Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 187: Thọ yến

Diệp Thần lười đáp lại anh ta, một ngón tay duỗi ra, nhất thời một vạch sáng xẹt qua cổ Sở Hằng, máu tươi theo đó mà chảy ra, sau đó Diệp Thần rút một chút máu, trên không trung nổi lên một đạo phủ chủ

Ngay sau đó phù chú ở trên hư không tạo thành một hình ảnh, giống như xuất hiện một chiếc TV trống rỗng, bên trong hiện lên một vài khuôn mặt rồi vụt qua.

Có đang ăn cơm, có ở văn phòng còn chưa tan tâm, có đang tắm, cũng có đang làm việc cẩu thả kia...

"Này này này...! Hình ảnh truyền ra tất cả đều là người Sở gia!" Có người kinh ngạc nói lớn

Nhất thời tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Thần, ánh mắt như nhìn thấy quỷ

Cậu ấy làm thế nào mà làm được như vậy? Còn nữa cậu ấy muốn làm gì vậy?

Rất nhanh hình ảnh đột nhiên ngừng lướt qua, mà trong hình ảnh xuất hiện rõ một người đó chính là Sở Cảnh.

"Nguy hiểm thật, may mắn khi xuống núi Tiền sư tôn cho mình một tấm ngũ Hành độn phù, một lần độn sẽ đi được hơn ba mươi cây số mới có thể tránh thoát một kiếp, bằng không chỉ sợ sẽ bị tên kia bóp chết."

Bên trong hình ảnh, Sở Cảnh đứng ở trên mặt đất của một công viên nào đó, vỗ ngực thở dốc, biểu tình trên mặt tràn đầy may mắn khi tìm được đường sống trong chỗ chết.

"Hừ, dám gϊếŧ Ân sư thúc của tao, xem tao trở về cáo trạng trước mặt tông chủ, phái vài trưởng lão lại đây gϊếŧ sạch cả nhà mày!" Vẻ mặt của anh ta u oán, sau đó nhảy dựng lên chuẩn bị dựa vào đạp phong phi hành quay về tông môn

Đúng vào lúc này, đột nhiên [ầm] một tiếng vang thật lớn, Sở Cảnh đột nhiên tự tiêu hủy.

"Thật CMN"

Phàm là người nhìn thấy cảnh Sở Cảnh tự bạo thành một bãi máu đều tuôn ra một tràng chửi rủa thô bỉ, bọn họ đều bị thủ đoạn gϊếŧ người cách xa hơn ba mươi cây số của Diệp Thần dọa ra một đầu mồ hôi lạnh.

Đây quả thực quá kinh khủng!

Về phần Sở Sơn Hà cùng Sở Hằng, bao gồm cả bọn người Diệp Minh cùng Diệp Linh ở trong này, nhìn thấy hình ảnh này toàn bộ mặt xám như tro tàn, nhìn qua thật giống như người chết.

"Hi vọng anh cũng có thể cho tôi chết một cách thoải mái." Diệp Linh đột nhiên cười thảm đi ra! Lúc này cô ta mới biết được trước giờ bản thân mình luôn đối chọi với Diệp Thần là buồn cười cỡ nào.

Có thể nói là thua thất bại thảm hại.

"Hôm nay là ngày sinh của ông nội, tôi không muốn để lại tiếc nuối cho ông." Diệp Thần thản nhiên nói,

Sau đó trên không trung nổi lên một đạo hỏa phủ, đốt đám người Sở Hằng cùng Sở Sơn Hà thành không khí, chỉ còn Diệp Linh cùng Diệp Minh vô cùng hoảng sợ ngôi dưới đất.

Ông lão thở phào một hơi! Diệp Thần không có tàn sát người thân mà cảm thấy vui mừng.

"Ở đây có rất nhiều người quyền quý của thủ đô, tôi hi vọng ngày mai có thể nhìn thấy tin tức Diệp Linh rời khỏi giới nghệ sĩ, không làm diễn viên và ca sĩ nữa." Diệp Thần nói.

