Cô cũng không biết nên nói cái gì mới tốt nữa, nhưng mà cô thật sự rất cảm động, cô phát hiện sau khi cô trở nên vô cùng xấu xí rồi! Diệp Thần không những không hề có chút chán ghét gì cô, ngược lại còn ăn nói ngọt ngào hơn khi xưa nữa.
Cô cảm thấy cô thật sự rất may mắn mới có thể có được một người chồng tốt đến như thế, nhưng cô cũng không biết tình trạng này có thể duy trì trong bao lâu, nếu lâu rồi thì Diệp Thần có dần dần cảm thấy chán ghét cô không.
Nhưng cho dù thế nào, cô tự nhủ với bản thân, chỉ cần Diệp Thần không vứt bỏ cô thì cô vẫn sẽ kiên cường, cho dù người khác nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào, chỉ cần Diệp Thần còn quan tâm cỏ, vậy thì cô phải dũng cảm mà tiếp tục sống sót, không thể để hẳn đau lòng khổ sở được.
Nếu như một ngày nào đó Diệp Thần chán ghét cô, xoay người bỏ đi, cô cũng sẽ không trách Hắn Bởi vì hắn đã cho có quá nhiều tình yêu rồi.
"Vợ à! Em chờ anh một chút đã, anh đi giải quyết hai tên kia xong, lát nữa sẽ dẫn em về." Diệp Thần nói.
“Ừ ừ." Tần Lạc Tuyết gật đầu như gà mổ thóc, sau đó chỉ vào Taino Miyazaki nói: “Đúng rồi Diệp Thần! Satoshi Miyazaki đã lấy tấm bùa hộ mệnh của anh tặng em đưa cho ông ta rồi"
Nghe vậy, Diệp Thần mới biết được vì sao Tần Lạc Tuyết có bùa hộ mệnh bảo vệ mà còn bị phỏng, thì ra là do bùa hộ mệnh bị lấy đi rồi.
“Xem ra mình phải đẩy nhanh tốc độ vào thân hải cảnh thôi, đến cảnh giới đó rồi là có thể chế Tao pháp bảo có thêm tính công kích, bảo vệ an toàn cho vợ tốt hơn." Hắn nghĩ thầm trong lòng.
Chỉ chốc lát hắn đã đi đến trước mặt Ngụy Tiến Bằng.
“Diệp Thần, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám nữa, tôi cho cậu hơn sáu trăm tỷ, cậu tha cho tôi một con đường sống có được không?” Ngụy Tiến Băng quỳ gối trước mặt Diệp Thần, mặt đầy cầu xin nói.
“Đối với tôi tiền chỉ là một con số, nửa cái thủ đô đều là của tôi, anh cảm thấy tôi vừa thấy tiền là sáng mắt sao?"
Diệp Thần lạnh lùng cười nói, hắn đã khống chế được bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô, sáu trăm tỉ với hắn mà nói chỉ là một góc nhỏ của núi bằng mà thôi.
Ngụy Tiến Bằng nghe thế, lập tức cảm thấy vô cùng tuyệt vong.
Ngay sau đó, rắc một tiếng.
Đầu mình của Ngụy Tiền Bằng đã rời ra hai nơi.
“Ra tay đi, Taino Miyazaki tôi đã sống gần tám mươi năm, đã hưởng thụ đủ cuộc sống giàu có xa hoa, đủ rồi." Diệp đại sư Thiên xuất hiện trước mặt ông, Taino Miyazaki tự an ủi cơn sợ hãi của bản thân.
“Ông có biết Satoshi Miyazaki chết như thế nào không?" Diệp Thần lạnh nhạt hỏi.
“Chết thế nào?"
“Thiên đạo vạn quả lóc thành một khối xương, đau đớn mà chết.”
