Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 186: Sao lại thế này???

Dứt lời Ân Kiểm đi về phía cửa lớn, lúc đi ngang qua lớp phòng hộ thì ý niệm trong đầu ông ta vừa động, phòng hộ trên tường ngay lập tức hiện ra một cửa nhỏ đủ để một người đi qua.

Khi ông ta đi ra ngoài lại dùng ý niệm trong đầu mở ra một cánh cửa kích cỡ xấp xỉ như cửa chuồng chó trên lớp phòng hộ kia.

"Muốn ra ngoài đấu với tôi một trận cũng được, đi ra từ cửa chuồng chó đi." Ân Kiếm nhìn thẳng vào cánh cửa trên l*иg phòng hộ, đường kính chưa đến kia năm mươi centimet kia rồi cười lạnh nói.

Sở Hàng nhất thời cười hạ hạ nói: "Không nghĩ tới Ân đại tiên thật hung độc, đây là xem họ Diệp như chó mà đùa giỡn ư?"

"Họ Diệp, muốn cứu vợ mày thì ngay lập tức từ chuồng chó này đi ra ngoài đi!"

Diệp Thần lười quan tâm Sở Hằng, đi về phía đại môn.

Bởi vì ở trong mắt của anh thì Sở Hằng đã là chết người, anh ta muốn khiêu khiển thì cứ để cho anh ta kiêu ngạo trong chốc lát

Quả nhiên Sở Hằng lại nói: "Mọi người mau nhìn, hắn muốn đi ra từ chuồng chó đó!"

Nghe nói như thế, Tần Lạc Tuyết hận đến nghiến răng nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nghĩ đến việc Diệp Thần bị coi là chó mà đùa giỡn, cô còn có một loại xúc động muốn khóc.

Giờ phút này ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Diệp Thần, muốn biết hắn có thể tự mình đi ra ngoài hay là theo lối chuồng chó đi ra.

Nếu anh có thể tự mình đi ra ngoài thì còn có hy vọng, nhưng nếu đi từ lỗ chó kia thì chín phần mười là anh đánh không lại Ân Kiếm.

Phải biết rằng này pháp trận của Ân Kiểm chính là trong lúc phất tay áo liền bày ra, Diệp Thần nếu phá không được chứng tỏ thực lực của hắn trên cơ bản ở dưới Ân Kiếm.

Hy vọng thắng lợi đối với anh là vô cùng nhỏ bé.

Rất nhanh dưới ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người, Diệp Thần đi đến bên canh lỗ chó đó.

"Đi ra đi." Ánh mắt Ân Kiểm nhìn Diệp Thần giống như nhìn một con chó.

Không ngờ khỏe miệng Diệp Thần hơi nhếch lên, nói: "Ông cảm thấy loại tiểu tiết này của ông có thể ngăn cản được cước bộ của tôi sao?"

Ân Kiếm hạ hạ cười nói: "Có bản lĩnh cậu phá đi! Tôi còn không tin một phàm nhân như cậu lại có thể phá được pháp trận tôi bày ra."

"Dân bản xứ vô tri, nhìn cho kỹ." Diệp Thần nói xong, đột nhiên hai mắt trợn lên.

Giây tiếp theo liền nhìn thấy bên đôi mắt trong suốt như sao thần của hắn có màu đỏ tươi như lửa, phảng phất có Liệt Diễm ở bên trong xoay chuyển.

"Này..." Nhìn thấy hai mặt của Diệp Thần, nụ cười của Ân Kiếm nhất thời cứng đờ.

Ngay sau đó chợt nghe đến"Phốc" một tiếng, hai con rần lửa từ trong đôi mắt Diệp Thần bản ra, đánh vào l*иg phòng hộ trên tường, sau đó liền nhìn thấy pháp trận như tờ giấy bị đốt cháy.

"Sao lại thế này?" Trừ Ân Kiểm thì những người khác đều đưa lưng về phía Diệp Thần, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên lớp phòng hộ bị thiếu, nhất thời dẫn đến một trận kinh hô ầm ĩ

Đồng tử của Sở Hằng co rụt lại, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng khó hiểu.

"Hỏa chủng thật mạnh!" Sắc mặt Ân Kiếm nhanh chóng biến đổi.

Lập tức làm một cái chỉ quyết, muốn làm cho l*иg phòng hộ đang dần dần bị đốt nhanh chóng khép lại.

"Dưới sự thiêu đốt của hỏa chủng mà ông còn muốn khép lại pháp trận, quả thực là si tâm ảo tưởng, vẫn là ăn trước một quyền của tôi đi."