“Diệp đại sư yên tâm, Đường Tu Nhân tôi có thể làm được!"

Diệp Thần gật gật đầu, tiếp tục nói: "Diệp Minh không xứng làm tổng giám đốc tập đoàn Diệp Thị, lập tức bãi miễn chức vụ tổng giám đốc của anh ta, giữ lại ở tập đoàn Diệp Thị làm bảo vệ! Người Diệp gia có ai có ý kiến gì không?"

"Không có ý kiến!" Giọng nói thống nhất của mấy người Diệp gia đồng loạt vang lên, không một ai dám nói không thể

Tiếp theo Diệp Thần lại nói: "Bãi miễn chức vụ của chủ tịch Diệp Diệu Đông, để Diệp Diệu Hoa đảm nhiệm! Diệp Diệu Đông chuyển thành tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, ai có ý kiến gì không?"

"Ta đồng ý" Ông nội là người thứ nhất đứng dậy.

Thật biết nói đùa.

Có Diệp Thần ở đây cho dù Diệp Diệu Hoa làm chủ tịch mà cả ngày nằm ngủ ở văn phòng thì Diệp thị cũng có thể phát triển không ngừng.

"Tôi cũng đồng ý!"

“Tôi cũng đồng ý!"

"Tôi cũng đồng ý!

Bác hai, chủ tư, chú năm đều toàn bộ đứng dậy.

Dù sao chức vụ của bọn họ không thay đổi, lúc này mà còn phản đối thì chính là kẻ ngốc.

"Bác cả! Bác không đồng ý sao?" Diệp Thần nhìn về phía Diệp Diệu Đông.

"Tôi...! Đồng ý!" Diệp Diệu Đông gật đầu thật mạnh.

Lúc này Diệp Diệu Hoa chạy tới, kích động nói: "Diệp Thần! Cha không đồng ý!

Cha đã làm mì sợi hơn hai mươi năm, làm sao làm được chủ tịch"

"Đúng vậy đó Diệp Thần! Con cũng đừng làm khó dễ cha của con nữa." Dương Thục Thanh cũng vội nói.

Lúc này Hoắc Cảnh Long đứng dậy nói: "Ông Hoa và bà Thanh cứ yên tâm, tập đoàn Hoắc thị của tôi tình nguyện giúp tập đoàn Diệp thị phát triển mạnh hơn! Cam đoan khiến cho tập đoàn Diệp thị trong ba năm sẽ trở thành tập đoàn hùng hậu nhất thủ đô!”

Nói xong Hoắc Cảnh Long quỳ về phía Diệp Thần, ôm quyền nói: “Từ hôm nay trở đi Hoắc Cảnh Long tôi nguyện đi theo Diệp đại sư, vĩnh viễn không phản bội! Nếu có chút vi phạm, trời tru đất diệt"

Ngay sau đó một đảm gia tộc và nhà giàu ở thủ đô cũng đứng ra tỏ thái độ đồng tình.

"Từ hôm nay trở đi, Đường Tu Nhân tôi nguyện đi theo Thiên vĩnh không phản Nếu có chút vi phạm, trời tru đất diệt!"

"Từ hôm nay trở đi, Vũ Thiên Trường tôi nguyện đi theo Diệp đại sư vĩnh viễn không phản bội, nếu có chút vi phạm, trời trụ đất diệt"

"Từ hôm nay trở đi, Hoàng Minh Đạt tôi nguyện đi theo Diệp đại sư vĩnh viễn không phản bội, nếu có chút vi phạm, trời đất diệt" Một người lại một người đồng loạt hô lên không ngừng.

Ước chừng nửa giờ sau, thọ yến mới chính thức bắt đầu

Diệp Thần và Tần Lạc Tuyết cùng với cha mẹ theo ông lão ngồi ở chủ bàn, vô số nhân vật quyền quý ở thủ đô đều đến Diệp gia, tài sản đều trên một tỷ.

