Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 182: Bùmmmmm

“Hừ, chỉ mới là một kẻ mới ở trung kỳ nhập môn thần cảnh còn dám làm bậy trước mặt lão phu đây.

Thật không biết tự lượng sức mình" Triệu Cửu Linh đưa tay ra sau lưng ngâm nga khinh thường khiến người ta cảm thấy vô cùng bức bách.

“Tôi là không biết tự lượng sức mình nhưng nếu ông dám động tới con cháu nhà họ Hoắc thì cơn giận của anh cả tôi sẽ khiến ông không thể hứng chịu nổi." Ông Chú của Hoắc Vân chế nhạc nói.

"Đại ca của ông là ai?"

"Hoắc Cảnh Long."

Triệu Cửu Linh đột nhiên hít một hơi lạnh.

Không khỏi quay đầu nhìn Diệp Thần.

“Đừng quan tâm đến Cảnh Long hay Cảnh Rồng gì đó đi! Trời có sập xuống thì cũng có tôi chống rồi, bây giờ cứ tiêu diệt hết chúng trước đi cái đã." Diệp Thần nói.

"Vâng!" Triệu Cửu Linh chuẩn bị bước tới

"Đừng!" Hoắc Vân vội vàng sợ hãi kêu lên: "Bọn tao còn người chống lưng khác, nếu như mày có khả năng, bản lĩnh thì để cho chúng tao gọi người."

“Cứ đánh đi, đánh xong rồi gϊếŧ sau! Để đợi xem người chống lưng khác mà các cậu gọi đến có khả năng gì!” Diệp Thần nói.

Hoắc Vân, Đường Thừa Chí và những người khác cũng không quản được liều như vậy, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra cầu cứu gia đình.

Sau khoảng hai phút.

“Có khách tới..." Tiếng nói từ bên ngoài hội trường vọng vào

“Ông lão của một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô - Đường Tu Nhân dẫn nhà họ Đường đến mừng thọ!"

“Ôi thật là vãi chưởng!” Đường Thừa Chí không khỏi thốt lên.

"Ông tôi không trả lời cuộc gọi của tôi! Tại sao ông lại đến? Chẳng lẽ ông biết bấm độn tính toán như thần? Biết tôi gặp rắc rối, gặp chuyện khó nên đặc biệt đến đây cứu tôi?”

"Cái gì? Ông của cậu Đường tới sớm như vậy?"

"Ông lão nhà họ Đường tới nhanh như vậy ư?"

"Bây giờ có sự giúp đỡ của ông lão nhà họ Đường trước.

Đợi một lát nữa khi ông nội của cậu Hoắc và cậu Sở đến, ba người mạnh như bọn họ sẽ tập hợp lại, còn cộng thêm ông của cậu Phan nữa.

Để xem còn ai dám khiêu chiến?"

Một đảm cậu ẩm như gặp được tia sáng trong bóng tối, cả người đều trở nên hưng phấn.

"Cậu Hoắc, cậu Sở! Hai người mau đi thúc thúc ông nội của hai người đi, tôi trước tiên đi gặp ông nội tôi đã." Đường Thừa Chí buông lời, sải bước ra khỏi đại sảnh.

Hoắc Vân cùng những người khác vội vàng gọi lại một lần.

Nhìn thấy điều này, ông lão nhà họ Diệp đột nhiên cười khổ.

"Không ngờ mừng thọ của Diệp Minh Xương tôi lại có thể thu hút tất cả gia Chú của tử đại gia tộc ở thủ đô đến đây như thế này! Vậy thì ngày mừng thọ này cũng không vô ích rồi.

Dù chết cũng có thể xuống hoàng tuyền đem chuyện này đi kể với bạn cũ đó."

Những người đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở thủ đô khó có thể tụ họp cùng nhau, đây chính là một dịp hiếm hoi trong hàng chục năm qua.

Và ông ấy đã may mắn có thể nhìn thấy điều đó trong ngày hôm nay.

Ông lão cảm thấy rất vinh dự, nhưng ông cũng biết rằng sau khi tứ đại gia tộc tập hợp lại để tiêu diệt thì nhà họ Diệp ở thủ đô này có lẽ cũng sẽ không còn tồn tại nữa.

Bên người Diệp Thần có Vũ Thiên Trường và Triệu Cửu Linh, bên kia là người đứng đầu Tam đại gia tộc cộng với ông Phan đứng đầu của một gia tộc giàu có, hai bên so sánh thì so ra rõ ràng thực lực của Diệp Thần yếu hơn rất nhiều.

