Y thuật được biết là không tồi, dựa vào y thuật để kết bạn với một số người có thể lực.
Phương Thi Nhã sau khi nghe liền cười khúc khích: "Một người đàn ông rác rưởi như vậy thậm chí còn không có tư cách để bước vào giới trung lưu! Vậy mà, cô ta lại đưa anh ta đến bữa tiệc kết giao do cô Thẩm tổ chức?"
"Trời ạ! Đây đối với người cao quý như cô Thẩm thật sự là một sự sỉ nhục lớn"
"Không phải như vậy!" Ngụy Thái nói: "Nhờ có người đàn ông này mà Tần Lạc Tuyết kết giao được với một số người quyên quý, kết quả liên bay lên nhanh chóng! Chủ tịch Phương có thể còn chưa biết.
Vài ngày trước cô ta vậy mà dám thay mặt ông nội mình đi bàn chuyện hợp tác với cô Thẩm đơn giản là không để cô Thẩm trong mắt! Kết quả là, cô ta đàm phán thất bại không nói làm gì?!
Còn khiến cô Thẩm tức đến không muốn bàn chuyện hợp tác với những người khác nữa! Không ngờ hôm nay cô ta vậy mà lại dám đến dự tiệc rượu do cô Thẩm tổ chức, mặt cũng thật là quá dày.”
Phương Thi Nhã vừa nghe xong, tràn đầy không thể tin được nói: "Cô ta chỉ là một cái giám đốc nho nhỏ, dám thay mặt người cầm quyền chân chính của tập đoàn đi bàn chuyện hợp tác với cô Thẩm? Trời ạ, cũng quá mức không cho cô Thẩm mặt mũi rồi? Cô ta có thân phận gì chứ?"
"Loại phụ nữ này không nên để cô ta xuất hiện ở đây!"
Vừa dứt lời, Phương Thi Nhã đã giảm lên giày cao gót về phía Tần Lạc Tuyết, trong lòng nói: [Dám cướp đoạt ánh sáng của tôi, xem tôi làm cho cô phải xấu hổ như thế nào!]
Thấy vậy, Ngụy Thái mừng rỡ, líu lưỡi, cuối cùng cũng đạt được mục đích rồi.
“Làm nháo loạn lên đi, càng nháo lớn càng tốt, tốt nhất là hãy phá tan tiệc rượu của Thẩm An Kỳ! Lúc đó xem Tần Lạc Tuyết và Diệp Thần hai người giải quyết hậu quả như thế nào!” Ông ta trong lòng đặc ý nói rồi nhanh chóng lẻn đi, kẻo bị kéo vào đống rắc rối đó.
Cho dù mạng lưới quan hệ có rộng đến đâu, Diệp Thần cũng chỉ là con kiến trước một đại gia người Hoa như Thẩm An Kỳ
Phải biết, phía để độ hết lời ca ngợi Thẩm An Kỳ đã mang số tiền khổng lồ về nước để đầu tư, đồng thời còn đưa ra một số chính sách hỗ trợ và giúp đỡ.
Danh tiếng như vậy, còn lâu một bác sĩ như anh ta có thể đắc tội được.
Mà nói đến Tần Lạc Tuyết, cô rất ngạc nhiên, vì có đến vài đại gia ở Đề Ngạn đột nhiên đến nói chuyện với cô! Còn cùng cô trao đổi danh thϊếp.
“Giám đốc Tần, sau này nếu muốn hợp tác, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
"Được hợp tác với Giám đốc Tần là vinh dự của chúng tôi."
“Đúng vậy, tập đoàn nhà họ Tần tài sản lớn mạnh, Giám đốc Tần vừa có tài năng lại vừa xinh đẹp! Tôi tin rằng sẽ rất thoải mãi khi được hợp tác với một công ty như vậy."
Các nhà kinh doanh giàu có lần lượt nói.
“Cảm ơn sự ưu ái của các vị giám đốc! Lạc Tuyết xin kính các vị một lỵ." Tần Lạc Tuyết cầm một ly đầy rượu vang đầy đến bảy phần lễ độ nói.
Tiệc rượu vốn là nơi giao lưu, hợp tác, tuy đa phần là buôn chuyện nhưng đôi khi cũng có thể thu được nhiều dự án hợp tác.
Là giám đốc của một tập đoàn, Tần Lạc Tuyết chắc chắn sẽ không buông tha cho bất cứ cơ hội gì có thể mang lại lợi ích cho tập đoàn.
Chỉ là lúc này, đột nhiên một giọng nói cất lên.
"Cô Tần! Tôi nghe nói mấy ngày trước có thay mặt ông nội đến nói chuyện hợp tác với cô Thẩm, khiến cô Thẩm không vui! Thực là có chuyện như vậy sao?"
