì cũng thôi đi, lại còn dám mằng đại sư Diệp không ra gì, quả thực là đáng chết mà!"
“Cũng không biết thắng nhãi này trốn từ bệnh viện tâm thần nào ra! Một người mắc bệnh tâm thần cấp độ cao như thế này thì nên bị giam cả đời cho đỡ ô nhiễm không khí”
“Thật sao!” Nhưng Chu Minh lại cực kỳ vui mừng: “Một cái tát của anh Cương là có thể gϊếŧ chết đại sư Diệp sao?"
“Không phải anh chưa từng thấy thực lực của tôi, một chưởng đánh chết một thổ dân cũng không phải là việc khó gì!” Triệu Đông Cương ngạo nghễ nói, vẻ mặt khinh thường.
Chu Minh nghe vậy thì lá gan đột nhiên lớn hơn.
Quả thật là anh ta đã nhìn thấy thực lực cường đại của Triệu Đông Cương, anh ta có khả năng dẫn sét và điện, vung ra một ngón tay là có thể nổ tung sư tử đá, nếu anh ta nói rằng chỉ cần dùng một chưởng là có thể tát chết đại sư Diệp thì chắc hẳn sẽ có thể, cho dù không thì sư thúc và sư phụ của anh ta cũng chắc chắn có thể.
Nghĩ đến đây, sự tự tin của Chu Minh lập tức tăng lên, anh ta nhìn Tần Lạc Tuyết rồi giá vờ nói: “Chúng tôi rất coi trọng mảnh đất này, khi cô tăng giá vô hình trung lại làm giá đất tăng lên mấy trăm triệu USD vì lẽ đó tôi hy vọng cô sẽ ngừng đấu giá, dám bắt tôi tiêu thêm một xu nữa thì tôi sẽ bảo anh Cương đập chết chồng cô!”
Nói xong anh ta lớn tiếng hét giá: “2,1 tỷ và 1 USD” Mức giá suýt chút nữa đã khiến người chủ trì cuộc đấu giá sặc máu.
Chỉ hơn 1 USD so với giá mà Tần Lạc Tuyết yêu cầu Nhất thời toàn trường giận dữ “Uy hϊếp! Anh ta đang uy hϊếp một cách trắng trợn!”
“Làm sao có thể đấu giá như vậy chứ? Anh ta đang phá ngoại quy tắc!”
“Còn dám nói dùng một tất đánh chết đại sư Diệp, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!”
Tần Lạc Tuyết cũng tức giận năm chặt tay, l*иg ngực run lên, cảm thấy quá ghê tởm
“3 tỷ!” Cô tức không nhịn nổi, lớn tiếng kêu ra một cái giá.
Chu Minh đột nhiên có ý nghĩ muốn bóp chết Tần Lạc Tuyết.
Huyền Thanh Tông muốn xây dựng tông môn nên tìm đến nhà họ Châu của anh ta! Họ đồng ý cho tất cả người nhà họ Châu không bệnh tật suốt đời và sống lâu trăm tuổi làm điều kiện để nhà họ Châu đứng ra hỗ trợ.
Nhà họ Châu của anh ta đương nhiên vô cùng sẵn lòng ra sức, vì lẽ đó cho dù như thế nào thì nhà họ Châu cũng phải lấy mảnh đất này.
Kết quả là Tần Lạc Tuyết này lại gây sự, anh ta có cảm giác mình sắp xuất huyết đến nơi rồi, vốn dĩ vừa nãy chỉ cần dùng 2 tỷ USD là có thể lấy được rồi, bây giờ cô ta lại nâng giá lên thêm 1 tỷ, nếu anh ta không ngăn cản thì mà để cô ta tiếp tục thì nói không chừng còn phải tốn thêm 1 đến 2 tỷ nữa mới có thể lấy được.
Đây đều là tiền đó!
Vô duyên vô cớ mất đi 4 - 5 tỷ USD ai mà không cảm thấy đau lòng cơ chứ?