Taino Miyazaki lập tức đổ mồ hôi đầm đìa, làm cách nào cũng không thể khống chế được cơn sợ hãi trong lòng, mặt như đưa đảm cầu xin: “Cho tôi chết một cách dứt khoát đi, đừng đối xử với tôi như vậy, xin cậu đó!”
"Dứt khoát?" Diệp Thần cười khẩy: “Năm mơ cũng không có đầu, tôi sẽ cho ông chết trong một loại đau khổ khác"
“Cậu không thể làm như thế, nếu không con cháu của tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!” Taino Miyazaki hung ác nói.
Diệp Thần cười ha hả nói: “Ông còn mơ đến con cháu à! Bớt mơ lại đi, tôi sẽ nhổ cỏ tận gốc.”
Nói xong, Diệp Thần rút ra ba sợi huyết mạch từ trên người Taino Miyazaki, một sợi đại diện cho một tộc, ba sợi đại diện cho dòng tộc bên cha, dòng tộc bên mẹ, và dòng tộc bên vợ.
Sau đó Diệp Thần hạ huyết sắt chủ lên ba sợi huyết mạch này.
Chỉ trong chốc lát, ba khung ảnh đột nhiên hiện ra giữa không trung, sau đó lập tức nhìn thấy những người trong khung ảnh kia đều nổ tung thành mưa máu.
Nhìn thấy những hình ảnh này, mắt Taino Miyazaki đỏ đến muốn chảy máu, khắn giọng hô lên: "Cậu làm gì bọn họ! Rốt cuộc cậu đã làm gì người nhà và bà con của tôi hả?"
“Ông cử từ từ mà xem đi, từ từ mà cảm nhận! Đúng rồi, người bị nổ tung cuối cùng chính là ông, ông cứ chuẩn bị tâm lý đi."
Diệp Thần nói xong câu này, lấy bùa hộ mệnh đi, sau đó lại đi về hướng Tần Lạc Tuyết, dùng chân nguyên ngưng tụ ra một thành kiếm màu vàng, sau đó biến thành kiếm to ra kiểm giống như một con thuyền lớn.
“Đều lên đi, dẫn mọi người đi trải nghiệm thử ngự kiếm phi hành một lần." Diệp Thần nói, dẫn đầu ôm Tần Lạc Tuyết đứng ở chỗ mũi kiếm.
Ngự kiểm phi hành cũng không phải chuyện gì khó, ở giới tu tiên, người có tư chất tốt thì chỉ cần có tu vi luyện khí là có thể ngự kiểm phi hành rồi, tư chất kém thì đến thông linh cảnh cũng biết ngự kiểm phi hành rồi, tư chất của Diệp Thần thì không cần phải bàn, huống chỉ hạn còn là tu sĩ thông linh cảnh đỉnh phong, đối với hắn thì ngự kiểm phi hành chỉ là một bữa ăn sáng.
Nhưng hắn không có một thanh kiếm cấp bậc thần binh nào cả, dùng chân nguyên ngưng tụ ra một thanh kiếm để ngự kiếm phi hành sẽ tiêu hao rất lớn, cho nên bình thường hằn sẽ không ngự kiểm phi hành.
Nhóm Lâm Khả Khả cũng nhanh chóng đứng lên trên thân kiểm to lớn kia, người này nằm người kia như đang chơi rồng rắn lên mây vậy, vừa kích động vừa sợ hãi.
“Ngồi xuống hết đi." Diệp Thần dặn dò.
Đợi mọi người đều ngồi xuống hết rồi, Diệp Thần mới quát khë: "Đi!"
Veo!
Thanh kiếm to lớn từ trong cửa sổ ký túc xá bay ra ngoài, thủy tinh vỡ vụn đầy đất.
“Ôi chúa ơi! Mau nhìn kia! Cái gì thế kia!” Có một binh lính Mỹ kinh ngạc kêu lên
Chỉ trong chốc lát, cả căn cứ đều sôi trào lên.
“Oh my god! Là UFO sao?”