Có thể nói là khách quý tập hợp, ai đều mười rượu Diệp Thần tỏ vẻ muốn ôm đùi

"Từ nay về sau trong giới kinh doanh ở thủ đô chỉ sợ chỉ có một tiếng nói, chính là tiếng nói của Diệp gia."

Giang Sơn cũng ngồi ở chủ bàn nhìn một đám phủ thương nổi tiếng của xã hội thượng lưu giống như chó tranh nhau liếʍ chân Diệp Thần và Diệp Diệu Hoa, trong lòng không khỏi cảm khái.

"Đại trượng phu đứng ở nơi cao nhất, uống cạn thế gian phong lưu!" Thẩm An Kỳ nhìn Diệp Thần thoải mái chè chén, đôi mắt mắt lóe lên đủ loại thần sắc phức tạp.

Cùng lúc đó trên đỉnh Tuyết Sơn Hokkaido của Nhật Bản.

Đột nhiên"Âm" một tiếng, một tòa núi tuyết kịch liệt nổ mạnh.

Ngay sau đó một thân ảnh cắt qua bầu trời đêm, dừng ở Tuyết Sơn.

"Cung nghênh đại tông sư xuất quan" Tập đoàn xe Sơn Khẩu cùng với gia tộc Miyazaki hơn mấy trăm người đều cung kính quỳ bái.

"Mối thù của con ta! Miyazaki sẽ báo! Diệp Thần sẽ phải chết! Tần gia sẽ bị diệt! Miyazaki sẽ được ngưỡng" Tộc trưởng gia tộc Miyazaki nhất thời xúc động tới trào nước mắt.

"Đại tông sư Muto, nửa năm bế quan ở núi tuyết có thu hoạch được gì không?" Tổng đà chủ xã đoàn Sơn Khấu của Nhật Bản là Độ Biên Hoàng bước lên trước cung kính hỏi.

Nhật Bản là một đất nước tôn sùng võ đạo, dù đại tông sư Shinaki Muto chỉ là trợ lý của xã đoàn nhưng với tư cách là chủ của xã đoàn, Độ Biên Hoàng vẫn phải đối đãi lịch sự với ông ta.

"Ha ha!"

Nhắc đến chuyện thu hoạch, Shinaki Muto không khỏi thoải mái cười to nói: "Nửa năm bế quan này tôi không chỉ đột phá cảnh giới Thần Cảnh mà còn lĩnh hội được một chút tinh túy của võ đạo, từ Hóa Cảnh viên mãn đánh thẳng vào nhập môn cảnh giới Thần cảnh.

Không chỉ tiến vào Thần Cảnh mà còn hiểu thấu đảo gia tộc Muto của tôi hàng trăm năm qua, thế hệ trước chưa từng có ai có tài năng hiểu được tuyệt học nghịch thiên – Thiên Sát Quyết".

"Cái gì? Đại tông sư Muto hiểu được Thiên Sát Quyết?" Tộc trưởng gia tộc Miyazaki - Taino Miyazaki cực kì ngạc nhiên nói.

Phải biết rằng trong võ đạo của Nhật Bản, Thiên Sát Quyết chính là một trong bốn công pháp nghịch thiên, có lực sát thương rất khủng bố! Mỗi lần nhắc đến đều có thể khiến võ giả Nhật Bản biển sắc.

"Ừ." Shinaki Muto công khai thừa nhận, vẻ mặt đầy vui mừng.

Đột nhiên hai cánh tay của ông ta bỗng nhiên duỗi ra, thôi thúc chân khi đang dâng trào trong có thể vận hành công pháp Thiên Sát Quyết

Một giây sau liền thấy không khí bị đóng băng, trong chớp mắt xung quanh Shinaki Muto đều trải đầy băng trùy, không khí xung quanh cũng lập tức giảm xuống không độ.