Dù sao thì tiền này cũng không phải do chính anh ta in “3 tỷ lẻ 1 USD!”
Chu Minh kêu ra một cái giá, lập tức nói với Triệu Đông Cương: “Anh Cương, mau ngăn cô ấy lại, nếu không cô ấy sẽ lại tăng giá!"
Quả nhiên, tính khí bướng bỉnh của Tần Lạc Tuyết nổi lên không sợ ai cả, cô mở miệng muốn tăng giá
Vυ't!
Đúng lúc này, một tia sáng bản về phía đùi đang bị vảy che đi của Tần Lạc Tuyết.
"Phu nhân, cẩn thận!"
Bắt được tín hiệu nguy hiểm, Triệu Cửu Linh lập tức đứng dậy bảo vệ Tần Lạc Tuyết, sau đó phóng ra chân khí của mình để tạo ra một bức tường khí.
Đùng!
Vừa vặn có thể chặn lại ám chiêu của đối thủ.
Vừa thấy vậy, Takeru Satoh lập tức nổi giận: "Nhãi con, dám ra tay với phu nhân của chúng tôi, hôm nay anh nhất định phải chết!”
Nói xong liền nhảy lên một cái, bay tới chỗ Triệu Đông Cương cách đó mười thước, dùng sức đập mạnh vào trán Triệu Đông Cương.
“Đồ thổ dân hôi hám! Đúng là muốn tìm chết mà!”
Triệu Đông Cương không chút sợ hãi, vẻ mặt lạnh lùng, năm chặt tay nghênh đòn!
Bum!
Khi hai nằm đấm va vào nhau thì lập tức phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc lấy trọng tâm của hai nằm đấm là tâm điểm năng lượng kinh khủng đánh ra xung quanh.
Trong khoảnh khắc, giống như làn sóng xung kích của một vụ nổ b, tất cả những người xung quanh bao gồm cả những chiếc ghế đều bị cuốn ra ngoài, cảnh tượng hỗn loạn.
Tất cả các nhà kinh doanh bất động sản tham gia đấu thầu đất đại đều bị nội thương, người nặng thì nên ra máu, tất cả đều bị đẩy vào trong góc và ngồi run rẩy.
Thế giằng co này kéo dài khoảng năm giây.
Cuối cùng, Takeru Satoh không thể chống đỡ nổi mà lùi lại hơn chục bước, lúc rơi xuống đất thì phun máu tươi! Mà Triệu Đông Cương thì chỉ lùi lại một bước.
“Takeru! Anh sao rồi?" Tần Lạc Tuyết vội vàng bước tới hỏi, có Hoắc Cảnh và Triệu Cửu Linh đã chặn sóng xung kích cho cô nên cô không bị tổn hại gì.
“Phu nhân, Takeru thật bất tài không thể trút giận cho ngài! Xin ngài thứ lỗi." Sato Takeru ôm ngực xấu hổ nói.
“Đừng nói như vậy, thương thể của anh có nghiêm trọng lắm không?" Tần Lạc Tuyết hỏi.
Takeru Satoh lắc đầu: "Chỉ là một chút nội thương mà thôi, không cần phải lo lắng!”
Lúc này, Triệu Đông Cương phất tay, lập tức nhìn với cặp mắt khác xưa nói: “Không ngờ thổ dân anh lại có thể mạnh như vậy, xem ra tôi đã đánh giá thấp thổ dân phàm trần.”
Ông Lỗ cười ha ha nói: “Con biết quá ít về các thổ dân võ sĩ rồi, thực tế thì sức mạnh của võ sĩ Thiên Kính cũng ngang với sức mạnh của các tu sĩ Huyền Thông Cảnh của chúng ta! Hiện tại thì con cũng chỉ là Huyền Thông Cảnh nhập môn, cũng may đối thủ không phải là võ sĩ Thiên Kính, nếu không thì con cũng sẽ chịu đủ.”
