Diệp Thần ôn nhu sở đầu cô, rồi thản nhiên nhìn Phương Thi Nhã, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Chủ tịch tập đoàn Thiên Chính Quốc Tế, Phương Thi Nhã phải không? Nếu cô đã nói ở Đề Ngạn rất có địa vị, thì để tôi gọi một cuộc điện thoại xem địa vị của cô đến đâu.
Dứt lời, Diệp Thần liền lấy điện thoại di động ra.
"Nếu anh muốn biết giám đốc Phương ở Đề Ngạn có thực lực thế nào, tôi có thể nói cho anh.
Tài sản của Thiên Chính Quốc Tế lên tới bảy mươi tỷ, giám đốc Phương lại là nữ giám đốc xinh đẹp nhất ở Đề Ngạn.
Cô ấy kết giao với hơn nửa con cháu quyền quý ở Đề Ngạn, không phải chỉ bằng một người mở cái phòng khám là có thể so sánh được."
Một thương nhân giàu có ở Đề Ngạn đứng dậy nói.
"Đúng thế, những người quyền quý mà cô ấy quen biết, tùy tiên nói một cái tên cũng đủ để chèn ép người có địa vị nhất ở Giang Châu." Lại có thêm một thương nhân Đề Ngạn tiếp lời.
“Hiện tại đã biết tôi có bao nhiêu thực lực đi, còn muốn tiếp tục gọi điện thoại sao?" Phương Thi Nhã cười lạnh nhìn Diệp
Thiên.
"Mục đích của tôi không phải là hỏi cô có bao nhiêu cường thể mà chính xác hơn thì tôi muốn thử em có thể đem vị trí giảm đốc Thiên Chính Quốc Tế của cô kéo xuống, nhìn xem cô làm cách nào uy hϊếp vợ tôi." Diệp Thần nói.
Dứt lời, Diệp Thần bẩm một dãy số.
"Ha ha! Anh chỉ là một người xuất thân từ khu bình dân của thành phố Giang Châu.
Lại dám dọa nạt Phương Thị Nhã tôi, tôi không nghe lầm chứ?" Phương Thi Nhã cười đến bụng cũng đau.
"Người xuất thân từ khu bình dân quả nhiên không có đầu óc, Thiên Chính Quốc Tế không phải thứ anh ta muốn làm là có thể làm " "Anh ta mà muốn giao lưu với Thiên Chính Quốc Tế, đúng là người sĩ nói mộng" "Khiến giám đốc Phương mất hứng, cẩn thận giám đốc Phương vận dụng mối quan hệ gây bất lợi cho tập đoàn Tâm Đức của vợ anh ta cũng nên.
Một đám thương nhân Đề Ngạn trào húng cười.
"Nếu anh có năng lực liền cứ làm, bằng không hôm nào đó tôi liên gây phiền cho công ty của vợ anh" Phương Thi Nhã khoanh tay trước ngực, làm bộ dạng không hề sợ hãi nhìn Diệp Thần.
Không nghĩ tới, khi cô vừa dứt lời, chợt nghe thấy một giọng nói khiến cô lạnh người.
"Diệp tiên sinh, buổi tối còn gọi điện cho Đỗ Nguyệt Hoa tôi, có phải hay không là mang Diệp phu nhân đến Đề Ngạn chơi? Nếu đúng thể thì để tôi qua thu xếp cho anh cũng Diệp phu nhân." "Cái gì!"
Đỗ Nguyệt Hoa vừa nói xong, thương nhân Đề Ngạn ở đây nhất thời chấn động, tất cả đều nuốt nước bọt mà vếnh tại lăng nghe.
Phương Thi Nhã lảo đảo lùi về sau hai bước, sắc mặt cô ta lập tức trang bệch.
"Không phải như vậy, tôi chỉ muốn hỏi ông một việc, nếu tôi muốn xử lý Thiên Chính Quốc Tế, ông có làm được không?" Diệp Thần hỏi.