“Không lẽ tàu chiến của chúng ta là bị mấy người ngoài hành tinh nghịch ngợm này đốt cháy sao?"
“Mau chụp lại! Đây chắc chắn sẽ trở thành ảnh bìa của Time Binh lính không lo dập lửa nữa, người có cầm điện thoại Magazin đó!”
Tần Lạc Tuyết được Diệp Thần ôm chặt lấy từ phía sau, nhìn đảm binh lính Mỹ đang điên cuồng ở bên dưới và tiếng kêu la ồn ào của bọn họ, không nhịn được bật cười khanh khách.
“Chơi vui không vợ?” Diệp Thần hỏi.
"Ừ, chơi vui thật! Bọn họ còn tưởng chúng ta là người ngoài hành tinh kia." Tần Lạc Tuyết cười không khép được miệng, chút âm u trong mắt lập tức biến mất tăm.
"Đánh rơi nó xuống! Đánh rơi cải UFO kia xuống cho tôi!" Có một sĩ quan quân đội Mỹ kêu lên
Chỉ vài giây sau, vài chiếc chiến cơ F22 đã bay lên.
"Hú hú!!!"
Ngự kiểm bay suốt một đường quá sung sướиɠ, nhóm Trần Khải tru tréo lên ầm ĩ, cũng quên mất cuộc tra tấn mà mấy hôm nay phải chịu đựng
“Diệp Thần, tôi với anh chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, sao tôi còn không biết anh còn có bản lĩnh này vậy.” Lâm Khả Khả giơ ngón cái bày tỏ chơi rất vui, nhịn không được hỏi.
“Đúng đó Diệp Thần, là ai dạy anh bản lĩnh này thế? Lúc trước anh là một tên vô dụng trong mắt Trương Thiến Đình mà, sao thành chồng của em rồi lại giỏi đến thế này" Tần Lạc Tuyết cũng rất tò mò, cô còn chưa kịp hỏi Diệp Thần thì đã bị bắt đến Nhật Bản rồi.
“Không phải anh từng uống rất nhiều thuốc ngủ, ngủ li bì suốt ba ngày sao? Ba hôm đó có một ông già cứ xuất hiện trong giấc mơ của anh, dạy anh cái này cái nọ.
Chờ anh thức dậy thì đã biết chữa bệnh, sau đó lại tu luyện theo phương pháp ông già kia dạy, sau đó đã có được bản lĩnh này rồi." Diệp Thần bịa đại một chuyện, cũng không thể nói hắn là người từ thế giới khác đến đúng không, nếu vậy thì rất đáng sợ.
“Trời đất ơi! Diệp Thần, anh gặp được thần tiên trong giấc mơ đó.
“Diệp Thần anh cũng may thật đó, thần tiên cũng phải chui vào giấc mơ của anh”
“Cái này thì có là gì chứ? Cái này gọi là khi trời muốn cho người nào đó sứ mệnh, chắc chắn sẽ làm người đó chịu đau khổ về tâm trí, mệt mỏi về thể chất, đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, trong khoảng thời gian Diệp Thần ở rể nhà Trương Thiến Đình chắc chắn đã phải chịu khổ rất nhiều nên mới có thể gặp được chuyện thần kỳ này.
Đám Trần Khải rối rít nói.
“Vậy đúng là phải cảm ơn ông tiên đó, nếu không em làm sao có được một người chồng tốt đến như thế." Tần Lạc Tuyết chỉ cảm thấy cô quá may
“Đúng đó, cho nên vợ phải biết yêu quý tính mạng của bản thân, sau này cho dù có gặp phải trắc trở gì cũng không được dễ dàng từ bỏ mạng sống, anh còn muốn cho em một tương lai tốt đẹp mà, em không được phụ lòng tình cảm của anh dành cho em đó." Diệp Thần dặn dò trước Lạc Tuyết.