“Còn có chuyện này sao?” Triệu Đông Cương nhíu mày.
“Đó là đương nhiên, vì lẽ đó con cũng không nên xem thường người thổ dân là cao thủ số một của võ đạo này, nếu không thì con nhất định sẽ gặp xui xẻo! Chỉ có điều là những người này cũng không phải là nhân vật đứng đầu ở võ đạo.” Ông Lỗ quét mắt khinh thường nhìn ba người Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh nghe vậy thì ý thức được có chuyện không ổn, ông ta lập tức nói: "Nơi này không thích hợp ở lâu, mau chóng yểm trợ phu nhân rút lui.”
Ngay sau đó, ba người bọn họ che chở Tần Lạc Tuyết lại ra ngoài.
Nhưng không ngờ còn chưa đi vài bước, Triệu Đông Cương đã quát lên: “Muốn chạy sao, tôi đã đồng ý chưa?”
Lời vừa dứt, Triệu Đông Cương đạp gió chạy đến Anh ta vừa đến phàm giới, cảm thấy đặc biệt hứng thú với võ sĩ, muốn ngược bọn họ để tìm kɧoáı ©ảʍ, cuối cùng cũng đã gặp được ba võ sĩ hơn nữa thực lực cũng không yếu làm sao anh ta có thể bỏ qua được chứ
"Không được!” Khi nhìn thấy Triệu Đông Cương đuổi kịp sắc mặt của Hoắc Cảnh thay đổi rõ rệt, ông ta lo lắng nói: "Takeru, tôi và ông Triệu sẽ yểm trợ, anh bảo vệ phu nhân rời di truoc di!"
Sau khi bàn giao một câu, Hoắc Cảnh và Triệu Cửu Linh nhìn nhau rồi vung nằm đẩm lao về phía Triệu Đông Cương.
“Ngài Lục, ngăn người phụ nữ này lại, anh Cương dường như có hứng thú với cô ấy.” Chu Minh lo lắng chỉ vào Tần Lạc Tuyết.
Ông Lục gật đầu sau đó lộn một cung rồi rơi xuống trước mặt Tần Lạc Tuyết, ông ta quay lại đá Takeru Satoh đi.
Triệu Đông Cương là đại đệ tử của ngũ trưởng lão, tuy ông ta là sự thúc của Triệu Đông Cương, nhưng ông ta vẫn phải cho Triệu Đông Cương một chút thể diện, cho nên nếu Triệu Đông Cương thích người phụ nữ nào thì ông phải hỗ trợ để anh ta có thể chơi thoải mái.
Am!
Đúng lúc này, lại có một tiếng nổ lớn vang lên.
Chỉ nhìn thấy Hoắc Cảnh và Triệu Cửu Linh, cả hai cùng tung nằm đấm đối đầu với năm đấm của Triệu Đông Cương.
Tuy nhiên, bởi vì cả hai đều kém Takeru Satoh một chút, nên trực tiếp bị đánh ra ngoài, va vào bức tường, máu tươi òng ọc chảy ra.
Đảng sợ! Thật sự quá đáng sợ
Các nhà kinh doanh bất động sản vô cùng kinh hãi. “Anh Cương! Anh quá trâu rồi!” Chu Minh vô cùng phấn khích.
Chỉ mình Triệu Đông Cương là có thể đánh người của Diệp Bắc Minh thành chó chết, nếu như ông Lỗ và sư phụ của anh ta ra tay chẳng phải là có thể treo Diệp Bắc Minh lên mà đánh sao?
Có một chỗ dựa lợi hại như Huyền Thanh Tông thì chẳng phải nhà họ Châu của bọn họ sẽ được một bước bay lên trời sao?
Nghĩ như vậy thì Chu Minh lại càng thêm kích động, anh ta cảm thấy cuộc sống của mình đã đạt tới đỉnh cao.