Chính là Phương Thi Nhã chen vào trong đám người, nhìn Tần Lạc Tuyết cười một cách hài hước.
"Cái gì?" Các nhà kinh doanh giàu có đều sửng sốt, ly rượu đưa đến bên mỗi lập tức đặt xuống, nhìn Tần Lạc Tuyết đầy hoài nghi.
Sự việc thay đổi đột ngột khiến mặt của Tần Lạc Tuyết trong nhảy mặt đông cứng lại, mang ánh mắt không rõ nhìn sang Phương Thi Nhã
"Cô là?" "Phương Thi Nhã, giám đốc của tập đoàn quốc tế Thiên Chính ở Đề Ngạn"
Nghe vậy Tần Lạc Tuyết thầm ngạc nhiên, cô đã nghe nói đến Phương Thi Nhã, nữ giám đốc xinh đẹp số một ở Đề Ngạn, có tiếng ở Dương Tử, hơn nữa tài sản của tập đoàn quốc tế Thiên Chính vượt xa tập đoàn họ Tần.
"Không đến mức làm cô Thẩm tức giận! Hôm đó là tôi thực sự không cân nhạc kỹ" Tần Lạc Tuyết khiêm tốn nói
"Nhưng tôi lại nghe nói rằng ngày hôm đó sau khi cô đàm phản thất bại với cô Thẩm, cô Thẩm liền không vui, ngay lập tức chấm dứt buổi đàm phán.
Điều đó không đủ để chứng minh rằng cô đã làm cho cô Thẩm tức giận sao?" Phương Thi Nhã chế nhạo.
Tần Lạc Tuyết sửng sốt.
"Thật sự có chuyện như vậy sao? Giám đốc Phương, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Mấy người đại gia không biết uẩn khúc bên trong lần lượt hỏi.
Phương Thi Nhã nói: "Cô Thẩm đã đầu tư hai mươi tỷ đô la Mỹ thực hiện dự án trị giá hàng trăm nghìn tỷ đồng! Cô ta là giám đốc nho nhỏ của một tập đoàn lại dám thay mặt người đứng đầu chân chính bàn chuyện hợp tác với cô Thẩm.
Đây không phải là không coi cô Thẩm ra gì sao?"
Ngay khi câu nói này phát ra, những doanh nhân giàu có vốn định hợp tác với Tần Lạc Tuyết đều lùi lại, sợ hãi mà né tránh.
"Tập đoàn họ Tần có tài sản khoảng trăm nghìn tỷ, trong mắt cô Thẩm chỉ như là con kiến, hợp tác với cô Thẩm là trèo cao!
Vậy mà chủ tịch của bọn họ lại không trực tiếp đi đàm phán chỉ cử một giám đốc đi! Có phải quá không biết điều không?"
"Không ngờ giám đốc Tần tuy xinh đẹp nhưng lại không thông minh! Tôi thật sự không hiểu tài sản của tập đoàn họ Tần kiếm được bằng cách nào."
"Ai dám hợp tác với một công ty không hiểu đạo lí đối nhân xử thế như vậy" Nghe những âm thanh chất chúa này, sắc mặt Tần Lạc Tuyết lập tức sụp đổ.
Đúng lúc này, Diệp Thần, người vẫn luôn ở bên cạnh Tần Lạc Tuyết nghe cô nói chuyện, thấy có người tới quấy rầy cô, lập tức đứng dậy ra mặt: "Trong chuyến thăm Nhật Bản của Tổng thống Mỹ, cô có bao giờ thấy Hoàng quân Nhật ra sân bay đón ông ấy không? Đồng dạng như vậy mà nói, vợ tôi với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn họ Tận đến bàn chuyện hợp tác với Thẩm An Kỳ, tại sao lại là xem thường cô ta? "
"Tôi thực sự không ngờ mấy người làm ăn các người lại có tư tưởng quan liêu nghiêm trọng như vậy! Thực sự khiến người ta phải lau mắt mà nhìn."
Lời của Diệp Thần rất mạnh mẽ, ánh mắt anh sắc bén phóng thẳng về phía Phương Thi Nhã! Cả hội trường tiệc rượu lặng ngắt như tờ, tất cả đều sợ hãi nhìn Diệp Thần.
Phương Thi Nhã choáng váng, cố gắng nghĩ cách phản bác, lại phát hiện không tìm ra được lý do nào thích hợp.
Những doanh nhân trước đó mắng chửi Tần Lạc Tuyết giờ đều tự giác im miệng.
Chỉ có Tần Lạc Tuyết vui mừng nhìn Diệp Thần, ôm chặt lấy cánh tay anh.
Quả nhiên có anh ở đây, bão tố đến đâu anh cũng có thể thay cô chống đỡ.
"Cứ như này mà nói, giống như giám đốc Tần cũng không có gì thất lễ "
"Vậy không phải là giám đốc Tần thất lễ mà là cô Thẩm lòng dạ hẹp hòi rồi."