Dứt lời Diệp Thần năm chặt năm đấm, cả người giống như đạn pháo bay về phía Ân Kiếm.

"Muốn chết!" Ân Kiếm hừ lạnh một tiếng, một quyền nghênh đón Diệp Thần.

Sau đó cũng không giống như trong dự kiến của ông ta đánh bay Diệp Thần, mà là quyền đối với quyền bị Diệp Thần đánh bay ra trước cửa, xuất hiện ở bên ngoài bầu trời rộng lớn.

Giây tiếp theo, trong đại sảnh một mảnh xôn xao

"Mọi người mau đi ra nhìn xem Diệp đại sư có thể đánh thàng được Ân Kiểm hay không"

"Dựa theo một quyền này thì Diệp đại sư giống như là mạnh hơn một chút"

"Tôi có một loại dự cảm Diệp đại sư nhất định có thể đánh bại cái tên Ân Kiếm kia!"

Rất nhanh một đám người chen chúc đã tuôn ra đại sảnh Diệp gia.

Bọn họ ngửa đầu nhìn lên chỉ Diệp đại sư Thiên cùng Ân Kiểm đã đánh nhau mấy mươi hiệp, đang ở cách xa mấy mét giăng co.

"Nhóc con, quả thật là tôi đã xem nhẹ cậu, thì ra cậu còn có chút năng lực!" Ân Kiểm nói.

Diệp Thần hừ lạnh, nhanh chóng đáp lời: “Dựa vào ánh mắt của dân bản xứ như ông sao có thể nhìn ra sự lợi hại của tôi?

Hôm nay tôi sẽ cho ông thấy, cái gì gọi là tu sĩ chân chính.

Dứt lời Diệp Thần song chưởng mở ra, khẽ quát một tiếng "Trận khởi"

Chỉ trong chốc lát phần đất dưới chân Ân Kiểm xuất hiện một ngôi sao màu lam sáu cảnh, ngay sau đó một cột sáng đột ngột từ mặt đất hiện lên, vυ't cao như diều gặp gió Cửu Trùng Thiên.

"Không ổn rồi!" Sắc mặt Ân Kiếm nháy mi đã biến đổi, muốn đạp gió để né tránh, kết quả mới đi được một bước đã bị ngôi sao sáu cánh bắn ra cột sáng bao phủ ông ta ở trong đó.

Sau đó mặc cho ông ta giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát ra khỏi cột ánh sáng ấy.

"Ôi chúa ơi!"

Phía dưới gần ngàn người thấy Ân Kiếm giống như ruồi bọ bay tán loạn trong cột sáng màu xanh, tất cả đều hoan hô nhảy nhót.

"Không nghĩ tới Diệp đại sư cũng sẽ bày trận ra!"

"Trận pháp này so với trận pháp của Ân Kiếm thoạt nhìn có vẻ đẹp hơn!"

"Tên Ân Kiếm bị nhốt ở trong, để xem Diệp đại sư gϊếŧ chếthắn như thế nào!"

Đám người Triệu Cửu Linh kích động thảo luận.

Tần Lạc Tuyết trực tiếp cả kinh che miệng lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nồng đậm vẻ ái mộ.

"Nhóc con! Cậu đã làm gì với tôi? Có bản lĩnh thì thả tôi ra, xem tôi gϊếŧ chết cậu như thế nào!" Ân Kiếm không biết làm sao bèn cầm một thanh kiếm ở bên trong chém lung tung nhưng chung quy không thể phá vỡ pháp trận.

"Thả ông ra thì ông cũng đánh không lại tôi! Tôi không muốn lãng phí thời gian, gϊếŧ chết ông xong tôi còn phải tiếp tục gϊếŧ chết một đám tôm tép nhãi nhép nữa."

Nói xong Diệp Thần làm một cái chỉ quyết.

Mấy giây sau chỉ thấy bầu trời đêm đây sao ánh sáng, đột nhiên mày đen từ bốn phương tâm hướng bao phủ lại đây giống như hàng ngàn con ngựa đang chồm tới.

Khi thế làm cho người ta sợ hãi, sao có thể khủng bố như vậy.

Lúc này Diệp Thần lại khẽ quát một tiếng "Lôi đến "

Tách Tách

Chỉ một thoáng đã có một tia chớp lớn cắt qua bầu trời đêm, lập tức hướng về phía Ân Kiểm bổ xuống dưới.

"Không được!" Ân Kiểm kinh hãi muốn chết, liều mạng đυ.ng vào cột sáng muốn đánh vỡ cột sáng để tránh né lôi đình công kích nhưng như thế nào cũng không ra ngoài được.