"Oh"

Nhóm người chào đón Shinaki Muto xuất quan điều kinh ngạc hả hốc miệng, trong mặt trần đây rung động và sùng bái

Nghe được những tiếng kinh hồ này, Shinaki Muto chỉ cảm thấy thành tựu bao quanh, liên đánh những khối băng dày đặc như mưa về phía một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, làm nổ tung toàn bộ ngọn núi thành một bãi đất bằng phẳng.

Cả ngọn núi nhanh chóng lay động.

"Thực lực này của Đại tông sư Muto, tôi e rằng có thể chen vào top mười bảng Võ Tôn quốc tế đó." Độ Biên Hoằng một kích động nói.

"Vẫn còn chút khoảng cách nữa mới tới được top mười, có điều sẽ nhanh thôi" Shinaki Muto cười cười sau đó lại nói: "Đúng rồi! Trong lúc tôi bế quan giới võ đạo quốc tế có xảy ra chuyện gì lớn không?".

"Đúng là có xảy ra mấy sự kiện oanh động" Độ Biên Hoằng nói.

"Ồ, mau nói cho tôi nghe một chút." Shinaki Muto trông như một đứa trẻ tò mò.

Taino Miyazaki lập tức nói: "Hai tháng trước, Giang Châu ở Hoa Hạ đột nhiên nhảy ra một Diệp đại sư! Người này võ đạo tuyệt đỉnh, dễ dàng gϊếŧ chết thánh kiếm của Nhật Bản chúng ta, ngay cả một nhà của Toshi Miyazaki bao gồm một nhóm võ sĩ và gần trăm người toàn bộ đều bị hắn biển thành tro tàn".

Nói đến đây Taino Miyazaki lau nước mắt, mà sắc mặt Shinaki Muto thì lập tức tối sầm, ông ta tức giận nói: "Võ giả Hoa Hạ chết tiệt! Lại có thể hung hăng ngang ngược như vậy, quả thực không để võ giả đế quốc chúng ta vào mắt! Cho dù hắn là Diệp đại sư hay Lâm đại sư, tôi nhất định sẽ chém hắn thành tám khúc, để hắn hối hận vì đã chọc vào võ giả của để quốc hùng mạnh chúng ta."

Nghe vậy Taino Miyazaki kích động nói: "Đại tông sư Muto, có câu nói này của ngài, mối thù của một nhà Toshi Miyazaki con tôi sẽ được trả bằng máu."

"Đó là đương nhiên." Shinaki Muto kiêu ngạo nói: "Ngày mai ông sắp xếp để tôi đi Giang Châu, tôi muốn khiến tên Diệp đại sư kia biến mất trong giới võ đạo".

Taino Miyazaki vui vẻ nói liền mấy câu "Ngoại trừ chuyện này, còn có chuyện nào oanh động nữa không?"

Shinichi Muto hỏi, dường như hoàn toàn không đem Diệp đại sư để trong lòng, ông ta thấy Chiba Masato chính là rác rưởi.

Diệp đại sư chẳng qua chỉ mạnh hơn một chút so với rác rưởi mà thôi.

"Còn có một chuyện càng oanh động hơn" Độ Biên Hoàng nói: "Nửa tháng trước, Đông Nam Á bằng nhiên xuất hiện một người gọi là Diệp Bắc Minh, không chỉ gϊếŧ đại tông sư trợ lý phân đà Hồng Thịnh mà còn phá hủy phân đà Hồng Thịnh tại Đông Nam Á thành một bãi phế tích, ngay cả tên lửa cũng không gϊếŧ chết được hắn ta..."

"Cái gì?"

Chờ Độ Biên Hoằng vừa nói xong, sắc mặt Shinaki Muto kinh hãi nói: "Tên Diệp Bắc Minh đó ngay cả tên lửa cũng bắn không chết?".

