Cùng lúc đó, trong trang viên nhà Miyazaki ở Hokkaido
“Cái gì? Ba tấn thuốc nổ mà cũng không thể nổ chết cái tên Diệp Thần kia? Xuất hiện mà không hề có chút vết thương nào?" Taino Miyazaki nhận được cuộc điện thoại do Satoshi Miyazaki gọi đến, khϊếp sợ không nói nên lời.
“Đúng đó ba, cũng may Quyền Hoàng có mặt ở đó, nếu không chắc con không còn mạng nữa rồi." Satoshi Miyazaki còn chưa hết hoảng sợ nói.
“Bây giờ con đang ở đâu?"
“Bây giờ con đang trên xe chạy đến trung tâm thành phố! Đúng rồi ba, Quyền Hoàng và Diệp Thần sắp sửa đánh nhau, lên diễn đàn võ thuật quốc tế là có thể xem livestream trực tiếp”
“Ba biết rồi! Nếu Quyền Hoàng thẳng là tốt nhất, nếu Quyền Hoàng thua, con lập tức kích động toàn bộ giới võ thuật đi đối phó với Diệp Thần, sau đó tìm một nơi an toàn trốn đi.” Taino Miyazaki dặn dò rồi cúp máy
“Nếu Quyền Hoàng thua, xem ra mình phải chạy đến căn cứ quân sự Mỹ trốn một thời gian rồi." Taino Miyazaki suy tư.
Lúc này, trên không trung gần núi Phú Sĩ.
“Tốt lắm!”
“Diệp đại sư! bây giờ khắp thế giới có mấy trăm triệu người đang quan sát hai chúng ta, trong đó có một nửa là fans của tôi, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng bị tôi gϊếŧ chết chưa?" Taketaro Sato nhận được tin tức đã bắt đầu livestream, vô cùng hưng phần hỏi.
“Nếu không phải ông muốn bị nhiều người chứng kiến cảnh ông chết đi như thế, tôi đã đưa ông xuống địa ngục từ lâu rồi." Diệp Thần mất kiên nhẫn nói.
Taketaro Sato cũng không tức giận, cười hắc hắc: "Vậy cứ thử xem là ai đưa ai xuống địa ngục.
“Nhận lấy một quyền của tôi!”
Nói xong, mặt của ông đột nhiên trở nên lạnh lùng, đành mạnh một quyền ra.
Chỉ trong chốc lát, một bóng quyền khổng lồ đang bốc khói đen ập về phía Diệp Thần đang đứng.
“Quơ tay múa chân." Diệp Thần tùy ướt lướt nhẹ, bóng quyền đã xẹt qua người anh, thuận thể đập lên trên một ngọn núi.
Đùng!
Một tiếng vang lớn, cả ngọn núi đều bị san bằng.
“Quyền Hoàng quá giỏi.”
Vô số người dân trong thành phố Đông Đô nhìn thấy sức mạnh một quyền của Taketaro Sato, đều nhịn không được kích động kêu gào” “Quyền Hoàng đúng là không hổ danh là Quyền Hoàng! Sức mạnh của một quyền này đúng là quá kinh khủng, nếu như đánh lên người của Diệp đại sư! chắc chắn sẽ đánh anh ta thành một cơn mưa máu!"
Có khán giả nhìn livestream kinh ngạc cảm thán: “Đối mặt với Quyền Hoàng kinh khủng như thế, Diệp đại sư còn có thể thẳng nổi sao?”
Vô số võ sư và người yêu thích võ thuật Hoa Hạ đều cảm thấy rất lo lắng cho Diệp Thần.
"Hừ!" Taketaro Sato Diệp đại sư Thiên đã trốn được một quyền của ông, Taketaro Sato hừ lạnh nói: "Tránh được một quyền này thì cậu còn có thể tránh được mười quyền, mấy chục quyền sao?"
Nói xong, ông ta lập tức ngưng tự sức lực cả người, hai tay nhanh chóng đánh ra mười mấy quyền.
Ầm ầm bình bình.
Lập tức toàn bộ không trung của Đông Đô đều đang quanh quần tiếng không khí nổ tung, mười mấy bóng quyền khổng lồ đen nhánh đông nghịt bao phủ lấy Diệp Thần.
“Má ơi! Quá chấn động!”
“Quyền Hoàng không hồ là Quyền Hoàng! Quá đáng sợ"
“Bây giờ xem Diệp đại sư còn trốn thế nào!
Toàn bộ người dân trong thành phố Đông Đô đều sôi trào.
Nhưng ngay sau đó, mắt của tất cả người dân trong thành phố và những khán giả đang quan sát trận đấu này đều có rụt lại, kinh ngạc thiếu chút nữa đã rớt cả tròng mắt.