Quả nhiên, đôi mắt xinh đẹp của Lạc Tuyết lại rưng rưng, cảm động đến muốn khóc.
“Diệp Thần, em rất may mắn khi trong đời em có anh, chỉ cần anh không vứt bỏ em, sau này em sẽ không bao giờ làm mấy việc ngu ngốc kia” Cô chu môi nói, đôi mắt đẹp lập lòe ánh sáng như những vì sao.
Thấy cô chu môi nũng nịu như thế, Diệp Thần nhịn không được lại hôn cô, có xúc động muốn hòa tan cô vào trong cơ thể của
Tần Lạc Tuyết cứ ôm chặt anh như thế, hưởng thụ tình yêu anh dành cho cô, rất muốn thời gian vĩnh viễn ngừng lại ở giây phút này đừng bao giờ trôi qua nữa, cô muốn trăm năm, ngàn năm, mười ngàn năm, thậm chí trăm triệu năm sau vẫn có thể cảm nhận được tình yêu dành cho cô.
Đám Trần Khải lại ồn ào lên.
Đúng lúc này, ba chiếc chiến cơ F22 đã xuất hiện phía sau lưng mấy người Diệp Thần.
“Diệp Thần anh mau xem! Có chiến cơ sắp bay đến rồi kia!” Trần Khải đột nhiên kêu lên.
Diệp Thần lập tức ngừng nụ hôn, quay đầu ra sau nhìn, quả nhiên nhìn thấy ba chiếc chiến cơ đang bám sát theo phía sau.
“Diệp Thần, phải làm sao đây?” Trần Khải vội vã kêu.
“Yên tâm." Diệp Thần nói hai chữ, lập tức đè mũi xuống, sau đó vào một cái, nhóm Diệp Thần đã bay vυ't vào không trung.
Nửa tiếng sau, trong một căn biệt thự ba tầng ở Hokkaido.
“Chị Lạc Tuyết!” Bây giờ đã là bốn giờ sáng nhưng Thẩm An Kỳ vẫn đang chờ Diệp Thần quay về, vừa nhìn Diệp Thần dẫn Tần Lạc Tuyết về đến nơi, cô đã vội vàng chạy qua đón.
“An Kỳ!” Tần Lạc Tuyết vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên, đang định bước sang đó, nhưng lại nhớ đến gương mặt của bản thân, cô tự ti củi đầu xuống, lấy tóc che mặt đi, hỏi: "An Kỳ, có phải chị rất đáng sợ không?"
“Chị Lạc Tuyết đừng đau lòng, trong mắt em thì chị vẫn là người đẹp nhất, hơn nữa Diệp Thần chắc chắn sẽ chữa khỏi cho chị, sẽ giúp chị khôi phục lại vẻ xinh đẹp như trước kia." Thẩm An Kỳ nằm tay Tần Lạc Tuyết an ủi.
Tần Lạc Tuyết ngẩn người.
Lúc trước không phải An Kỳ gọi Diệp Thần là anh Diệp sao? Sao bây giờ lại gọi thành tên của Diệp Thần rồi? Không lẽ...!
Không phải là cô không nghi ngờ, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Cảm ơn em, An Kỳ
Cô tự nhận cô đã không có tư cách để lo đến chuyện Diệp Thần có nɠɵạı ŧìиɧ hay không nữa rồi, chỉ cần Diệp Thần không vứt bỏ cô, vẫn yêu thương cô như cũ, cho dù đó chỉ là Diệp Thần giả vờ thì cô cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Hơn nữa cô có thể cảm nhận được Diệp Thần không phải đang giả vờ, là thật sự cưng chiều cô giống hệt như trước kia, cho nên cô cũng không quan tâm chuyện Diệp Thần có dạng díu với Thẩm An Kỳ hay không, chỉ cần trong lòng của Diệp Thần vẫn còn có cô là đủ rồi.