"Diệp tiên sinh, chỉ cần một câu nói của anh, đừng bảo chỉ là một Thiên Chính Quốc Tế nho nhỏ, đến cả Triệu gia và Lục gia của Đề Ngạn, Đỗ Nguyệt Hoa tôi cũng dám lột của bọn họ một tăng da!" Đỗ Nguyệt Hoa dùng ngữ điệu khẳng định kiên quyết nói.
"Một Thiên Chính Quốc Tế nho nhỏ, nghĩa là có thể dễ dàng giải quyết phải không, lão Đỗ?" Diệp Thần hỏi, lại liếc Phương Thi Nhã một cái, chỉ thấy cô ta đã muốn run rẩy.
"Làm được, làm được, hàng hóa của bọn họ căn bản đều cập bến tàu của tôi, chỉ một câu của tôi cũng có thể khiến cho Thiên Chính Quốc Tế hỗn loạn, không khó để hủy nó.
Chỉ cần ba đến năm ngày đã đủ làm Thiên Chính Quốc Tế phá sản nha." "Đừng, Đồ gia! Ngàn vạn lần đừng như vậy!" Phương Thi Nhã cuối cùng đã biết sợ hãi, chạy đến trước mặt Diệp Thần, hướng vào tay đang cầm điện thoại của anh, hét lên: "Đỗ gia, tôi là Phương Thi Nhã, từng tiếp rượu ngài, còn cùng ngài...!Ngài không thể xử lý Thiên Chính Quốc Tế được!"
Điện thoại lặng im trong chốc lát, nhưng rất nhanh có giọng "Phương Thi Nhã, cô có phải hay không đã đắc tội Diệp Tiên nói tức giận vang lên:
Sinh hả?" "Tôi tôi tôi." "Xem ra là cô đã đắc tội Diệp tiên sinh rồi, tôi đây chỉ có thể đem Thiên Chính Quốc Tế hủy đi thôi.
Diệp tiên sinh, anh cho tôi thời gian ba ngày, tôi cam đoạn có thể làm tên của Thiên Chính Quốc Tế biến mất" "Được, vậy ông cứ làm thế đi."
Nói xong, Diệp Thần ngắt điện thoại.
"Diệp tiên sinh, tôi sai rồi, tôi không biết ngài và Đỗ gia có quan hệ như vậy, ngài đánh tôi mang tôi cũng được, cầu xin ngài đừng xử lý công ty của nhà tôi.
Phương Thị Nhã quỳ xuống khóc lóc,
Nhìn thấy một màn này, thương nhân phủ quý của Đề Ngạn lập tức lùi ra xa, rất xa, đứng nép một bên, chỉ sợ bị Diệp Thần chú ý tới, sau đó lại kêu Đỗ Nguyệt Hoa xử lý họ.
"Thế nào, không phải có nói tôi có bản lĩnh thì cứ làm, sao giờ lại không cho tôi xử lý công ty nhà cô?" Diệp Thần cười khẩy.
"Tôi tôi tôi...!Là tôi nói đùa thôi Diệp tiên sinh".
Phương Thi Nhã nóng ruột.
Cô làm sao có thể ngờ được một người xuất thân từ khu bình dân lại có quen biết với Đỗ Nguyệt Hóa.
Quen biết thì quen biết thôi, ai lại nghĩ đến Đỗ Nguyệt Hoa thực sự nghe lời anh ta như vậy? Phải biết rằng, cô ta vốn có lý do để không sợ hãi, vì cô cũng biết Đỗ Nguyệt Hoa, thậm chí còn từng cùng ông ta phát sinh quan hệ.
Nhưng mà, có mối quan hệ như thế, ở trước mặt Diệp Thần, Đỗ Nguyệt Hoa lại trực tiếp trở mặt.
Đây là điều cô không lường đến.
Những doanh nhân giàu có ở Giang Châu hầu hết đều tham gia hôn lễ của Diệp Thần, cho nên cũng biết rõ thực lực của anh, nhưng những phú thương ở nơi khác thì không biết.
