Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 208: KHông đáng sợ

Giây tiếp theo, hai dây xích lửa bắn từ trong mắt Diệp Thần ra ngoài, chỉ trong tích tắc đã bao trùm lên mười mấy con tàu chiến trong căn cứ.

Ngay sau đó, căn cứ đều nháo nhào lên.

“Không xong! Cháy rồi!”

“Đừng ngủ nữa! Mau dậy cứu hỏa đi!”

“Nhanh lên nhanh lên nhanh lên! Chậm một chút là tàu chiến bị đốt trụi hết”

Nhưng mà đủ loại tiếng chuông cảnh báo reo vàng, trong căn cứ lập tức nổ tung rồi.

“Chuyện gì thế này?”

“Có kẻ địch đánh lén sao?”

“ Như là tàu chiến bị cháy, mau đi ra dập lửa nhanh lên!” Vài phút sau, binh lính trong ký túc xá chen chúc nhau chạy ra ngoài.

Mà Diệp Thần lại giống hệt như một bóng ma, nhanh nhẹn phá hủy hết tất cả radar, hệ thống phòng không lập tức bị tê liệt.

“Có chuyện gì thế?” Lúc này Taino Miyazaki cũng bị đánh thức, từ trên giường bật dậy, vô cùng hoảng sợ

“Gia chủ, căn cứ cháy rồi." Có một võ sư chạy vào nói.

“Cái gì!” Taino Miyazaki đột nhiên nhớ lại lúc Diệp Thần đánh nhau với Muto Shinaki cũng đột nhiên phun ra một ngọn lửa cháy khắp nơi, lập tức cảm thấy không xong.

"Không lẽ...! Cậu ta đến rồi?"

Nghĩ như thế, Taino Miyazaki nhanh nhẹn mặc quần áo vào, dân theo người của ông chạy nhanh về phòng của Tần Lạc Tuyết.

“Nhanh lên! Bóp chặt cổ của tất cả bọn họ! Dùng bọn họ làm con tin, nếu không chờ Diệp Thần vào đến nơi sẽ chết chắc!” Taino Miyazaki vội vàng ra lệnh.

“Cái gì? Diệp Thần đến rồi?”

Lập tức, tin tức này làm cho nhóm Tần Lạc Tuyết cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Nhưng mà chỉ chốc lát sau, cổ bọn họ đã bị bóp chặt hoặc là bị dao găm kề sát, tất cả đều bị khống chế.

“Mẹ nó, cái tên Diệp Thần này đáng sợ thật, ngay cả căn cứ quân sự Mỹ mà cũng dám xông vào, mẹ nó đúng là không phải người mà!” Ngụy Tiền Bằng đã sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nhịn không được mằng vài câu tiếp thêm can đảm.

Taino Miyazaki ở bên cạnh cũng mắng chửi xối xả, vô cùng hoảng sợ.

“Gia chủ, có lẽ chỉ là sự cố ngoài ý muốn, sao tôi vẫn không tin nổi chuyện Diệp Thần có thể xông thẳng vào căn cứ quân sự Mỹ để đốt thuyền chứ?” Có một tên võ sư không quá tin tưởng nói.

Taino Miyazaki nói: “Bây giờ tạm thời không quan tâm đến có phải là sự cố ngoài ý muốn hay không, lo trước cho chắc ăn, lỡ như…”

Kết quả ông còn chưa nói xong, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Ông đúng là một con cáo già.”

Câu nói này vừa mới vang lên, tất cả mọi người trong phòng ký túc xá này đều chấn động, theo bản năng quay sang nhìn về phía cửa phòng ký túc xá, chỉ nhìn thấy một bóng người đang từ từ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

"Má oi!"

Ngụy Tiền Bảng là người đầu tiên hét ầm lên, bịch một cái ngồi bệt xuống đất, mặt mày đầy vẻ sợ hãi.

Mẹ bà nó đây không phải Diệp Thần thì còn là ai nữa.