Mà mỗi một ông lớn này đều có tính khí xấu, vô cùng chú ý thể diện.

Tất cả bọn họ đều chịu đựng cơn đau dữ dội, ánh mắt tràn đây chờ mong, tựa hồ có thể nhìn thấy máu của Diệp Thần bắn tung tóe tại chỗ.

“Cậu là ai?”, Hoắc Cảnh Long đứng trước mặt Diệp Thần, chấp tay sau lưng và trầm giọng hỏi.

Lúc này Diệp Thần đang cầm nắp chén trà, bình thản nhìn đám người Hoặc Cảnh Long đang đứng trước mặt mình, hắn khẽ nâng nắp chén trà và khẽ thổi, nhấp một chút trà rồi đầy lại, sau đó mới thản nhiên nói ra vài chữ: "Là người mà ông không thể chọc được".

Há!

Nhưng những người không biết thân phận của Diệp Thần thì bọn họ đều không bị sợ hãi bởi câu này của hắn.

Bật cười

Thẩm An Kỳ và Đường Nhã Dao đều không nhịn được mà bật cười, bọn họ chỉ cảm Diệp đại sư Thiên chắc chắn là đang giả bộ khoe khoang.

"Hừ!", Hoặc Cảnh Long hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con vật mũi chưa sạch kìa, cậu cho rằng Hoặc Cảnh Long tôi sẽ sợ hãi sao? Tôi chỉ cần lật tay một cái là có thể phá hủy toàn bộ nhà họ Diệp, sao có thể không đủ khả năng chọc cậu được?”

"Đó là trước đây, bây giờ có tôi rồi, tôi có thể phá hủy nhà họ Hoặc của ông dễ như trở bàn tay” Diệp Thần thản nhiên nói: “Nếu ông biết nhìn xa trông rộng thì lập tức trở về chuẩn bị tang lễ cho cháu trai của ông đi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, còn nếu ông và cháu trai của mình còn ngang ngược như vậy, thì tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Hoắc của ông".

"Còn cả nhà họ Sở của ông và cả nhà họ Phan nữa”.

Vừa nói xong, Diệp Thần lập tức quét mắt qua phía Sở Sơn Hà và Phan Hồng Hải.

Cả ba người lập tức sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau.

Tiếng hít sâu vang lên! ông lão hít một hơi khí lạnh, vô cùng kinh hãi nhìn Diệp Thần.

“Rốt cuộc Diệp Thần có bối cảnh như thế nào, mà dám ngông cuồng coi thường người khác như vậy?”, vợ bác cả không nhịn được mà hỏi.

“Em không biết, nhưng những lời dễ nghe mà cậu ta nói, thì dường như cậu ta rất tài giỏi” Vợ bác hai đầy ẩn ý nói.

“Hừ” Thím năm hừ lạnh nói: “Như em thấy thì chắc chắn chỉ là ba hoa bốc phét mà thôi, chỉ có ông lão trong thâm cung kia mới có thể tiêu diệt nhà họ Hoắc và nhà họ Sở, khắp Hoa Hạ này làm gì có người thứ hai như vậy!"

"Em cũng nghĩ như vậy, nhà họ Hoắc và nhà họ Sở đều là những người có nhiều cao thủ mạnh mẽ, bối cảnh hùng hậu, có ai dám tiêu diệt bọn họ?” Thím bồn cũng nói.

Bông chốc khiến toàn bộ đại sảnh đều vang lên tiếng bàn tản dị nghị.

"Ha ha ha!!!"

Lúc này, Hoặc Cảnh Long cười rộ lên nói.

"Tôi không quan tâm cậu có bối cảnh gì, cũng không quan tâm cậu có thể lực như thế nào, bây giờ cậu chỉ giống như một con kiến nhỏ đứng trước mặt tôi mà thôi”.

Nói đến đây, ông ta nhìn Phan Hồng Hải và ra lệnh: "Ông Phan, ra ngoài đóng cửa lại cho tôi, đứng bên ngoài canh cửa, không cho phép ai bước vào!"

“Được!” Phan Hồng Hải lập tức chạy đi đóng cửa.

Tất cả mọi người đều nhíu mày, trên mặt tràn ngập vẻ nghi ngờ! Bọn họ muốn làm gì?