Sau khi trò chuyện một lúc, Diệp Thần dẫn Tần Lạc Tuyết vào một căn phòng ngủ, sau đó mở nước ấm đầy bồn tắm, bắt đầu tắm rửa cho Tần Lạc Tuyết đang đầy rẫy vết thương.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thần tắm rửa giúp Tần Lạc Tuyết, làm Tần Lạc Tuyết ngượng ngùng xấu hổ muốn chết, nhưng trong lòng lại bị hạnh phúc nhét đầu.
Thuận tiện gội đầu giúp Tần Lạc Tuyết, lại giúp cô rửa sạch phần mặt đã bị thối rữa, đến năm giờ sáng, Diệp Thần mới bế Tần Lạc Tuyết lên giường.
Tiếp theo, anh lấy ra hộp thước mỡ đã chuẩn bị sẵn từ trước và một cái mặt nạ chỉ có một nửa bên mặt, đầu tiên là bài thuốc mỡ lên phần mặt bị thối rữa của Tần Lạc Tuyết, lại đắp mặt nạ lên mặt Tần Lạc Tuyết.
"Vợ à, bây giờ em nhìn vào gương thử xem." Diệp Thần ôm Tần Lạc Tuyết đi đến trước một mặt gương cười nói.
Từ sau khi bị phỏng đến giờ, việc Tần Lạc Tuyết sợ nhất chính là soi gương, nhưng cô vẫn vô cùng cẩn thận quay đầu qua nhìn
Vừa mới nhìn thử, cô lập tức nở một nụ cười thật tươi.
Gương mặt mà ngay cả cô cũng không dám nhìn bây giờ đã bị một cái mặt nạ che đi hoàn toàn, hơn nữa mặt nạ này rất đẹp, kết hợp với một nửa gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô, càng làm cho người ta có thêm một chút cảm giác thân bí.
“Diệp Thần, nhờ có anh mà em lại dám bước ra ngoài gặp người khác rồi." Tần Lạc Tuyết vui vẻ nói.
Diệp Thần cười nói: "Nếu vợ lại mặc thêm một bộ sườn xám, lại làm thêm một kiểu tóc xinh đẹp, bước ra đường một cái bảo đảm ai thấy cũng sẽ quay đầu lại nhìn, chắc chắn sẽ làm vô số tên đàn ông chết mê chết mệt.”
“Hả? Vậy thôi bỏ đi, chỉ cần không có ai chê anh cưới một cô vợ xấu xí là tốt rồi." Tần Lạc Tuyết thả lỏng mặt mày cười nói.
“Hừ, ai dám chế vợ của anh xấu, anh sẽ nát cái miệng người đó ngay" Diệp Thần hừ lạnh.
“Hi hi!” Tần Lạc Tuyết vô cùng hạnh phúc vùi đầu vào lòng Diệp Thần.
Sáng hôm sau, một tin tức vô cùng nặng ký đã làm cho cả Nhật Bản chấn động! Quyền Hoàng thua, tuy bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết.
Mấy trăm thành viên trong gia tộc Miyazaki đứng hàng thứ hai trong top bốn gia tộc lớn nhất nước đều biến mất không còn chút tung tích nào trong vòng một đêm, không biết đã đi đầu.
Căn cứ quân sự Mỹ ở Hokkaido đột nhiên bị cháy vào ba giờ sáng nay, hơn ba mươi chiếc tàu chiến đều bị thiêu trụi, ước tính thiệt hại lên đến hai mươi tỷ đô la, có người nghi ngờ rằng do người ngoài hắnh tinh gây ra, bởi vì cùng thời điểm đó, trên không trung của căn cứ đã xuất hiện UFO.
Một tin tức lại một tức bùng nổ, làm cho người dân Nhật Bản bị mấy tin tức này làm cho ngơ ngác.
“Hoa Hạ có một câu tục ngữ rất đúng, đúng Phước bất trùng lại, họa vô đơn chí!" Có một người Nhật Bản cảm khái nói