“Diệp Thần!” Tần Lạc Tuyết cũng bất giác vui mừng gọi

Nhưng mà ngay sau đó, nụ cười của cô lại cứng đờ, không khỏi giơ tay sở sở phần mặt đã bị thối rữa, sau đó lại rơi vào cảm giác vô cùng mất mát.

Trong lòng vô cùng đau đớn, nước mắt đã chảy thành hàng.

"Vợ à đừng khóc mà, là anh không tốt, để em phải chịu khổ rồi." Thấy chiếc mũi cao thẳng xinh đẹp của Tần Lạc Tuyết đỏ bừng, nước mắt tràn mi rơi xuống, Diệp Thần lập tức cảm thấy tim rất đau.

“Diệp Thần, em...!hu hu hu..." Tần Lạc Tuyết lập tức giống hệt như một đứa bé chịu đủ mọi chuyện tủi thân nhìn thấy ba mẹ vậy, đột nhiên càng khóc dữ dội hơn nữa, dùng mái tóc che đi phần gương mặt đã thổi rữa, hoàn toàn không dám nhìn về phía Diệp Thần, sợ nhìn thấy gương mặt của hắn hiện lên vẻ chán ghét.

“Vợ à, đừng che nữa, trong mắt của anh, em vẫn xinh đẹp giống hệt như lúc trước, em vẫn là vợ mà anh yêu thương nhất.

Diệp Thần nhanh chóng an ủi.

Kết quả hắn vừa nói xong những lời này, Taino Miyazaki và Ngụy Tiền Bảng lập tức vui vẻ.

“Diệp Thần, chúng ta làm một cuộc trao đổi được không?"

Taino Miyazaki đột nhiên nói.

“Trao đổi cái gì?” Diệp Thần hỏi

"Cậu quay về Hoa Hạ, tôi phái người đưa vợ và toàn bộ thành viên trong nhóm nghiên cứu mặt nạ của cậu quay về, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ toàn bộ, được không?” Taino Miyazaki cũng không muốn chịu thua Diệp Thần.

Ông từng gọi điện thoại cho bên bộ quân sự, bộ quân sự lại trả lời là dùng ba tấn thuốc nổ cũng nổ không chết Diệp Thần, một người đáng sợ như vậy, không thể đánh hắn ở trong nước được, nếu không sẽ rất dễ liên lụy đến những người dân vô tội trong thành phố.

Chuyện này cũng là ông mất đi tư cách chống đối với Diệp Thần

Vốn còn tưởng là trốn vào căn cứ quân sự Mỹ rồi, Diệp Thần nếu dám đột nhiên xông vào sẽ bị đánh thành bã, ai ngờ hần vẫn cứ thân không biết quỷ không hay mà xông vào được.

Cho nên mọi chuyện đã phát triển đến tình trạng này, ông chỉ có thể dùng Tần Lạc Tuyết và thành viên trong nhóm nghiên cứu mặt nạ để làm tiền cược đàm phán với Diệp Thần mà thôi.

“Xóa bỏ toàn bộ?" Diệp Thần cười lạnh: “Các ông tra tấn vợ tôi ra thế này, bây giờ lại còn muốn xóa bỏ toàn bộ, trên đời làm gì có chuyện hời như vậy chứ?"

“Nhưng mà cậu cũng đã gϊếŧ con tôi là Satoshi Miyazaki rồi, bên cậu lại chẳng có ai chết cả, tôi mới là người thiệt thòi đó.” Taino Miyazaki nói.

“Ông thiệt thòi?” Diệp Thần cười phá lên nói: “Mạng của con trai ông còn không bằng một sợi tóc của vợ tôi, các ông tra tấn vợ tôi ra nông nỗi này, tôi không gϊếŧ sạch ba đời nhà các ông tôi sẽ không hả giận”

“Cậu..." Taino Miyazaki bị cậu nói mà không biết đáp lại cái gi.