Chỉ Diệp đại sư Thiên tập hợp toàn bộ sức mạnh đánh một chưởng về phía bóng quyền dày đặc đang lao đến kia.
Ngay khoảnh khắc hai bên gặp nhau, một bóng chưởng khổng lồ như một tòa nhà cao ốc chọc trời, che trời nghiền áp bay qua đó
Âm ầm ầm!
Bóng quyền của Taketaro Sato đánh vào bóng chưởng của Diệp Thần, toàn bộ đều nổ tung, nhưng bóng chưởng của Diệp Thần vẫn cứ kiên quyết kéo theo khí thế như núi Thái Sơn đang đổ ập xuống mà lao về phía Taketaro Sato.
“Không xong!”
Cơ thể Taketaro Sato chấn động kịch liệt, vô cùng hoảng sợ mà rơi xuống đất, vô cùng may mắn mà trốn được một chưởng vô cùng kinh khủng này.
Mấy giây sau.
Một chưởng khủng khϊếp này đã đánh vào sườn núi Phú Sĩ.
Đùng!
Núi Phú Sĩ bị đánh xuyên thủng, một cái động hình bàn tay thật to nằm giữa lưng núi Phú Sĩ.
Cả thế giới đều chấn động!
"Ôi má ơi!"
Taketaro Sato thấy cảnh như thế, cũng bị dọa đờ người luôn, lập tức không còn ý chỉ chiến đấu gì nữa, đạp gió bỏ chạy vào trong trung tâm thành phố.
“Làm đến mức này rồi lại định chạy trốn, xem tôi có lột da ông không!” Diệp Thần đón gió đuổi theo.
Người dân trong thành phố Đông Đô kinh ngạc muốn rớt mặt khắp nơi.
Núi Phú Sĩ lại bị đánh xuyên thủng, còn để lại một cái động hình bàn tay lớn đến như thế?
Nhưng mà Quyền Hoàng Taketaro Sato lại còn bị một chưởng này dọa đến mức sợ hãi hốt hoảng bỏ chạy sao? Trời ơi! Thầy Diệp của Hoa Hạ kinh khủng quá rồi đó?
Rất nhiều người dân trong thành phố Đông Đô đều cảm thấy tam quan bị vỡ nát, bắt đầu nghi ngờ thế giới này rồi.
“Xem ra thầy Diệp định dùng cái động hình chưởng này để nhắc nhở cho con cháu đời sau của chúng ta biết được, Hoa Hạ là nơi khởi nguồn của võ thuật, cho dù Nhật Bản của chúng ta có phát huy võ thuật để trình độ nào thì vĩnh viễn cũng không thể phách lối với võ sư của Hoa Hạ được, nơi đó nhìn thì cứ tưởng là võ thuật đã xuống dốc, thật ra đều có hổ có rồng đang ẩn giấu, là nơi mà chúng ta vĩnh viễn cũng không thể nào chiến thẳng và vượt qua được." Có một võ sư người Nhật Bản cảm khái nói.
Nhưng lúc này, Taketaro Sato đã chạy hơn một ki lô mét, lại Diệp đại sư Thiên đang đuổi đến nơi, vội vàng hồ lên: “Diệp đại sư! tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có l với cậu cả, huống chi một đứa cháu nội của tôi còn chết trong tay cậu, tôi cũng đã nhận thua rồi, sao cậu còn cứ đuổi theo mãi không bỏ?”
“Hôm qua ông dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi trên diễn đàn võ thuật thế giới một cách công khai, hôm nay lại cản đường tôi thả Satoshi Miyazaki chạy mất! Chỉ dựa vào hai điểm này, tôi lột da ông ra cũng đã coi như nương tay rồi." Diệp Thần lại trả lời.
Taketaro Sato thầm than khổ, lại hô to lần nữa: “Tôi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu, nhưng tôi đã làm lớn trận đấu này lên, cậu đánh bại tôi thì cậu sẽ càng có nhiều fan hâm mộ hơn! Đây không phải là một chuyện tốt đối với cậu sao?"
“Còn Satoshi Miyazaki, chỉ cần cậu ngừng chiến, tôi nhất định sẽ bắt cậu ta giao đến trước mặt cậu."
Ông ta đã bị một chưởng của Diệp Thần dọa sợ rồi, chỉ cần dựa vào một chưởng đó là biết được ngay tu vi võ thuật của Diệp Thần chắc chắn cao hơn ông nhiều, khả năng có thể đánh thang Diệp Thần gần như là bảng không.
Nếu như trong trận đấu xếp hạng Tôn bảng, ông chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực đánh với Diệp Thần đến cùng, bởi vì chiến đấu Tôn bảng không phải là để xếp hạng, mà là phải liều mạng.
