Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 185: Đơn đấu

"Ông..." Giang Sơn không nghĩ tới người này lại dùng thủ đoạn rút cúi dưới đáy nồi, lúc này ông ta không thể tìm được lý do để Ân Kiểm thả người.

Sở Sơn Hà thấy thế lúc này liền vui vẻ, bước ra đắc ý nói: “Chư vị võ đạo đồng nghiệp, hiện tại các người có hai con đường để chọn...

Một là quy phục Sở gia của tôi! Sau này thay Sở gia tôi làm việc, tôi có thể tha cho các người một mạng.

Hai là tiếp tục vây quanh họ Diệp, thứ chờ đợi các người chính là cái chết"

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều châu đầu ghé tai nghị luận.

Nhưng là chỉ giới hạn trong những doanh nhân, tuy bọn họ biết thân phận Diệp Thần nhưng trong lòng cũng có chút do dự, ai nấy đều lo sợ chụm đầu thảo luận.

Bởi vì chỉ cần Diệp Thần không thể hiện ra tâm lý sợ hãi thì bọn họ cũng không dám tùy tiện làm phản lỡ như Diệp Thần có thể lợi hại hơn thì sao?

"Sở gia chủ, Phan Hồng Hải tôi lựa chọn quy phục Sở gia ông" Lúc này Phan Hồng Hải nhanh chóng đứng dậy đi đến bên người Sở Sơn Hà "Sở thiếu! Tôi đứng về phía ông!" Diệp Linh đột nhiên cần rằng, đi về phía Sở Hằng.

"Sở thiếu! Tôi cũng đứng về phía ông!" Diệp Minh cũng đi qua.

"Hai người điên rồi!" Ông lão thấy thế phẫn nộ quát, ông ấy không nghĩ tới mấy người đó và chung tay tiêu diệt Diệp Thần lại chính là người Diệp gia của mình.

Lúc này ông ấy liên cảm thấy vô cùng nhục nhã.

"Ông nội, ông đừng trách cháu, cháu biết nếu không phải thế cục đột nhiên chuyển biến thì vị trí tổng giám đốc ở tập đoàn Diệp Thị của cháu tuyệt đối sẽ bị ông đổi! Cho nên cháu chỉ có thể lựa chọn Sở gia, như vậy cháu không chỉ không bị mất chức mà còn có thể có được toàn bộ tập đoàn Diệp Thị, cháu không có lựa chọn nào khác!" Diệp Minh nói.

"Mày...!" Ông lão tức giận tới mức muốn hộc máu.

"Tốt lắm!"Sở Sơn Hà vừa lòng nói: "Lựa chọn của cậu là đúng!"

Sau đó ông ta lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Long, bộ dạng tiểu nhân đắc chí hỏi.

"Hoắc gia chủ, ông thì sao?" Hoắc Cảnh Long híp mắt, trong lòng hoàn toàn không hờn giận.

Đây là muốn mình sau này làm thuộc hạ của ông ta.

Ngay lúc ông ta do dự thì Giang Sơn vội vàng nhìn về ông ta quát: “Hoắc Cảnh Long! Cậu đã đi nhầm đường một lầm, tôi hy vọng lần này cậu có thể chọn đúng đường để đi! Nếu không cậu cùng Hoắc gia vạn kiếp bất phục!"

Hoắc Cảnh Long nghe vậy, ánh mắt hoảng hốt trở nên kiên định! Ông ta đã biết mình nên lựa chọn như thế nào.

Bảo ông ta làm thuộc hạ của Sở Sơn Hà cũng khó lòng phục tùng, hơn nữa hành vi của tên Ân Kiểm này rõ ràng đang đối chọi với đại nội, nếu đứng về phía Sở Sơn Hà cũng tương đương với việc chống lại đại nội, chống lại nhà nước.

Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ dù tránh thoát một kiếp này tương lai cũng sẽ không có trái ngon mà ăn.

