Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 183: Sở Cảnh

Kèm theo giọng nói vui đến phát khóc của ông lão, người nhà họ Diệp vốn đang uể oải lại giống như măng mọc sau cơn mưa, tất cả đều nhảy cầng lên hoan hô.

"Người Hoàng cung đến rồi! Quá tốt rồi! Chúng ta được cứu rồi!" "Hoàng cung là tổ chức của nhà nước, lại là khắc tinh của võ giả.

Ở trước mặt Hoàng cung ngay cả võ giả điên cuồng thể nào trước mặt Hoàng cung cũng như cháu trai thôi, chúng ta không phải chết nữa rồi".

"Mưa đúng lúc là cái gì? Đây mới thực sự là mưa đúng lúc Cho dù ông cụ Hoắc có tức giận đến đâu cũng chẳng làm được gi".

Chỉ một lúc mà toàn bộ đại sảnh đều vang vọng đầy âm thanh hào hứng vui vẻ.

"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?"

Hoắc Vân, Sở Hằng và những người khác đều sững sờ, vẻ mặt đều hoang mang ảo não, chuyện này có nghĩa là bọn họ không thể nhìn Diệp đại sư Thiên hộc máu tại chỗ.

Trừ phi ông nội anh ta không muốn sống nữa mới đi khiêu chiến với quyền lực nhà nước.

Nhưng rõ ràng đây là chuyện không thể, ông nội hắn sẽ không ngốc đến mức chống lại nhà nước.

Quả nhiên Hoắc Cảnh Long vội vàng thu hồi sự sắc bén, điều chỉnh lại vẻ mặt vì tức giận mà vặn vẹo thấp giọng hỏi: Phan, thật hay giả vậy? Tổng quản Hoàng cung tự mình đưa vị trưởng lão của Hoàng cung tới nhà họ Diệp, ông có nhìn nhầm hay không?".

"Là thật đó ông tôi còn chưa đến tuổi mờ mắt Thấy bọn họ đều mặc áo ngũ thân đi tới tôi lập tức chạy tới thông báo cho ông".

Ông ta còn nhìn thấy tất cả bọn họ mặc đồng bộ một sắc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi tới thì sao có thể mờ mặt được chứ? “Tôi phải tranh thủ thời gian vọt tới thông báo cho ông Phan Hồng Hải có chút sợ hãi nói.

gia chủ, xem ra lời Phan gia chủ nói là thật.

Kiểu áo ngũ thân là trang phục tiêu chuẩn thấp nhất của Hoàng cung, dù không phải Tổng quản Hoàng cung nhưng nhất định là người Hoàng cung." Sở Sơn Hà lập tức nói.

Hoắc Cảnh Long khẽ gật đầu: "Xem ra người Hoàng cung thật sự đến rồi." "Vậy làm sao bây giờ, chúng ta có nên rời đi bằng cửa sổ không?"

Sở Sơn Hà, Hoắc Cảnh Long lập tức trừng mắt quay sang

“Tại sao chúng ta phải trốn? Chưa nói đến việc tôi không gϊếŧ người, nếu gϊếŧ thì tôi cũng có lý do, Hoàng cung có thể làm gì tôi?".

"Vậy cũng đúng." Phan Hồng Hải và Sở Sơn Hà khẽ gật "Hừ, coi như số cậu gặp may, nếu không bây giờ cậu đã là một cái xác Hoắc Cảnh Long nói khẽ với Diệp Thần.

"Người gặp may là ông mới đúng." Diệp Thần sửa lại: "Nếu như Hoàng cung không tới kịp, thì người chết nhất định là ông"

"Ha ha ha!" Hoắc Cảnh Long dường như nghe được câu nói hài hước nhất trên đời, cười to nói: "Thật không biết cậu lấy tự tin ở đâu mà dám nói như vậy, chỉ dựa vào cậu mà muốn gϊếŧ chết tôi sao.