“Như tôi đã nói, bọn họ chỉ là một đám thổ dân mà thôi, ở trong mắt tôi, bọn họ không bằng một con chó."
Triệu Đông Cương vỗ vỗ tay một cái, sau đó nghênh ngang đi về phía Tần Lạc Tuyết.
“Buông tôi ra! Các người thả tôi ra! Nếu để chồng tôi biết thì anh ấy nhất định sẽ không buông tha cho các người đầu!” Tần Lạc Tuyết bị ông Lỗ dùng bí thuật để ổn định thân thể, thấy tên Triệu Đông Cương hèn mọn đi đến, cô sợ đến mức thay đổi sắc mặt.
“Nếu chồng của cô dám đến tôi sẽ đánh chết hắn!” Triệu Đông Cương cười lạnh, nằm căm Tần Lạc Tuyết, nói: “Xinh đẹp, thật đẹp, còn đẹp hơn cả tiên tử của Huyền Thanh Tông của chúng tôi, làn da này, trời ạ, đúng là vô cùng mịn màng!"
“Các người muốn làm gì! Rốt cuộc là các người muốn làm gì?” Tần Lạc Tuyết vô cùng sửng sốt.
Triệu Đông Cương cười ha ha: "Để tôi gỡ bỏ mặt nạ của cô ra nhìn mặt thật của cô có bao nhiêu đẹp, chỉ vừa nhìn một chút thôi là đã muốn chết dưới váy của cô rồi!”
Vừa dứt lời, nước bọt của anh ta cũng sắp chảy ra, không thể chờ đợi để lấy mặt nạ xuống.
“Không!" Tần Lạc Tuyết kinh ngạc gọi.
Kết quả là, cô còn chưa nói xong chiếc mặt nạ bất ngờ bị Triệu Đông Cương tháo bỏ.
Giây tiếp theo!
“Ôi mẹ ơi!
Triệu Đông Cương giống như thấy quỷ, nhảy ra xa mười thước, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ sắp nổ tung!
"Mẹ nó!”
Sau Triệu Đông Cương là Chu Minh lại buông ra một câu thô tục, vẻ kinh hãi muốn chết, không thể tin được rằng dưới mặt nạ của Tần Lạc Tuyết lại ẩn chứa một khuôn mặt như ác quỷ.
Không sai! Đó là khuôn mặt của ác quỷ Thật con mẹ nó đáng sợ.
Nó xấu đến mức không có lời nào có thể thể diễn tả được, chỉ nhìn thoáng qua một chút là có thể khiến da đầu người ta tê dại! Thậm chí còn không dám nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đó thêm một giây.
Vì xem thêm một giây nữa thì chính là dày vò
Ngay sau đó!
"Mẹ nó!”
"Mẹ nó!”
"Mẹ nó!"
Sau đó các cầu thô tục tràn ngập sàn đấu giá.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Tần Lạc Tuyết, tất cả mọi người đều bị dọa đến sợ hãi, vội vàng dời mắt sang bên mặt khác của cô. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trời ạ, còn tưởng rằng tổng giám đốc Tần xinh đẹp như thế nào nên đại sư Diệp còn cố ý yêu cầu cô ấy đeo khẩu trang để làm cho người ta không thể thèm muốn vẻ đẹp của cô! Hoàn toàn không ngờ đến gương mặt của cô đã bị hủy.” Có một nhà kinh doanh bất động sản bản địa ở GIang Châu cảm thán nói.
"Đúng vậy đó, tôi cũng đã nghĩ vậy, kết quả làm cho người ta quá kinh ngạc!"
“Nếu không phải bị người ta vén mặt nạ lên thì không thể tưởng tượng được tổng giám đốc Tần xinh đẹp một thời đã bị người ta hủy đi khuôn mặt”
"Ai mà lại hung ác như vậy, khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà có thể ra tay để hủy hoại, thật đúng là không phải người!” Giọng nói khϊếp của các nhà kinh doanh bất động sản tràn ngập khắp nơi.