"Đúng vậy, bị một cái tên lửa Patriot bắn trúng cũng không chết, còn để cho hắn chạy thoát".

"Kinh khủng! Quá kinh khủng!" Shinaki Muto thật sự bị dọa, nhịn không được sợ hãi nói: "Hắn chắc chắn đã năm giữ rõ thiên kính trong truyền thuyết, dù không phải thì cũng đã cách thiên kính không xa, chính là cái mà võ giả chúng ta theo đuổi cả đời".

Cảm thán đến chuyện này, ông ta dương như nghĩ đến gì đó, lông mày bỗng nhiên nhíu lại hỏi: "Diệp Bắc Minh này cũng họ Diệp, hơn nữa cũng xuất hiện gần đây.

Có phải với Diệp đại sư kia chính là một người không?".

"Sẽ không đâu." Taino Miyazaki thề nói: "Diệp đại sư của Giang Châu mỗi lần xuất hiện đều mặc áo choàng có mũ trùm, Diệp Bắc Minh thì không có đặc điểm này, mà Diệp Bắc Minh lại chuyên dùng một cái roi xương dài mấy chục mét, cái này chưa từng xuất hiện trên tay Diệp đại sư, mặc dù bọn họ đều họ Diệp nhưng không phải là cùng một người".

"Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi! Nếu không, đánh chết tôi cũng không dám đi Giang Châu!"

Hôm nay có thể nói là ngày nhà họ Diệp náo nhiệt nhất, vui l vẻ nhất từ trước đến nay! Tiệc đại thọ diễn ra đến nửa đêm vẫn chưa tan.

Mặc dù đại đa số mọi người đều đã uống say và được sắp xếp nghỉ ngơi nhưng vẫn có rất nhiều người nổi tiếng giàu có đang từ từ nói chuyện ở đó, cùng Diệp Thần uống không ngừng, có cảm giác sẽ không say không về.

"Diệu Hà, Thục Thanh, hai con sinh cho nhà họ Diệp một con rồng, là người có đóng góp lớn với nhà họ Diệp." Ông lão hôm nay vui vẻ uống đến say mềm, được con cái vây xung quanh, hết lời khen ngợi vợ chồng Diệp Diệu Hoa, vui vẻ không khép miệng được.

Vợ chồng Diệp Diệu Hoa cũng vì có một đứa con trai như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, nhưng hai người cũng cảm thấy buồn bực, trước kia con trai luôn rất bình thường, sao lần này lại xảy ra thay đổi lớn như vậy.

"Có lẽ là được cao nhân chỉ điểm, sau đó tiềm năng mới được đánh thức." Vợ chồng hai người cũng chỉ có thể cho là như vậy mà thôi.

"Nhìn đi, con nhìn Diệp Thần người ta một chút đi rồi nhìn lại con! Vì sao đều là con cháu của nhà họ Diệp mà Diệp Thần người ta lại có tiền đồ như vậy, con thì lại vô dụng như vậy?" Thím bốn ở bên cạnh nhìn Diệp Thần và ông lão chuyện trò vui vẻ nâng ly uống rượu.

Không quên oán giận đứa con trai mà bà ta từng lấy làm kiêu ngạo, mới phát hiện con trai mình so với Diệp Thần chẳng là cái gì

Diệp Bình hổ thẹn cúi đầu, lại nhớ tới mình từng muốn đào góc tường của Diệp Thần, có suy nghĩ chiếm chị dâu làm của riêng mình, anh ta liền đặc biệt cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy trò đùa lớn nhất của cuộc đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

"Ngày mai nhớ đi đến mấy vùng núi nghèo khó để thay đổi, chịu thêm chút khổ có lẽ tương lai con sẽ vượt qua Diệp Thần, nếu còn tiếp tục như vậy thì con sẽ chỉ là một cái đầu cá ướp muối." Thím bốn thở phì phò buông xuống một câu, ước ao ghen tị rời đi.