Kết quả ông ta vừa dứt lời một giọng nói giống như tiếng chuông đồng truyền đến "Đúng vậy, chỉ dựa vào cậu ta thì có thể khiến ông vĩnh viễn không thể ngóc dậy nổi".

Mọi người khẽ giật mình, lập tức nhìn về phía giọng nói liên thấy mấy ông lão bảy tám mươi tuổi mặc áo dài ngũ thân chấp tay đi tới, tóc chải gọn, sắc mặt nghiêm nghị, mặc dù tuổi đã cao nhưng toát lên vẻ uy nghiêm khó tả.

"Quả nhiên là Giang tổng quản của Hoàng cung tới!" Đường Tu Nhân cũng không khỏi cảm thán, lập tức hai bước thành một bước đi ra đón, cung kính chấp tay chào ông lão mày kiếm mất sáng đứng đầu: "Giang tổng quản, sao ngài lại tới đây?".

"Là Đường gia chủ à?" Tổng quản Hoàng cung Giang Sơn ôn hòa cười nói: "Đại thọ ông lão của ngự y Hoàng cung chúng tôi là đồng nghiệp nên tới mời một ly rượu mới phải".

"Cái gì? Ngự y hoàng cung?" Lời vừa nói ra khiến rất nhiều người đều giật mình.

Một giây sau ảnh mặt mọi người đồng loạt rơi vào trên người Diệp Thần, có chấn động, có hoài nghi, có kinh ngạc và rất nhiều vẻ mặt phức tạp.

"Cậu là...! Ngự y Hoàng cung?" Hoắc Cảnh Long không dám tin hỏi.

"Đúng vậy, cậu ấy chính là Ngự y Hoàng cung, cấp chính thỉnh.

Giang Sơn đã đến gần thay Diệp Thần trả lời, mặc dù ông ta chưa từng gặp Diệp Thần nhưng nhìn ảnh chụp nhiều lần cho nên rất nhanh đã nhận ra.

Đặc biệt là sau chuyện của Diệp Bắc Minh truyền ra, cơ hồ có một đoạn thời gian mỗi ngày ông ta đều nhìn chăm chăm ảnh của Diệp Thần để nghiên cứu, cho nên bề ngoài của Diệp Thần đã khắc sau trong đầu ông ta.

"Trách không được cậu nói chuyện với tôi lại tự tin như vậy, thì ra cậu là người của Hoàng cung, chức vụ còn không thấp.

ý cười trên mặt Hoắc Cảnh Long đột nhiên biến mất.

Vốn dĩ ông ta còn lo Diệp Thần là đệ tử của tông môn ẩn dặt nào đó, nếu để cậu ta chạy thoát thì sợ sẽ dẫn tới sự trả thù của tông mòn ẩn dật, bây giờ xem ra không cần lo lắng nữa.

Liệu Hoàng cung có giúp cậu ta diệt nhà họ Hoắc của ông ta không? "Nếu như tôi không phải người Hoàng cung thì nói chuyện sẽ càng tự tin hơn." Diệp Thần liếc Hoắc Cảnh Long một cái rồi bước tới cho Tổng quản Hoàng cung Giang Sơn.

Hoắc Cảnh Long từ chối cho ý kiến.

"Đồng chí Diệp Thần! Chúng ta rốt cuộc cũng gặp mặt" Giang Sơn cười ha ha sau đó hữu nghị vươn tay ra.

"Nghe tên Giang tổng quản đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên càng già càng dẻo dai, quả thực mạnh mẽ." Diệp Thần mỉm cười bắt tay với Giang Sơn, hắn có thể không nề mặt ai nhưng mặt mũi của nhà nước không thể không nể.

Dù sao cũng sống ở đất nước này.

"Ha ha, đồng chí Diệp Thần quá khen rồi" Giang Sơn lại cười hạ hạ nói.