Thấy Giang Sơn cho mình một ánh mắt kiến nghị, lại thấy Đường Tu Nhân cùng đám người Triệu Cửu Linh vẫn không phản bội mà quây chung quanh bên cạnh Diệp Thần như trước, ông ta mơ hồ cảm Diệp đại sư có lẽ còn có một lá bài nữa chưa lật.

Sau khi trải qua một phen đấu tranh tâm lý, ông ta dẫn theo Hoắc Văn đi về phía Diệp Thần nói: “Tôi đứng về phía cậu! Có thể giữ lại cho ông cháu tôi một con đường sống hay không?"

"Để chứng tỏ quyết tâm của mình, ông lên đánh một trận với ông ta đi! Tôi có thể cho ông cháu ông một con đường sống" Diệp Thần chỉ về phía Ân Kiểm nói.

“Hắn đây là muốn chặn đường lui của mình đây mà." Hoắc Cảnh Long trong lòng nghĩ.

Nhưng ông ta vẫn để Hoắc Vẫn đứng ở một bên, lên tiếng đáp một tiếng được rồi bạo khởi nhằm về phía Ân Kiếm.

"Không biết tự lượng sức mình!" Ánh mắt Ân Kiếm chợt lạnh lùng.

Một quyền mạnh mẽ nghênh đón Hoắc Cảnh Long.

Ngay lúc Ân Kiếm bị Hoắc Cảnh Long dẫn rời đi thì Diệp Thần bước một bước về phía Sở Cảnh.

"Không tốt." Sở Cảnh cảm nhận được có người đột kích, trong lòng liên hoảng, chưa kịp phản ứng thì lại phát hiện cổ tay đang bóp cổ Tần Lạc Tuyết bị một cánh tay nắm chặt lấy.

Anh ta muốn giãy dụa lại hoảng sợ phát hiện tay mình lại không thể động đậy, vì thế kinh hô một tiếng: "Chú Ân, cứu cháu!"

Cũng không ngờ khi anh ta vừa dứt lời liền cảm nhận được một cỗ đau nhức truyền đến, chỉ thấy tay của mình bị gãy đứt.

"A!" Anh ta ôm cánh tay cụt kêu thảm một tiếng.

Giây tiếp theo anh ta cũng cảm giác như bản thân bị yêu thú thượng cổ cho một chưởng, cả người bay ngược ra ngoài.

"Tiểu Sở!" Sau khi Ân Kiểm đánh trọng thương Hoắc Cảnh Long, phát hiện Sở Cảnh bị đánh bay ra ngoài, vội vàng nhảy lên một cái đón được Sở Cảnh, lại phát hiện ngực anh ta không còn pháp phòng, giống như một con chó đã chết.

Những người ở đây còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì liền phát hiện Tần Lạc Tuyết đã được Diệp Thần ôm vào lòng.

"Diệp Thần, anh...!" Tần Lạc Tuyết áp vào ngực Diệp Thần, chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thần, khuôn mặt xinh xăn đỏ bừng đầy vẻ không tin.

Diệp Thần có thân thủ tốt như vậy ư?

Diệp Thần ôn hòa cười, cưng chiều sủng nịch xoa đầu Tần Lạc Tuyết nói: "Vợ à, kỳ thật...! Anh là Diệp đại sư."

"Cái gì!" Thân thể mềm mại của Tần Lạc Tuyết run lên, cả người đều sợ ngây ra.

Bên trong đôi mắt tràn đầy thần sắc phức tạp... Có kinh ngạc, khϊếp sợ, rung động, không dám tin.

Diệp Thần chính là Diệp đại sư? Điều này sao có thể?

"Cậu cậu cậu...! Chính là Giang Châu Diệp đại sư đang có tiếng tăm rất lớn gần đây?" Hoắc Cảnh Long đang bị thương nặng cũng tràn đầy kinh hãi nhìn Diệp Thần.