Chỉ tới lúc này, bọn họ mới hiểu rõ sự lợi hại của người xuất thân bình dân thấp kém nghèo hèn kia.
"Hóa ra giám đốc Tần không phải là mù quáng.
Nàng cưới chồng như vậy hắn có nguyên do, ngay cả người có địa vị nhất ở Đề Ngạn là Đỗ Nguyệt Hoa còn nghe lời anh ta như vậy, chắc chắn thân phận không hề thấp." Có thương nhân Đề Ngạn cảm khái nói
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên: "Ai có lá gan lớn như vậy, lại dám đùa giỡn với người phụ nữ của tôi?"
Mọi người theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy hai thanh niên tiêu sải bước tới.
"Anh rể, là hai cái người ngu ngốc kia." Tần Lâm Vẫn ánh mắt sắc bên chỉ vào họ.
Quả nhiên, là hai người Triệu Văn Triết và Lâm Khải.
Chỉ một thoáng, cả đảm thương nhân Đề Ngạn vốn đang rụt đầu rụt cổ, lúc này đều vươn tay chào hỏi, bám lấy Triệu Văn Triết.
Phương Thi Nhã không tiếp tục cầu xin Diệp Thần nữa.
Giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, cô ta đứng dậy, ủy khuất khóc lên.
Vốn là một giao tế hoạt ở Đề Ngạn, Phương Thi Nhã đã bồi qua bao nhiêu người, chính cô ta cũng không đếm hết, mà Triệu Văn Triết là một trong số đó.
(*Brit "giao tế hoa", gái hồng lâu, xưa chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp với hàm ý khinh miệt, nay còn chỉ mỹ nữ chuyên tiếp khách hạng sang) "Thi Nhã, có chuyện gì vậy?" Triệu Văn Triết đi tới, liếc nhìn Diệp Thần một cái, sau đó mới dò hỏi.
"Ô ô.." Phương Thi Nhã càng khóc lớn hơn, chỉ Diệp Thần, ke le: "Triết thiếu, anh ta khi dễ em, làm Đỗ Nguyệt Hoa muốn đem Thiên Chính Quốc Tế của em phá sản, anh nhất định phải thay em nói vài lời " "Cái gì? Anh ta dám kêu Đỗ Nguyệt Hoa xử lý Thiên Chính
Quốc Tế?" Triệu Văn Triết dở khóc dở cười: "Đỗ Nhạc Hoa thì tính là cái gì, nghĩ muốn đầu với Thiên Chính Quốc Tế, có hỏi qua ý ta sao?"
Sau anh ta nhìn về phía Diệp Thần, áp bức nói: "Tiểu tử này, đừng tưởng rằng có quen biết với Đỗ Nguyệt Hoa thì muốn làm gì liền làm.
Tao nói cho mày biết, ở trong mắt Tao, Đỗ Nguyệt Hoa chỉ là một loài bò sát, chỉ cần Tao muốn thì có thể dẫm nát ông ta" "Về phần mày, đối với tao thì ngay cả tư cách xuất hiện cũng không có.
Nếu thức thời, hiện tại mày liền quỳ xuống xin lỗi Thi Nhã, bằng không tao có rất nhiều phương pháp khác nhau để gϊếŧ chết máy!"
Triệu Văn Triết gần như một hơi nói hết, không chỉ mặt không đỏ, ngược lại tràn đầy thần sắc tự tin, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhận ra Triệu Văn Triết tuy giả bộ dồn ép nhưng cũng có thực lực tương xứng.
Vì thế, không ít người ghé tai nhau bàn luận.
"Vị thiếu gia nhà họ Triệu này có bộ dáng cũng thật ngông cuồng, lại dám nói người có địa vị nhất ở Đề Ngạn là loài bò sát, tùy tiện có thể giảm nát.
Nếu thật sự như vậy, thể lực sau lưng anh ta phải đáng sợ đến mức nào đây?" "Tôi đoán anh ta thực có bản lãnh này đấy, bằng không thì giám đốc Phương đã không coi anh ta như cọng rơm cứu mạng.