Nhưng Diệp Thần thì sao? Sát khí dày đặc, nếu thật sự đánh đến cùng với hắn, thật sự sẽ bị hắn lột da rút gân.
Loại võ sư như ông, trong mấy trăm triệu người mới có một người, tuy rất quan trọng chiến tích, nhưng lại càng xem trọng mạng sống hơn
Tập võ không dễ, muốn tu luyện thành võ tôn lại càng không dễ, võ tôn muốn tu luyện đến cảnh giới Thần đại thành lại càng là khó khăn trong khó khăn, ông cần gì phải đi liều mạng chỉ vì mặt mũi chứ?
Phải biết là võ sư đến cảnh giới như ông, cho dù không thể tăng cao tu vi lên được nữa thì việc sống đến một trăm năm mươi tuổi vẫn rất dễ dàng.
Bây giờ ông còn chưa đến chín mươi tuổi, vẫn còn có thể khỏe mạnh cường tráng sống thêm sáu mươi năm nữa, sao lại phải đặt cược tính mạng đi chiến đấu một trận sống chết với Diệp Thần trong khi lệ chiến thẳng chỉ có một phần trăm chứ.
Có thể nói bây giờ ông đã hối hận đến xanh ruột rồi, hoàn toàn không ngờ được là thực lực của Diệp Thần lại mạnh đến như thế, nếu không cho dù ông có bị Diệp Thần gϊếŧ hết cả nhà thì ông cũng sẽ có đầu rút cổ làm rùa đen, nhất định sẽ không đi trêu chọc cái tên yêu nghiệt này
Đương nhiên, người nào cũng đều sẽ có tâm lý may mắn, nếu không trên đời này làm gì còn có tranh đấu và chém gϊếŧ nữa chứ, còn không phải là ai cũng ôm theo tâm lý may mắn đó, cứ nghĩ rằng bản thân sẽ tháng, sẽ lấy được những thứ mình muốn, cho nên mới đi mở ra các cuộc đấu tranh, chỉ đến khi thất bại rồi mới ý thức được bản thân đã sai rồi.
Taketaro Sato là ví dụ điển hình nhất.
“Đối với tôi, fan chẳng có bất cứ ý nghĩa gì cả, tôi hoàn toàn không quan tâm đến mấy thứ đó, còn Satoshi Miyazaki, tôi tìm anh ta còn dễ hơn ông tìm anh ta nhiều, cho nên ông vẫn là hết hy vọng, chờ tôi lột da ông đi." Diệp Thần nói.
“Cậu nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt tôi vậy sao?” Taketaro Sato sắp khóc đến nơi rồi.
"Không thể thương lượng được hay sao?"
“Người dám chạm vào điểm giới hạn của tôi, cho dù có trốn bao xa tôi cũng sẽ đuổi theo gϊếŧ cho bằng được.” Diệp Thần trá lời bằng giọng điệu kiên quyết.
Taketaro Sato lập tức tuyệt vọng, thấy sắp sửa bị đuổi theo đến nơi, ông cũng không chạy nữa, trong lòng hạ quyết tâm, đột nhiên xoay người.
“Tôi liều mạng với cậu!”
Ông dùng hết toàn bộ tu vi một đời đánh ra một quyền, đánh về phía Diệp Thần chỉ cách ông không đến ba mét.
“Trứng mà đòi chọi với đá, đúng là không biết tự lượng sức mình." Diệp Thần hừ lạnh, dùng một quyền đón đỡ.
Đùng!
Hai quyền chạm nhau ở giữa không trung, giống như sao Hỏa đυ.ng trúng trái đất, gây ra một cơn sóng to gió lớn, một vòng sóng xung kích vô cùng mạnh mẽ kinh khủng tràn ra từ nơi hai quyền đánh vào nhau, vừa lúc hai người còn đang ở nơi nhộn nhịp nhất của Đông Độ, trong phạm vi hai trăm mét xung quanh, bất cứ kiến trúc nào có độ cao vượt quá hai trăm mét đều bị sóng xung kích chấn động võ hết thủy tinh, thậm chí có nơi xi măng trên tường còn bị bóc ra, làm cho vô số người dân thành phố và khách du lịch bên dưới thét ầm lên.
Mấy giây sao.
"A!!"
Taketaro Sato không chịu nổi lực va chạm mạnh khủng khϊếp kia, cơ thể bay ngược ra ngoài như diều đứt dây, đâm vào tòa tháp sắt tiêu biểu của Đông Đô, đâm gãy khúc giữa của tòa tháp sắt cao hơn ba trăm mét, cuối cùng rơi theo hình cảnh cung đập mạnh xuống một đoạn đường, đập thủng một cái hố sâu vài mét hình người.