"Không sai, anh ta chính là Diệp đại sư!" Giang Sơn lấy lại ngữ khí khẳng định, sau đó ôm quyền với Diệp Thần nói: "Cung thỉnh Diệp đại sư xuất chiến!"

Triệu Cửu Linh cũng ôm quyền nói: "Cung thỉnh Diệp đại sư xuất chiến!"

Vũ Thiên Trường cũng đứng dậy: "Cung thỉnh Diệp đại sư xuất chiến!

Rất nhanh Thẩm An Kỳ thấy những người biết được thân phận của Diệp Thần đều toàn bộ đứng dậy.

"Cung thỉnh Diệp đại sư xuất chiến"

"Cung thỉnh Diệp đại sư chiến!"

"Cung thỉnh Diệp đại sư xuất chiến"

Toàn bộ đại sảnh tràn đầy âm thanh thống nhất đều nhịp.

Nhìn đến từng gương mặt quen thuộc đều xưng hô với Diệp Thần là Diệp đại sư, thỉnh cầu hắn xuất chiến, Tần Lạc Tuyết đã hoàn toàn ngơ ngẩn.

Cho dù cô không tin thế nào thì cũng không thể phủ nhận chuyện Diệp Thần thật sự là Diệp đại sư.

Cô cũng không phải không tiếp nhận được chuyện này, mà là cô cảm thấy vô cùng chấn kinh.

Chồng của mình chính là Thần mà mình vẫn sùng bái! Thật sự là rất ngoài ý muốn! Quá đột ngột Rất dọa người

"Vợ, em xem anh đồ cẩu (gϊếŧ chó) được không?" Diệp Thần ôm Tần Lạc Tuyết kiểu công chúa, dịu dàng cười hỏi cô

"A?" Tần Lạc Tuyết lúc này mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, mất mê ly nói: "Chồng à! Anh...! Đánh thắng được hắn không?"

"Đương nhiên là được." Diệp Thần bộ dạng tràn đầy tự tin nói.

Lạc Tuyết sờ sờ đầu, nói: “Vậy anh cẩn thận một chút, tên Ân Kiếm kia cũng rất khủng bố"

"Được." Diệp Thần cho cô một mắt yên tâm, sau đó đặt cô ở bên cạnh cha mẹ, xoay người phân phó: " Bảo vệ tốt cha mẹ và vợ tôi, ai dám mưu đồ gây rối với bọn họ, liền gϊếŧ chết cho tôi"

"Vâng! Diệp đại sư!" Triệu Cửu Linh và Đường Tu Nhân lấy lại ngữ khí khẳng định, tuy rằng bản thân bọn họ bị trọng thương nhưng lạc đà còn lớn hơn ngựa, người bình thường thật đúng là không thể đến gần bọn họ.

Vì thế Diệp Thần bước ra hai bước, vô cùng khí phách phun ra vài câu: "Ân lão có dám cùng bổn tọa đây đi ra ngoài một trận không?"

Tuy rằng Diệp Thần không để Ân Kiếm vào mắt nhưng anh không thể không thừa nhận Ân Kiếm tuyệt đối không phải người tầm thường, dựa theo dòng chảy của chân khí phát ra trên người ông ta! Diệp Thần liền có thể nhìn ra tu vi của Ân Kiểm lúc này và tu vi của anh khi nhập môn thông linh cảnh không khác biệt lắm.

Nếu như vậy khi tu sĩ ra tay khó tránh khỏi tạo thành lực phá hoại rất lớn! Vì không muốn ảnh hưởng đến việc tiến hành thọ yến, Diệp Thần mới bảo Ân Kiếm đi ra ngoài đấu một trận.

Nghe lời nói của Diệp Thần, Ân Kiếm ngừng chữa trị cho Sở Cảnh.

Ông ta chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sáng như đuốc bắn về phía Diệp Thần.

Thần sắc lãnh đạm nói.

"Cậu dám nói tôi là lão cẩu? Còn dám ở trước mặt tôi tự xưng bổn tọa? Cậu quả thực tôi đáng chết vạn lần!"