Sau đó Diệp Thần lại bắt tay với tám vị trưởng lão của Hoàng cung, bọn họ đều đặc biệt tới xem Diệp Thần bởi bọn họ đang nghi ngờ Diệp Thần là Diệp Bắc Minh, tất nhiên sẽ muốn nhìn Diệp Thần một cách trực tiếp.

"Thì ra đây là lý do cậu không coi ai ra gì, muốn làm gì thì làm." Thấy cảnh này trong lòng Diệp Linh vô cùng phức tạp.

"Có lẽ cho chúng ta cả đời cũng không thể vươn tới tầm cao như Diệp Thần phải không?" Đám con cháu nhà họ Diệp đặc biệt là Diệp Bình lập tức vô cùng tự ti, chỉ cảm thấy so với Diệp Thần, mười mấy hai mươi năm qua bọn họ đều sống một cách vô ích.

Về phần cô cậu, chủ thím của Diệp Thần đều hổ thẹn củi đầu, tất cả đều cảm thấy rất xấu hổ.

Bây giờ mới hiểu được hắnh vi xem thường chế giễu Diệp Thần trước kia có bao nhiêu buồn cười.

Chỉ có ông ông Xương nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này mà cả người kích động, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt.

"Nhà họ Diệp chúng ta nuôi được rồng, rốt cuộc không cần phải bị đám thế gia võ đạo ức hϊếp nữa.

Trong nhà có người là thành viên của Hoàng cung thì còn thế gia võ đạo nào dám cả gan ức hϊếp nữa.

Sau một hồi chào hỏi, Giang Sơn biết rõ mọi chuyện, lập tức mắng Hoắc Cảnh Long: "Hoắc Cảnh Long, ông thật đúng là cả gan làm loạn, dưới chân nhà nước mà ông lại dám có dã tâm diệt dòng họ, ông đây là muốn thách thức uy quyền của nhà nước sao?".

"không không không!" Hoắc Cảnh Long bị dọa cả người đều toát mồ hôi lạnh, liền vội vàng khoát tay nói: "Tôi bị lửa giận làm hoa mắt, nhất thời xúc động, mong rằng Giang tổng quản rộng lòng tha thứ."

"Hừ" Giang Sơn khẽ nói: "Loại tâm lý này của ông vô cùng nguy hiểm, trẻ về đóng cửa hối lỗi đi, đừng có chạy ra ngoài, nếu còn xảy ra chuyện tương tự, Hoàng cung nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt ông".

"Vâng vâng vâng, tôi hứa sẽ không có lần sau!" Hoắc Cảnh Long gật đầu như giã tỏi, mặc dù thực lực Giang Sơn không phải rất mạnh nhưng quyền lợi lại vô cùng rất lớn.

Chỉ cần ông ta nói một câu thì nhà họ Hoắc nhất định sẽ gặp tai hoạ ngập đâu.

"Còn hai ông Sở Sơn Hà, Phan Hồng Hải, đều trở về đóng cửa hối lỗi đi." Giang Sơn quát khẽ, đây đều là nhân vật cấp quốc bảo của giới võ đạo Hoa Hạ, ông ta thật sự không muốn bọn họ chết trên tay Diệp Thần cho nên cảnh cáo bọn họ cũng là muốn bảo vệ bọn họ.

Nếu không những người này mà chết thì nhất định sẽ gây náo loạn giới võ đạo Hoa Hạ, rất dễ bị thế lực nước ngoài xâm lược.

"Vâng vâng vâng, Giang tổng quản" Sở Sơn Hà và Phan Hồng Hải cũng liên tục gật đầu.

"Đúng rồi" Ngay lúc ba người chuẩn bị quay đi, Diệp Thần đột nhiên nói: "Muốn đi cũng được, nhưng phải quỳ xuống xin lỗi ông nội tôi.

Nếu không đừng ai nghĩ sẽ ra được cửa nhà họ Diệp".