Lúc này Ngụy Tiền Bằng lại nhảy ra nói: “Diệp Thần! Đừng có rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt như thế, đây là căn cứ quân sự Mỹ, nếu như anh cứ cứng đầu như thế, cùng lắm thì ôm nhau chết chùm, đừng có mơ mà có người nào còn sống ra khỏi nơi này!"

“Anh uy hϊếp tôi à?" Diệp Thần híp mắt lại.

Ngụy Tiến Bằng cười mỉa nói: “Không nói đến chuyện cậu có thể cứu được nhóm vợ cậu hay không, cho dù cậu cứu được thì cậu có thể dẫn họ đi được sao? Chờ đến khi Mỹ lấy lại tinh thần, chắc chắn sẽ bắn nát các cậu!”

Diệp Thần đang định nói gì nữa, Tần Lạc Tuyết vội vàng nói: “Diệp Thần, anh đừng lo cho em, anh mau đi đi, em không muốn liên lụy anh"

"Đúng đó Diệp Thần, bọn tôi đều chỉ là người thường, anh dẫn mọi người theo thì không ai có thể trốn được hết, sau khi bị tra tấn suốt hai ngày này, bọn tôi cũng không sợ chết nữa, cậu cứ gϊếŧ chết cái ông già Miyazaki với thằng chó Ngụy Tiến Bảng này rồi đi đi, đừng quan tâm đến sự sống chết của bọn này" Trần Khải nói

Nhóm Lâm Khả Khả cũng khuyên như thế.

Taino Miyazaki lập tức luống cuống, vội vàng cướp một con dao găm kề sát cổ của Tần Lạc Tuyết, nhìn Diệp Thần quát lên: "Nếu như cậu còn không chịu đi, tôi lập tức gϊếŧ chết cô ta, cùng làm thì ôm nhau chết chùm!”

“Ông dám!” Diệp Thần quát lên.

“Nếu không tin thì cậu cứ thử xem!” Taino Miyazaki hung ác nói.

Ngay tại Diệp Thần chuẩn bị động thủ lúc, Tần Lạc Tuyết đột nhiên cười nói: "Diệp Thần! Thật không cần quản em.

Em cái dạng này đã không xứng với anh nên chớ vì em hại chính mình, chỉ cần anh sống thật tốt em liền sẽ rất vui vẻ! Đời này, em không thể đi tiếp với anh được nữa.

Anh phải đối xử với An Kỳ thật tốt, kiếp sau em vẫn muốn được gặp anh! Còn muốn làm vợ của anh, sinh cho anh thật nhiều bé cưng, cũng sẽ không làm việc tùy hứng liên lụy đến anh nữa."

"Xin lỗi Diệp Thần, em yêu anh!"

Khi lời nói rơi xuống, cô ấy quay đầu và lau cổ mình khỏi con dao găm.

Phụt!

Máu tươi bắn ra.

"Vợ ơi!" Diệp Thần còn tưởng là Tần Lạc Tuyết định khuyên hắn bỏ đi, không ngờ là cô lại chọn cách tự tử để cắt đứt nhớ mong của anh, từ đó khuyên anh rời đi.

Nhìn thấy một miệng vết thương đầy máu trên cổ cô, máu tươi không thể cầm được mà phun xối xả ra bên ngoài, tim Diệp Thần như chịu một đòn rất nặng, đau đến mức không thở nổi.

“Đúng là một cô bé ngốc! Không lẽ em không biết cho dù em chỉ còn là một cái xác chết thì anh vẫn sẽ dẫn em về sao?"

Hắn nghĩa thầm trong lòng, một cơn lửa giận cuồng bạo điên cuồng bùng lên trong lòng Hắn, giống như một tên ma đầu từ dưới địa ngục chui lên, vô cùng khủng khϊếp.

“Chị dâu!”

Nhóm Lâm Khả Khả cũng sợ ngây người

“Chuyện này! Chuyện này! Chuyện này.” Taino Miyazaki cũng bị máu phun khắp người, theo bản năng đẩy cô ra xa.