Phải biết rằng trong Huyền Thanh tông của ông ta, chỉ có tông chủ mới có tư cách tự xưng bồn tọa, mà Diệp Thần lại ở trước mặt ông ta tự xưng bốn tọa, đối với ông ta mà nói là vũ nhục, cũng là sỉ nhục.

"Khó chịu thì đi ra ngoài đơn đấu đi.” Diệp Thần ôm hai tay trước ngực.

Một bộ muốn chọc ông ta giận điên người nói.

Ân Kiếm bị tức đến bật cười, lặc lắc đầu nói: "Phàm nhân chính là phàm nhân, căn bản không biết tu sĩ có bao nhiêu lợi hại, cậu cho là mình đả thương sư điệt của tôi nặng như vậy thì có thể đánh thắng được tôi? Ha ha, nếu nghĩ như vậy thì mười phần sai rồi."

"Nói thật cho cậu biết! Cậu muốn đả thương tôi này ít nhất còn phải tu luyện một trăm năm mới có thể đạt tới trình độ của tôi, chính là một ngàn người như cậu, tôi cũng có thể trong thời gian một chén trà là có thể gϊếŧ sạch toàn bộ.

"Thật buồn cười, cậu cũng dám một mình đấu với tôi ư? Còn dám mắng tôi là lão cấu, tự xưng bốn tọa???

Được rồi! Tôi liền cùng cậu chơi đùa! Cho cậu biết cái gì gọi là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình."

Dứt lời ông ta tay áo vung lên, trong khoảnh khác đó còn có một tầng phòng hộ trong suốt có thể thấy được bao phủ hết mọi người trong đại sảnh

“Sao lại thế này?"

Bồng nhiên thấy một vòng bảo hộ dập dờn bồng bềnh như nước quay chung quanh sảnh phòng, rất nhiều người ở đây đều kinh hồ.

Thấy thế, Ân Kiếm hạ hạ cười nói: “Một cái khốn trận nho nhỏ mà thôi! Sau nửa canh giờ sẽ tự động gỡ bỏ, lúc đó tất cả những người ở đây đều sẽ chỉ còn là một thi thể"

"Cái gì! Ông ta đây là sợ chúng ta thừa dịp ông ta cùng Diệp đại sư một mình đấu sẽ chạy trốn, cố ý đem chúng ta vây khốn ở bên trong sau đó quay về gϊếŧ chúng ta?" Có người bị dọa đến nhịn không được cả kinh kêu lên.

"Tôi đi thử xem." Trong những võ giả không bị thương cũng chỉ có Giang Sơn thực lực mạnh nhất, lúc này đi đến lớp phòng hộ, tập trung toàn lực một quyền đánh vào lớp phòng hộ trong suốt đó.

Giây tiếp theo!

Chợt nghe thấy ầm một tiếng, nắm tay của Giang Sơn giống như viên đạn bắn vào tấm sắt, cả người đầu tiên là nghiêng về một bên sau đó bị đẩy lùi ra ngoài, mà bức tường phòng hộ kia vẫn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì.

“Trời ạ! Thật kiên cố! Đánh không phá được thì nên làm cái gì bây giờ?"

Rất nhiều người thấy thế kinh hô đi ra, nhất thời trong đại sảnh một mảnh kinh hoảng.

"Ha ha ha!"

Thấy người của Diệp Thần lâm vào khủng hoảng, Sở Sơn Hà không được cuồng ngôn nói: "Vừa rồi tôi cho các người cơ hội quy phục Sở gia tôi, các người lại do dự, không dám đứng về Sở gia bên này, hiện tại các ngươi hối hận chưa?"

"Khoan đã! Cho dù bây giờ các người muốn đứng về phía Sở gia tôi thì mấy người không cần! Chờ các người chết đi tôi sẽ đem thể lực của các người nuốt trọn toàn bộ, sau này toàn bộ thủ đô chỉ có một nhà Sở gia mà thôi.