"Vấn đề là, anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, dám nói những lời càn rỡ thế?"
Ngay cả người đứng đầu Hắn gia ở Giang Châu là Hắn Văn Đức cũng tò mò đến gần Ngụy Thái, nhẹ giọng hỏi: "Lão Ngụy, ông có biết xuất thân của vị thiếu gia này không?"
Ngụy Thái nhíu mày nói: " Nếu như đã quen biết giám đốc
Phương, lại biết Đỗ Nguyệt Hoa, vậy thì không thể nghi ngờ anh ta đúng là người Đề Ngạn.
"Điều này là chắc chắn rồi." Hắn Văn Đức tỏ vẻ đồng ý.
Ngụy Thái nói tiếp: "Họ Triệu, người Đề Ngạn, dám nói Đỗ Nguyệt Hoa như loài bỏ sát, nếu tôi đoán không nhầm thì, anh ta là người có nhiều tiến nhất ở Đề Ngạn, có thực lực nhất, nhưng lại là người lý lịch thấp nhất, ít được biết đến nhất trong Triệu gia
Tê!
Hắn Văn Đức hít một hơi, kinh ngạc nói: "Lão Ngụy, ông là nói, anh ta là hậu duệ của Triệu Cửu Linh?"
"Chắc là vậy."
Ngụy Thái gật đầu, cười đầy ẩn ý: “Nếu đúng thế thật thì sẽ có trò hay để xem đấy, đây là giai tộc mà người bình thường không thể trêu chọc vào đâu!"
Dưới ánh mắt xem náo nhiệt của mọi người, Diệp Thần cười khảy lớn tiếng thốt ra vài chữ: "Mày thi tính là cái gì, lại dám để cho tao phải quỳ xuống?" Dứt lời, vẻ mặt của anh lạnh hắn đi.
"Tao là cái gì?" Triệu Văn Triết chống nạnh, dở cười dở khóc nói: "Nói ra không sợ hù dọa chết mày, quên đi, Thi Nhã, nói với anh ta, tôi không nghĩ lấy thanh danh của gia tộc đi dọa một con kiến."
"Được, Triết thiếu" Phương Thi Nhã nhất thời nín khóc, lại mỉm cười ngạo nghề nói: "Tuy trong nhà Triết thiếu không kinh doanh, nhưng tất cả các ngân hàng trong nước đều có cổ phần của công ty gia tộc Triết thiếu, tài sản nhiều đến Triết thiếu cũng không biết chính xác có bao nhiêu, hàng năm tiền hoa hồng liền vượt qua hai mươi tỷ đi."
"Những điều này chắc chỉ có thể dọa mày sợ, thực sự khiến mày tuyệt vọng phải là, sư phụ của Đỗ Nguyệt Hoa khi còn sống là thủ hạ, hay đúng hơn, giống như một con chó dưới trướng cụ ông của Triết thiếu! Đỗ Nguyệt Hoa đến tư cách làm chó của Triết thiếu cũng không có!"
"Thật nực cười mày lại muốn Đỗ Nguyệt Hoa đi xử lý Thiên Chính Quốc Tế, chỉ cần một cuộc điện thoại của Triết thiếu, đảm bảo Đỗ Nguyệt Hoa ngay lập tức quay người muốn gϊếŧ chết mày!"
Dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều khϊếp sợ
"Chẳng trách Triệu thiếu gia này không đem Đỗ Nguyệt Hoa đặt vào trong mắt, hóa ra anh ta là con cháu của Triệu gia."
"Quả nhiên là bối cảnh đáng kinh ngạc! Đối với những người đã ngoài năm mươi tuổi ở đây, có ai không biết cụ Triệu của Triệu gia ở Đề Ngạn"
"Không nghĩ tới một nhân vật lợi hại như thế lại đến giúp đỡ giám đốc Phương! Xem ra lần này vợ chồng giám đốc Tần gặp xui xẻo rồi!"