“Lẽ nào đóng cửa để đánh chó?” Có người kinh ngạc nói.

Chẳng mấy chốc, cửa đại sảnh đã đóng lại.

“Hoắc Cảnh Long, ông muốn làm gì?” Đường Tu Nhân không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Ha ha."

Hoắc Cảnh Long cười buồn nói: “Tôi muốn gϊếŧ tất cả đảm các người ở đây, sau đó sẽ phóng hỏa tiêu diệt nhà họ Diệp, cho dù tên nhóc này có thể lực lớn như thế nào, thì cũng không thể điều tra ra được Hoắc Cảnh Long này”.

Thật ra lời của Diệp Thần khiến ông ta sởn cả tóc gáy, ông ta sợ rằng sau lưng Hắn có một thế lực đáng sợ.

Bởi vì trên đất nước Hoa Hạ này có rất nhiều Tông môn ẩn dật, quanh năm sống sâu trong hang núi, cơ bản sẽ không giao tiếp với thế giới bên ngoài, cho nên sẽ không biết tình hình ở thế giới bên ngoài.

Những Tông môn ẩn dật này đều rất mạnh mẽ, họ chỉ cần phải ra một trưởng lão ra là có thể dễ dàng gϊếŧ chết ông ta.

Nếu không gϊếŧ Diệp Thần, thì từ nay về sau nhà họ Hoặc sẽ bị mất mặt ở thủ đô, không thể ngẩng đầu lên được.

Gϊếŧ hắn ta, thì lại sợ phía sau lưng của Diệp Thần có thể lực hùng hậu của Tông môn ẩn dật, sợ tin tức này truyền đến tại của Tông môn ẩn dật.

Sau đó bọn họ sẽ tiêu diệt nhà họ Hoắc

Vì vậy ông ta chỉ có thể lựa chọn cách này, gϊếŧ tất cả đám người có mặt ở đây, chỉ có như vậy thì mới chặt đứt mọi tin tức.

“Cái gì!" Nghe thấy Hoặc Cảnh Long nói vậy, vẻ mặt của tất cả những người có mặt đều thay đổi rõ rệt.

Đặc biệt là những người không biết thân phận của Diệp Thần, nhiều người sợ hãi đến phát khóc.

Trong phút chốc, cả hội trường rơi vào cảnh hoảng loạn.

"Hoặc Cảnh Long! Ông có biết ông đang làm cái gì không? Nghịch với lửa thì ắt sẽ bị lửa thiêu, ông có biết câu này không?”.

Đường Tu Nhân hét lớn: "Nề mặt quen biết nhiều năm, tôi quên ông nên xin lỗi cậu Diệp đi.

Sau đó cút ra khỏi nhà họ Diệp, nếu không kết cục đang chờ ông chính là thảm họa diệt vong!”

"Đường Tu Nhân!” Hoặc Cảnh Long tức giận nói: "Ông đánh gãy chân cháu trai tôi, tôi còn chưa tính số với ông, vậy mà ông còn mặt dày dạy dỗ tôi, vậy thì để tôi xử lý ông trước!"

Vừa dứt lời, Hoắc Cảnh Long liền trừng mắt, lập tức trở nên hung bạo, móng vuốt như chim ưng về phía Đường Tu Nhân, thậm chí có thể nhìn thấy một khối năng lượng đáng sợ ngưng tụ trong lòng bàn tay của ông ta, giống như một cái máy xay thịt, túm vào một người liền khiến người đó biến thành bãi máu trong giây lát.

“Anh Triệu, chúng ta cùng nhau xông lên!” Đường Tu Nhân cũng không chịu thua, quăng lại một câu, sau đó liền đầm về phía Hoắc Cảnh Long.

Bum!

Một làn sóng kinh hoàng tỏa ra xun quanh.

Cho dù có một sức mạnh bí ẩn, nhưng vẫn có rất nhiều người bị quật ngã.

Chiếc đèn chùm trên trần nhà rung chuyển dữ dội.

Trong giây tiếp theo, Triệu Cửu Linh chỉ ngón chân của mình một chút, biến ra một quả đạn pháo tung về phía Hoặc Cảnh Long.

Mà Hoặc Cảnh Long vẫn rất bình tĩnh, tấn công dữ dội về phía Triệu Cửu Linh, trong tích tắc, một đòn mạnh mẽ cao như núi thái sơn đề về phía Triệu Cửu Linh.

"Không ổn rồi."