Giây tiếp theo lôi đình to lớn nện vào người Ân Kiếm.

Ầm!

Trong khoảnh khắc đó, Ân Kiểm cao thủ không ai địch nổi bỗng nhiên biến thành bột mịn.

Cả hội trường ai nấy đều vô cùng sợ hãi

Tất cả mọi người đều hóa thành pho tượng.

Một khoảng không im lặng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mà lúc này, một tòa trong đại điện động thiên.

"Tông chủ! Không tốt! Thần bài bản mạng Ân đường chủ đã bị phá, chỉ sợ là đã bỏ mạng!" Có vị đệ tử vội vã vọt vào đại điện tổng chủ báo cáo.

"Cái gì!"

Toàn bộ tông chủ trong đại điện một mảnh kinh hãi.

Mấy giây sau một vị đột nhiên từ trên tọa ỷ đứng dậy, chấp tay cúi người nói: “Tông chủ, xem ra là quân đội ngoại giới triển khai tiến công điên cuồng, quặng linh thạch sợ là cũng bị båt!"

Tông chủ vừa nghe sắc mặt liền đại biển, vội vàng nói: “Ngũ trưởng lão, ông mau chóng dẫn người đi đến tiếp viện, không tiếc hết thảy đại giới đem lấy lại quặng linh thạch cho tôi!”

"Vâng! Tông chủ!"

"Anh, sao lại thế này? Sau một tiếng sét nổ sao bên ngoài lại không còn động tĩnh?"

Trong đại sảnh, Sở Hằng sau khi nghe thấy tiếng sét nổ thì kinh ngạc lấy lại tinh thần, cau mày hỏi.

Bọn họ luôn ở bên trong mà không ra ngoài xem cuộc chiến, sợ đang xem mà không chú ý lại bị người ta đâm sau lưng một nhát, cho nên căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Sở Cảnh nghe vậy, khuôn mặt vì bị đả thương mà tái nhợt hiện lên một chút tươi cười nói: "Em trai đừng hoảng sợ! Ân sư thúc pháp lực vô biên, chiều lỗi dẫn điện đối với ông ấy chỉ như cơm bữa.

Nếu anh không đoán sai thì một tiếng sét nổ đó là do là Ân sư thúc dẫn đến, về phần bên ngoài không nhúc nhích tĩnh thì nhất định là Ân sự thúc đã đánh chết tên nhóc họ Diệp kia, cho nên bọn họ toàn bộ mộng bức."

"Thật sao?"Sở Hằng nhất thời mặt lộ vẻ mừng rỡ sắc.

"Xem cháu còn không tin, anh của cháu còn có thể lừa cháu sao?" Sở Sơn Hà trùng mắt Sở Hằng một cái.

"Ha ha! Thật tốt quá! Ân đại tiên rất mạnh! Nỗi hận trong lòng mình rốt cuộc cũng có thể tiêu tán rồi!" Sở Hằng nhất thời mừng như điên bật cười.

Diệp Linh thấy vậy vội vàng chắp tay nói với Sở Hằng: “Chúc mừng Sở gia từ hôm nay trở đi đã trở thành đại gia tộc đệ nhất thủ đô! Sở thiếu cũng trở thành đại thiếu đệ nhất thủ đô."

Lời nói chưa dứt nhưng Diệp Linh đã dán cả cơ thể trên người Sở Hằng.

"Sở thiếu, về sau ở thủ đô, Diệp Minh tôi toàn bộ dựa vào cậu! Từ giờ trở đi chỉ cần cậu nói một câu, Diệp Minh tôi dù vượt lửa qua sông cũng không chối từ!" Diệp Minh cũng vội vàng xum xoe nói.

Không ngờ rằng Sở Hàng hừ lạnh đáp.

"Muốn theo tôi cũng có thể một nửa cổ phần công ty của tập đoàn Diệp thị phải thuộc về tôi, bằng không tôi liên gϊếŧ chết cậu rồi nuốt trọn tập đoàn Diệp Thị."

Diệp Minh: "..."

Tiếp theo Diệp Minh đẩy Diệp Linh ra, khinh thường nói: “Người dong chi tục phần như cô còn muốn mê hoặc tôi, so với chị dâu cô và Thẩm An Kỳ thì cô xách giày cho bọn họ cũng không xứng, cút qua một bên."

Diệp Linh: “...."

Sau đó Sở Hằng lại nói với Sở Cảnh: “Anh! Người phụ nữ lúc nãy anh bóp cổ đó, anh thấy thế nào?"