Nhưng mà ông ta cũng chỉ điên cuồng hộc máu, vẫn chưa chet.
“Không hổ danh là Quyền Hoàng, tuy năm tay không cứng bằng tôi, nhưng không thể không thừa nhận, ông mạnh hơn bạn Triệu Cửu Linh nhiều, hơn nữa mạng cũng cứng lắm, đến nước này rồi mà vẫn chưa chết." Diệp liên đứng trên cao nhìn xuống Taketaro Sato, lẩm bẩm nói.
Ngay sau đó, hắn lập tức đáp xuống, trong ánh mắt kinh sợ của hàng nghìn người dân thành phố Đông Đô, đào Taketaro Sato từ dưới hố sâu lên, sau đó nhảy lên cao vài trăm mét, chuẩn bị quăng ông ta xuống một lần nữa, cho ông ta một đòn trí mạng.
“Diệp đại sư, tôi đồng ý làm người hầu cho cậu, tôi còn có một bí mật vô cùng to lớn muốn nói cho cậu biết, cậu nhất định đừng quăng tôi xuống, nếu không tôi sẽ chết thật đó." Taketaro Sato hả cái miệng đầy máu tươi hoảng sợ kêu lên.
“Bí mật gì? Nếu không có giá trị tôi sẽ lập tức quăng ông xuống." Diệp Thần hỏi.
“Có giá trị, chắc chắn là có giá trị!" Taketaro Sato vội vàng nói: “Đó là một cái động thiên vô cùng thần bí, nằm trong núi tuyết lớn ở Hokkaido, có thể là mộ tảng của một vị thần tiên nào đó đã để lại, bên trọng còn có một con hổ lớn canh giữ.
Tôi đã đi đến đó vài lần, lần nào cũng suýt chút nữa là bị con hổ đó căn chết, nhưng mà mang ra được vài trăm kí đá bên trong đó nên tu vi của tôi mới tiến bộ nhanh như vậy, nếu Diệp đại sư có thể đánh chết con hổ lớn kia, không chỉ có thể lấy được những hòn đá có thể tăng mạnh tu vi, còn có một số bảo bối sáng lập lánh kia, vậy thì Diệp đại sư sẽ giàu to rồi.”
“Bảo tàng thần tiên?” Hai mặt Diệp Thần sáng rực hỏi.
Nơi thần tiên từng tu luyện qua, hoặc là mộ an tăng sau khi thần tiên chết, chỉ cần nơi đó có chứa rất nhiều bảo bối thì đều được gọi là bảo tàng thần tiên.
Trong thế giới ngân hà của trung tâm vũ trụ có rất nhiều rất nhiều bảo tàng thần tiên, quy mô lớn nhỏ khác nhau, ngay cả hắn sống vào chục triệu năm cũng đã để lại vài chục chỗ bảo tàng thần tiên.
Tu sĩ có tu vi càng cao, càng không có hứng thú với bảo tảng thần tiên, nhưng mà những tu sĩ có tu vi thấp thì lại rất điên cuồng đối với bảo tàng thần tiên.
Dựa theo tu vi hiện nay của Diệp Thần, chỉ có thể coi là một tu sĩ nho nhỏ, cho nên cũng khá có hứng thú đối với bảo tàng thần tiên, có lẽ sẽ kiếm được vài món bảo bối hay họ về sử dụng thì sao?
“Không biết có phải là bảo tàng thần tiên mà cậu nói hay không, dù sao nó có rất nhiều bảo bối." Taketaro Sato nói.
Diệp Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tạm thời tôi để lại cái mạng chó này cho ông, ông đến Hokkaido chờ đi, chờ tôi làm xong một việc quan trọng rồi sẽ đến Hokkaido tìm ông"
“Được được được!” Taketaro Sato vui muốn phát điện, thả ông ra rồi ông còn chờ con khỉ gì nữa, cứ chạy đến Mỹ tìm một nơi trốn đi, chờ sau này ông có đủ thực lực tự đi khám phá bảo tàng thần tiên gì đó.
Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Thần làm ông hoàn toàn do ra.
“Tôi thấy ông vẫn còn đang ôm tâm lý may mắn, tôi cho ông một huyết chủ trước đã! Nếu ông dám chơi tôi, cho dù ông trốn đến chân trời góc biển, chỉ cần tôi muốn là có thể biến ông thành một đồng máu ngay lập tức.
Nói xong, Diệp Thần cần ngón giữa, dùng máu của anh vẽ lên một phù bằng máu giữa không trung, sau đó đánh nó vào linh hồn của Taketaro Sato, rồi lại ném ông ta xuống mái nhà của một kiến trúc gần đó, đạp gió chạy trở về chỗ Thẩm An Kỳ.
“Đáng sợ đến vậy sao?”