"Cái gì?" Hoắc Cảnh Long lập tức quay đầu, vẻ mặt khϊếp sợ nói: "Muốn chúng ta quỳ xuống xin lỗi?" Ông Xương cũng bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng run rẩy chạy tới cho Diệp Thần rụt rè nói: "Diệp Thần, vậy là được rồi.

Ông nội đã rất hài lòng với kết quả này, không cần phải gây ra chuyện khác nữa".

"Đúng vậy Diệp Thần, đừng dọa ông nội con nữa." Diệp Diệu Hoa cũng vội vàng khuyên nhủ

Diệp Thần cười khổ: "Con vốn muốn bọn họ chết, bây giờ nề mặt Giang tổng quản chỉ bắt bọn họ quỳ xuống xin lỗi đã là rất hời cho bọn họ rồi".

Ông lão nhất thời không nói nên lời.

"Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, muốn bọn tôi quỳ xuống xin lỗi thì mơ đi" Hoắc Cảnh Long cứng rắn nói.

"Đúng vậy! Có bản lĩnh thì cậu gϊếŧ bọn tôi đi! Quỳ xuống xin lỗi là chắc chắn không thể!" Sở Sơn Hà và Phan Hồng Hải cũng có thái độ kiên quyết.

"Vậy được, như các ông mong muốn.

Ánh mắt Diệp Thần lạnh lẽo, trong lòng dâng lên ý muốn gϊếŧ người.

Sở Cảnh dựa theo nơi ra âm thanh nhìn lại, sau đó liên dẫn sự thúc của anh ta chạy tới.

"Sở Cảnh, cháu đây là...!Sở Sơn Hà đặt hai tay lên vai Sở Cảnh, nhìn Sở Cảnh từ trên xuống dưới với vẻ mặt nghi hoặc.

Sở Cảnh nhếch miệng cười nói: "Ông nội, đây là trang phục của Huyền Thanh đấy.

Hai mươi năm qua cháu đều ở Huyền Thanh tông tu luyện "Huyền Thanh tông?"Sở Sơn Hà nhíu mày.

"Chính là tông môn ẩn dật theo lời ngoại giới đấy ạ.” Sở Cảnh nói

"Cái gì!" Nhất thời những võ giả ở đây vô cùng kinh ngạc.

Chỉ có Sở Sơn Hà kích động run rẩy nói: "Cháu cháu cháu...!là đệ tử của tông môn ẩn dật?”

"Đúng vậy ông nội, đây là sự thúc của cháu- Ân Kiếm." Sở Cảnh chỉ vào người đàn ông bên cạnh nói.

Đúng lúc này một tiếng kêu khóc truyền đến: “Anh! Cứu em!"

Sở Cảnh dựa theo tiếng nói nhìn lại, vội vàng chạy tới ngôi chồm hổm trước mặt Sở Hằng nói: “Em là em trai của anh-Sở Häng?"

"Đúng vậy anh! Người của tông môn ẩn dật, có phải anh có phải rất lợi hại hay không?" Sở Hằng khóc hỏi.

"Đúng vậy em trai, nói cho anh biết ai muốn mạng của em”

“Anh sẽ gϊếŧ hắn!" Khi nói chuyện, thần sắc của Sở Cảnh bỗng trở nên lạnh lẽo.

"Anh vẫn nên cứu em trước đi anh, chỗ lông mày của em bị người ta châm cho một châm.

Ban đầu thì không có gì nhưng bây giờ thì hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn." Sở Hằng khóc nói.

Nghe vậy tay của Ân Kiểm Tao thành ưng tráo (giống móng vuốt chim ưng) nhằm về phía hàng lông mày của Sở Hằng, sau đó liền nhìn thấy từng đợt từng đợt mây màu tía phiêu khởi trong tay ông ta.

Rất nhanh toang một tiếng, tất cả mọi người liên nhìn thấy một cây ngân châm từ hàng lông mày của Sở Hằng bị hút ra, tiếp theo tay của Ân Kiếm nằm vào chỗ xương gãy của Sở Hằng.