Tất cả mọi người phải cung kính với tôi như Phật, ngầm lại thật đắc ý! Ha ha ha" Sở Sơn Hà đã hoàn toàn đảm chìm bên trong vui mừng vô tận.

"Sở Sơn Hà! Ông đừng cao hứng quá sớm, cho dù chúng ta toàn bộ có chết đi nữa, ta cũng muốn người Sở gia mấy ông không thoát được khỏi chế tài của nhà nước!" Giang Sơn lớn tiếng nói, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra bấm.

"Không ổn! Ông ta muốn báo cho nhà nước!" Nhất thời Sở Sơn Hà sắc mặt đại biển, vội vàng thúc giục nói: "Ân Kiếm, ông mau ngăn cản ông ta!"

Cấp bách là thế nhưng lại thấy Ân Kiếm vân đạm phong khinh nói: “Pháp trận chính là Đoạt Thiên chi Tao hóa, dựa theo chi trí tuệ nhân loại nghiên cứu mà thành! Có thể đem tất cả những gì bên trong pháp trận ngăn cách với bên ngoài, tin tức của ông ta truyền ra không được, tìm không thấy cách thức thích hợp thì bọn họ cũng không ra được.".

Quả nhiên Ân Kiếm vừa dứt lời liền nhìn thấy di động trong tay Giang Sơn rớt xuống

"Giang tổng quản, làm sao vậy?" Có nguyên lão hỏi.

Giang Sơn vô lực nói: "Không có tín hiệu, gọi không được."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều lấy điện thoại di động ra kiểm tra... Quả nhiên một chút tín hiệu đều không có, điều này khiến cho cơ hồ tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

Thế nhưng Sở Hằng bên này như đạt được mục đích.

"Họ Diệp! Mày nhất định sẽ phải chết! Người nhà của mày cũng sẽ phải chết! Tuy nhiên vợ của mày thì tao sẽ giúp mày chăm sóc, ha ha ha!"

Sở Hằng nhịn không được cuồng ngôn nói, đại mỹ nữ Tần Lạc Tuyết này làm sao anh ta có thể đành lòng để cô chết.

Đương nhiên anh ta cũng muốn cứu Thẩm An Kỳ, Vũ Thiên Linh, Đường Nhã Dao! Nếu người nào coi trọng thì để họ tùy tiện chọn.

Nếu ai cũng đều chưởng mắt vậy thì anh ta độc chiếm toàn bộ để mình dùng.

Nghĩ đến mỗi đêm có thể ôm đại mỹ nhân tiểu mỹ nhân cùng nhau ngủ, tâm trạng của anh ta liền kích động không ngừng.

"Xem ra sự lựa chọn của tôi là đúng, đứng về phía Sở thiếu mới là lựa chọn chính xác nhất." Diệp Linh cao hứng nhìn Diệp Thần đắc ý nói.

Diệp Minh cũng là bày ra vẻ kích động, nói với ông Xương “Ông nội à! Ông không cần lo lắng Diệp gia sẽ tuyệt hậu! Cháu sẽ giúp tập đoàn Diệp thị kinh doanh thật tốt, còn có thể vì Diệp gia nối dõi tông đường, không chừng sau vài thập niên Diệp gia có thể trở nên vô cùng hưng thịnh”

Kết quả lời của anh ta vừa nói ra liền nghe thấy một tiếng cười nhạo vang lên.

"Các người không phải cũng cao hứng quá sớm đấy chứ, cẩn thận hi vọng càng lớn thất vọng lại càng lớn đó nha.

Chỉ Diệp Thần khẽ nhếch mép cười, sau đó nhìn về phía Ân Kiếm nói: “Còn chơi xấu không cho bên trong ra ngoài, là muốn chờ tôi mời ông đi ra ngoài sao?"

"Hừ!" Ân Kiếm hừ nói: “Đi đánh một trận với tôi, xem tôi đè đầu cậu như thế nào"