Diệp Thần bước lên trước một bước dài, ôm Tần Lạc Tuyết vào lòng, lập tức đưa tay che cổ cô lại, ngưng tụ chân nguyên vào lòng bàn tay, làm miệng vết thương dài mười mấy cen ti mét khép lại

“Chạy nhanh đi!” Taino Miyazaki thấy vậy, cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để bỏ trốn, lập tức hô to một tiếng, dẫn đầu chạy ra cửa ký túc xá.

Những người khác cũng đẩy đám con tin ra, chạy ào ra ngoài.

Kết quả rõ ràng cửa ký túc xả vẫn còn mở đó, nhưng giống như có một bức tường trong suốt chặn lại, lập tức nghe được một tiếng “đùng” thật lớn, Taino Miyazaki lùi về sau, đυ.ng bể đầu chảy máu mũi: “Sao lại thế này?"

Ông ta ngơ ngác, nhìn rõ ràng là cánh cử có thể đi ra ngoài, nhưng ông lại bị đυ.ng mạnh đến mắt đầy sao xẹt, ông lập tức có một dự cảm không hay bao phủ lấy cả người.

Sau đó lại là một tiếng "ai da” khác, Ngụy Tiến Bằng cũng bị đâm ngã.

"Gia chủ, không xong rồi, hình như chúng ta đã bị pháp trận bao vây rồi." Có một võ sư cấp bậc tông sư đả mấy chân lên không trung, nhưng cứ có cảm giác như đã trúng một miếng sắt lớn, tên đó kinh sợ kêu to.

Không sai, ngay lúc Taino Miyazaki kêu to một tiếng

"Chạy nhanh đi”

Diệp Thần đã lập tức bày ra một ảo trận trong ký túc xã này! Như thế, nhóm Taino Miyazaki không ra ngoài được, mà những binh lính bên ngoài cũng không vào được.

Đương nhiên, trong này có xảy ra chuyện gì thì người bên ngoài cũng nghe không được nhìn không thấy, hoàn toàn bị ngăn cách khỏi thế giới này.

“Tiêu rồi, tiêu rồi!” Ngụy Tiến Bằng lập tức giống như chết cha chết mẹ.

Taino Miyazaki cũng có cảm giác như bị rơi xuống vực sâu không đáy, nhưng vẫn kêu lên: “Mau bắt con tin lại.

Ông cho rằng chỉ cần có con tin thì sẽ có thêm một chút bảo đảm và an toàn, nếu như không có con tin luôn, vậy thì thứ chờ đợi bọn họ chỉ là cái chết.

“Dạ!” Vài tên võ sư lập tức nhào về phía nhóm Lâm Khả Khả đang lui về một sau.

Đúng lúc này, trên người Diệp Thần đột nhiên phóng ra một cổ uy thế vô cùng kinh khủng, hệt như mây đen bao phủ qua đó.

Sau khi mấy tên võ sư này bị có uy thế này bao phủ, lập tức kêu gào thảm thiết như quỷ khóc sói tru, sau đó bị cổ uy thế này đè bẹp thành một vũng máu.

Bich!

Cái này cũng đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Taino Miyazaki, ông ta lập tức xụi lơ ngồi bệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch như người chết.

Ông ta biết, ông ta tiêu rồi!

Ngụy Tiến Bằng cũng thế, anh ta hối hận muốn xanh ruột, nếu không phải tham lam, nếu không bán mạng cho nhà Miyazaki, cầm vài tỷ gia sản của nhà họ Ngụy, cho dù đi đến bất cứ quốc gia nào cũng sẽ hưởng thụ cuộc sống như thần tiên.

Cần gì phải rơi vào kết cục chờ chết như bây giờ chứ.

Mà lúc này, tay Diệp Thần đã dời ra khỏi cổ Tần Lạc Tuyết miệng vết thương dài mười mấy cen ti mét đã khép lại.