Trong chốc lát Ân Kiểm nói: "Bây giờ cậu có thể đi không"

Sở Hằng động đậy chân, tiếp theo cả người kích động đứng lên: “Được rồi! Tôi có thể đi được rồi!" "Thật là lợi hại"

Thấy một màn như vậy, rất nhiều người nhịn không được kinh hồ.

"Nói cho anh biết, là ai làm?"Sở Cảnh hỏi.

"Anh, đi theo em." Lúc này Sở Hằng đi về hướng bên trong đại sảnh, chỉ vào Tần Lạc Tuyết còn đang kinh ngạc nói: “Là chồng của cô ta làm!"

Lúc này bàn tay ưng trào của Sở Cảnh hướng về phía Tần

Lạc Tuyết.

Giây tiếp theo Tần Lạc Tuyết giống như tấm sắt gặp phải nam châm.

Lúc này cô đang cách xa hơn bốn mét mà bị hút tới, thậm chí ngay cả cơ hội để cô hét lên một tiếng cũng không có mà cổ đã bị Sở Cảnh bóp chặt.

"Mau gọi Diệp tiên sinh!"Lúc này có người kêu lên.

Rất nhanh tám vị nguyên lão đại nội cùng đám người Triệu Cửu Linh chạy tới.

"Là cậu!"

Trong tích tắc nhìn thấy Ân Kiếm, tám vị nguyên lão đại nội đều kinh hô.

Sắc mặt bỗng nhiên thoáng chốc thay đổi.

"Là tôi." Bàn tay Ân Kiếm đưa ra sau lưng, thản nhiên nói: "Không nghĩ tới ở nơi này còn có thể gặp được các người." "Ông đến thủ đô để làm gì?"Có vị nguyên lão hỏi.

Ân Kiểm mim cười: “Vốn định bắt nhóm lão đầu các ông để làm con tin, để cho các người không dám pháo kích, không nghĩ tới ở đây lại gặp các người.

Vậy tạm bắt tám người các ông làm con tin cũng được.

Dứt lời Ân Kiểm một cước phóng ra

"Am!"

Mặt đất rung động, một cổ uy áp khủng bố mà cuồng bạo từ dưới chân Ân Kiểm đánh ra, ngay trong chớp mắt đã đánh ngã tám vị nguyên lão cùng với nhóm người Triệu Cửu Linh, cùng lúc thất khiếu chảy máu.

Toàn trường kinh sợ "Ôi trời ơi! Khủng bố! Quả kinh khủng!"

Mà ngay cả Hoắc Cảnh Long tuyệt thế cao thủ cũng đều bị hoảng sợ kêu lên.

Sau đó chợt nghe thấy giọng nói khinh thường của Ân Kiếm vang lên: "Một đám phàm phu tục tử, trước mặt tu sĩ tu luyện tiên đạo pháp môn ta thì các người chỉ là con kiến mà thôi.

Vì muốn bắt các người làm nhân chứng, nếu không thì đã dễ dàng nghiên chết các người rồi."

Nhưng không ngờ lúc ông ta vừa dứt lời, một giọng nói giống như từ chín tầng mây truyền đến "Người bản xứ ở nơi nào sao dám tranh giành ánh hào quang? Mau thả vợ tôi ra, bằng không sẽ cho ông thần hồn cậu diệt, ngay cả quỷ cũng đều không làm được!" (thần hồn câu diệt: hồn phi phách tán).

Mọi người nhìn về hướng có giọng nói phát ra, chỉ thấy hai tay Diệp Thần bắt chéo sau lưng đi tới.

Khi nhìn thấy Tần Lạc Tuyết bị bóp cổ, thần sắc của Diệp Thần âm lãnh khó coi, so với người lúc trước tựa như hai người.

Lúc này hắn mới là chính mình, thiếu đi một chút bất cần đời của ngày thường, nhiều hơn một cỗ khí phách uy nghiêm, phong phạm vương giả.