Rất nhanh, có không ít người nhỏ giọng nghị luận.
"Vợ! Chúng ta đi nơi khác, đừng ở đây nói chuyện với người phụ nữ ngu ngốc này nữa! Đỡ khiến chỉ số thông minh của em bị kéo thấp xuống."
Diệp Thần liếc nhìn Phương Thi Nhã, rồi mỉm cười với Tần Lạc Tuyết.
"Vâng." Tần Lạc Tuyết không do dự gật đầu.
Cô không dám nhận chỉ số IQ của mình cao nhưng cô chắc chắn Diệp Thần vô cùng thông minh, lại sợ chỉ số thông minh của anh bị người phụ nữ kia ảnh hưởng.
"Đứng lại!" Phương Thi Nhã giận dữ hét một tiếng.
Cô ta giảm chân trên giày cao gót, ngăn cản đường đi của Diệp Thần và Tần Lạc Tuyết, chỉ vào mũi của Diệp Thần, mắng: "Anh thì tính là cái gì? Một kẻ hạ lưu nghèo hèn, ai cho anh can đảm nói tôi ngu ngốc?"
"Ngu ngốc nhất phải là vợ của anh kia, bằng không sao có thể coi trọng cái loại người đáng ghét lại nghèo kiết xác như anh?"
"Cô cô cô.." Tần Lạc Tuyết ngạc nhiên hít hít mũi, từ khi kết hôn đến giờ, cô chưa từng nghe ai nói Diệp Thần xấu xa và nghèo hèn, chẳng ngờ hôm nay lại có một người phụ nữ nhảy ra nói anh vừa xấu vừa nghèo, có sao có thể không tức giận?
"Chủ tịch Phương có chuyện gì vậy?" Rất nhanh, có một phú thương Đề Ngạn giàu có cất tiếng hỏi.
Phương Thi Nhã đắc ý nói: "Các vị ở đây có điều không biết! Chồng của giám đốc Tần xuất thân bình dân, lại là người đàn ông đã ly hôn, các vị nói xem thân phận của giám đốc Tần, phải gả cho nam nhân thấp kém như vậy, có phải cô ấy rất ngốc không?"
"Đây đầu chỉ là ngốc nghếch, quả thật chính là có mắt như mù nha."
"Ánh mắt như vậy cũng có thể làm giám đốc, thật không dám khen tặng"
"Không ngờ giám đốc Tần thích người đàn ông kết hôn lần thứ hai, xem ra khấy vị của cô ấy cũng rất nặng đi"
Không ít thương nhân giàu có từ nơi khác đến đều đang cười nhạo.
"Cô...! Quá rẻ tiền!" Tần Lạc Tuyết tức giận, trừng mắt nhìn Phương Thi Nhã, nói: "Chồng tôi xuất thân bình dân thì thế nào?! Cô có hiểu rõ thân phận và địa vị của anh ở Giang Châu hiện giờ không? Nếu nói thân phận của anh thấp kém, thì đến cô có xách giày cho anh ấy cũng không xứng!"
Tần Lạc Tuyết đã giận đến nỗi không thèm giữ hình tượng, bởi vì cô không thể dễ dàng tha thứ cho người nào chửi mắng Diệp Thần, giống như Diệp Thần cũng không cho phép ai khi dễ cô.
"Anh ta! Chỉ bằng anh ta thì có thân phận và địa vị gì?" Phương Thì Nhã cười lạnh, nói: "Tôi nghe nói, chồng cô là bác sĩ, mở phòng khá, nhưng cũng chỉ là hạng người đi ở rể! Còn mới kết giao với một vài người quyền quý ở Giang Châu đã được tính là có thân phận và địa vị?
Tôi đây ở Đề Ngạn cũng quen biết rất nhiều người quyền quý, có phải cũng được tính là thân phận và địa vị cao vô cùng không? Chỉ là ngụy biện thôi, thực sự nực cười."
"Thân phận hay địa vị cũng không phải chỉ quen biết vài người liền nói có thành có, cần được mọi người tán thành, ít nhất cũng phải làm cái gì đó! Xin hỏi, chồng của cô có được thể không?"
"Nếu anh ta chỉ là một người mở phòng khám thì làm sao đã dám nói đến có thân phận địa vị gì?"
"Đi ở rể đã là thân phận thấp rồi! Nếu có địa vị thì sao lại chịu ở rể được?"
Nhiều người tiếp tục cười nhạo.
"Các người..." Tần Lạc Tuyết chỉ có một người, không thể chống lại đám đông, vốn có rất nhiều lời chứng minh thân phận và địa vị của Diệp Thần, lại bị mọi người chen miệng, không thể nói được ra, nhất thời đưa mắt hướng Diệp Thần cầu cứu.