Sắc mặt của Triệu Cửu Linh lập tức thay đổi, sử dụng toàn bộ sức lực tấn công lại

Bum!

Cú đấm đó bị phá hủy, một cỗ năng lượng kinh khủng đánh bay Triệu Cửu Linh ra ngoài, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn hình người.

Sau đó, Hoắc Cảnh Long sử dụng tay còn lại đẩy một cái về phía trước khiến Đường Tu Nha cũng bay ra ngoài như diều đứt dây, cuối cùng đập vào tường và phun ra một ngụm máu đỏ ngòm.

Từ tay đến cuối chỉ mất chưa đầy nửa phút.

Đường Tu Nhân và Triệu Cửu Linh thất bại.

Hoắc Cảnh Long vẫn bình thường không sao cả.

Kinh khủng! Quá kinh khủng!

Đám người Vũ Thiên Trường lập tức run rẩy, dường như bọn họ đã đánh giá thực lực của Hoắc Cảnh Long quá thấp rồi chăng "Ông nội”

Lúc này Đường Nhã Dao mới hoàn hồn, nhanh chóng lao tới kéo Đường Tu Nhân ra khỏi bức tường, chỉ nhìn thấy Đường Tu Nhân ngồi phịch xuống đất.

"Quá khủng bố!”

Đường Tu Nhân kinh ngạc nói: “Không ngờ ông đã bước vào cảnh giới Thần cảnh đại thành!"

“Nếu không thì ông cho rằng là gì?” Hoắc Cảnh Long thán nhiên mỉm cười, chấp tay sau lưng nói, trông vô cùng bình thản.

ừng ực!

Khi biết Hoắc Cảnh Long bước vào cảnh giới Thần cảnh đại thành, ngay cả biết Diệp Thần có lợi hại cỡ nào đi chăng nữa, thì Thẩm An Kỳ cũng không khỏi nuốt nước bọt, ngay cả Thấm An Kỳ biết Diệp Trần kinh khủng cũng không nhịn được nuốt nước bọt, cô không khỏi cảm thán bởi vì Hoa Hạ thật sự là nơi tụ tập của những nhân vật tài giỏi.

Cần cử tu luyện này còn đáng sợ hơn cả Đại sư trợ tả của tổng đà Hồng Thịnh

“Còn ai dám khiêu chiến với tôi thì đứng ra Hoắc Cảnh Long lướt mắt nhìn tất cả mọi người trong đại sảnh, kiêu ngạo"

Bầu không khí yên tĩnh đến nghẹt thở.

"Ha ha ha!”, Vân nhìn thấy vậy không nhịn được mà điên cuồng cười lớn: "Họ Diệp kia! Bây giờ thì biết ông nội tôi lợi hại cỡ nào rồi đúng không? Cứ chờ ông nội tôi gϊếŧ chết cả nhà anh Ha Anh ta vừa nói xong, thì tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều khóc lóc sòm, mắng chửi Diệp Thần.

“Nhóc con, cậu chịu chết đi” Cảnh Long nheo mắt liếc nhìn Diệp Thần, và bước ra ngoài.

“Là ông mới phải đi chết" Diệp Thần ngồi nãy đến giờ, lúc này mới đứng dậy nói.

Tần Lạc Tuyết sửng sốt, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Diệp Thần, nước mắt lưng tròng nhìn chăm chăm Diệp Thần.

Cô biết rằng Diệp Thần lại muốn mạo hiểm.

Diệp Thần cười, cưng chiều xoa đầu nhỏ của cô, đang định lên tiếng.

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang đến.

Mọi người nhìn về phía cánh cửa chính đang đóng đột nhiên mở ra, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Phan Hồng Hải đang chạy vào trong.

"Không ổn rồi, gia chủ Hoắc, Hoàng cung tổng quản dẫn theo tám vị trưởng vào đến đây rồi!”

Lời vừa nói ra như thể một tiếng sấm nổ vang trong đêm tĩnh lặng, khiển tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.

"Cái gì!" Hoắc Cảnh Long vốn dĩ không ai bị nổi lập tức rút chân về như bị điện giật, sắc mặt đột nhiên đại biển.

"Ha ha!" Ông lão vốn đã tuyệt vọng đột nhiên bật dậy khỏi ghế rồi cười to hai tiếng, sau đó hốc mắt lại ướt.

“Trời không diệt nhà họ Diệp! Trời không diệt nhà họ Diệp!"