Sở Cảnh cười nói: "Giới bên ngoài hắn là được xưng tụng là cực phẩm đi! Tuy nhiên anh ở Huyền Thanh tông, phụ nữ có tư sắc như vậy còn nhiều mà, em thích thì cứ lấy chơi đi, một người anh cũng không cần."

"Anh đúng là người anh tốt của em, vậy em sẽ không khách khí với anh.” Mặt Sở Hằng nhất thời cười thành cây hoa cúc, cả người kích động không ngừng

Đúng vào lúc này, một tiếng thét kinh hãi vang lên.

"Sở gia chủ ngài xem! Người ở phía ngoài lui hết về đến đây!"

Đám người Sở Sơn Hà nhìn đi qua, quả nhiên thấy người ở rồi!

Ngoài cửa đột nhiên chen chúc đi vào trong phòng, phân tán ở hai bên, ở giữa nhường ra một đường.

"Ha ha! Nhất định là Ân đại tiên đặc thắng trở về!" Sở Hằng cao hứng cười nói, chỉ cảm thấy rất nhanh có thể ôm bốn mỹ nhân về nhà

"Mau theo tôi tiến lên nghênh đón Ân đại tiên thắng lợi trở về!" Sở Sơn Hà kích động bỏ lại một câu, dẫn đầu hai bước tiến ra đón.

"Mau đi lên." Sở Hằng đỡ Sở Cảnh kêu một tiếng, một đám người theo sát Sở Sơn Hà tiến ra đón.

Khi bọn họ xuất hiện liền nhìn thấy có người đang tiến từ trong đám người tới, Sở Sơn Hà đột nhiên lảo đảo một cái rồi lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã ngôi ở trên đất.

"Ông nội, ông xem Ân đại tiên là người một nhà! Ông..."

Cũng không đợi anh ta nói hết câu, một gương mặt lộ ra khiển anh ta vô cùng sợ hãi!

Ngay sau đó âm thanh đều nhịp vang lên: "Chúc mừng Diệp đại sư đắc thắng trở về!"

Chỉ Diệp Thần kéo Tấn Lạc Tuyết đang cười run rẩy bước chậm đi vào, phía sau là ông Xương cùng với một đám đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy

Chính lúc này Sở Hằng gào lên một tiếng: "Con mẹ nó!".

Giây tiếp theo!

Phù phù! Phù phù! Phù phù!

Toàn bộ đám người Sở Sơn Hà, Sở Hằng, Diệp Minh, Diệp Linh hai chân mềm nhũn không kìm được lòng mà ngồi sụp xuống đất, tuyệt vọng như cha chết mẹ chết

Chỉ có Sở Cảnh miễn cưỡng còn có thể đứng nhưng hai chân đã muốn lạnh run, sắc mặt trắng bệch.

"Mày mày mày đánh thắng Ân sư thúc của tao?" Sở Cảnh không dám tin hỏi.

Diệp Thần thản nhiên nói: “Chỉ là con kiến mà thôi! Đánh thắng ông ta thì rất kỳ quái sao?"

Sở Cảnh: "..."

Hắn đúng là đánh thắng Ân sư thúc?

[Không ổn! Nơi này không nên ở lâu! Nếu không mình chắc chắn sẽ phải chết]

Ý nghĩ vừa hiện lên, lập tức Sở Cảnh đưa tay vào trong l*иg ngực lấy ra một tấm phù chủ, sau đó chính là "Ba" một tiếng.

Một cỗ khỏi nhẹ bốc lên, Sở Cảnh ngay lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

"Sao lại thế này?" Khi nhìn thấy Sở Cảnh đột nhiên biến mất, rất nhiều người nhịn không được kinh hồ.

Diệp Thần cũng sửng sốt sau đó cười khổ nói: "Không nghĩ thằng nhóc này còn chuẩn bị độn phù, minh sơ ý rồi."

"Vậy làm sao bây giờ? Anh ta có thể tìm người báo thù anh và Diệp gia hay không?" Tần Lạc Tuyết lo lắng nói

Dù sao Ân Kiếm chính là sư thúc của Sở Cảnh, cô lo lắng Sở Cảnh tìm Hắn để bảo thủ cho sư phụ.

"Vợ cứ yên tâm! Anh có thể thông qua huyết thống để gϊếŧ chết anh ta." Diệp Thần cười với Tần Lạc Tuyết, buông tay có ra đi về phía Sở Hằng.

Sở Hằng nhất thời quá sợ hãi, vội vàng dập đầu nói: “Diệp Thần! Không... Diệp đại sư! Diệp đại gia! Tôi sai rồi, tôi cũng không dám đối đầu với ngài nữa, bảo tôi làm con chó cho ngài cũng được, cầu xin ngài buông tha cho tôi đi"