Hắn cưng chiều vuốt ve gương mặt bên kia của Tần Lạc Tuyết, nhìn gương mặt vì bị phỏng nặng nhưng lại không được chữa trị mà dân bị thổi rữa của cô, cảm thấy giống như có một tảng đá lớn đang đè lên ngực của hắn, nặng nề đến mức làm Hắn không thể thở nổi.

Tình trạng nghiêm trọng như thế này, thật ra vẫn có thể chữa trị được, nhưng dược liệu ở trái đất quá căn cỗi, có rất nhiều dược liệu đều không tìm thấy được trên thị trường, Hắn không bột đổ gột nên hồ, cực kỳ khó giải quyết.

“Hu hu...! Diệp Thần, có phải bây giờ em đáng sợ lắm đúng không?" Tần Lạc Tuyết mở đôi mắt xinh đẹp ra, Diệp đại sư Thiên đang quan sát phần mặt bị phỏng của cô, cô đau lòng hỏi.

“Không đáng sợ.” Diệp Thần cười dịu dàng, ôm chặt Tần Lạc Tuyết vào lòng.

Tần Lạc Tuyết càng khóc to hơn nữa, vừa khó vừa nói: “Anh lừa em, em cũng tự biết bản thân em đáng sợ đến cỡ nào, anh chỉ là không muốn em buồn nên mới nói như thế, thật ra anh chắc chắn là rất chán ghét gương mặt hiện tại của em, anh không nên đến cứu...!”

Không đợi Tần Lạc Tuyết nói xong, Diệp Thần đã dùng miệng chặn lại miệng của Tần Lạc Tuyết.

“Ưm ưʍ..." Tần Lạc Tuyết lập tức trợn to đôi mắt xinh đẹp của cô lên, mặt cô đã bị thổi rữa đến như thế, Diệp Thần lại còn dám hôn cô sao?

Cô vội vàng muốn đẩy Diệp Thần ra, không muốn thấy cảnh anh sẽ nôn mửa, nhưng mà đẩy thế nào cũng không thể đẩy được, ngược lại còn bị Diệp Thần công chiếm từng bước một, cuối cùng hoàn toàn bại trận, cô cũng từ bỏ việc chống cự, bắt đầu phối hợp Diệp Thần.

Nhóm Lâm Khả Khả và Trần Khải nhìn thấy cảnh này, không khỏi bội phục sự can đảm của Diệp Thần, đồng thời từ sự việc này, bọn họ cũng đã nhìn ra được Diệp Thần đã yêu Tần Lạc Tuyết sâu vào trong xương cốt, nếu không đổi thành bất cứ người nào khác cũng đều sẽ không dám đi hôn Tần Lạc Tuyết vào lúc này.

Nói thật, đúng là rất đáng sợ!

Không biết bao lâu sau, Diệp Thần mới thả Tần Lạc Tuyết ra, đầy yêu thương mà chỉnh sửa lại mái tóc rối xù của cô, dịu dàng nói: "Vợ à! Em đừng có nản lòng được không, em chỉ cần biết em là vợ của anh, em phải sống vì anh, không được ngu ngốc giống như lúc nãy nữa, nếu như không có em, anh cũng không thể vui vẻ nổi.

Tần Lạc Tuyết cảm động muốn chết, kết quả câu nói tiếp theo của Diệp Thần đã chọc cô bật cười.

“Em có biết không! Mấy ngày nay không có em ở bên cạnh, anh sắp chết đói rồi, lát nữa quay về em phải để anh ăn no nê một bữa đó.

Phụt

Tần Lạc Tuyết bật cười nói: "Em thế này rồi mà anh vẫn còn thèm sao.

“Thèm chứ." Diệp Thần nhếch miệng cười nói: "Hơn nữa, tắt đèn rồi thì cũng giống nhau thôi.

Tần Lạc Tuyết: "…”