Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 123: Ông Quách cũng phải tôn làm thần?

"Haha, anh chồng bác sĩ của cậu giả vờ giỏi đấy, cuộc gọi ban nãy là cậu lên gọi đúng không, làm như thế hai người thực sự có danh tiếng ở Thanh Châu này.

Thực sự là nực cười lắm, chú ý đến đồ trên người là biết ngay, toàn Hàng vô danh"

Nhìn Diệp đại sư cúp điện thoại, suýt nữa bật cười.

Như anh đây, từ đầu đến chân toàn là thương hiệu quốc tế.

Ngay cả chiếc qυầи ɭóŧ cũng có giá bảy mươi triệu, chưa kể quần áo bên ngoài, tầm năm sáu chục triệu cũng đã khiến anh ngại mặc ra ngoài mặc người ta.

Diệp Thần thì sao? Chắc đồ toàn thân giỏi lắm được bốn chục triệu, ngay cả cái đồng hồ cũng không phải loại được giới thượng lưu yêu thích, chắc chỉ có người vợ đi bên cạnh là nhìn đáng giả.

Loại đàn ông này ra đường vơ bừa cũng được một nằm.

Huống chi ở Thanh Châu này, mấy ai giàu có được như Từ Hoành Bản?

Cảm thấy không cho Diệp Thần chút mặt mũi nào, Từ Hoành Bần chỉ thấy rất tiếc, vì anh lại con trai của giới thượng Lưu Thanh Châu.

“Đợi người của tôi tới, lúc ấy đừng hối hận." Diệp Thần nhìn Từ Hoành Bẫn như một đồ ngốc, vừa rồi trong đám thương nhân chào hỏi Quách Chính Hoa, trong đó hình như có chủ tịch của Tập đoàn Vientiane Holdings, nếu Diệp Thần đoán không sai, đó chính là cha của anh ta.

“Hahaha!" Từ Hoành Bản bật cười khi nghe những lời đó, anh ta chỉ nghĩ những lời của Diệp Thần quả nực cười.

Liệu Từ Hoành Bẫn có sợ hãi trước một bác sĩ hôi hám? “Miễn là đừng mang đến đây toàn chó mèo.

Lưu Vân Lan liếc nhìn một cái, đối với Từ Hoành Bản nói: “Em nói có đúng không?"

“Cái cặp đôi kia, thân phận và địa vị của mấy người chỉ đảng chỉ đáng để chơi với chó mèo, Hán là ngưu tâm ngưu, mã tầm mã"

Từ Hoành Bản cười nói: "Coi như hôm nay anh may, nếu không bình thường tôi cũng lười nói chuyện với người như anh.

Nói chuyện với loại người như anh thật mất hết thân phận của tôi, anh có nghĩ như vậy không hả bác sĩ?”

Sau khi nói xong, anh ta không quên năm cho Diệp Thần một cái nhếch mép, cùng ánh mắt khinh thường.

Lúc này, răng của Tần Lạc Tuyết bắt đầu ngứa ngày, bực ở cái đây là Thanh Châu, chứ nếu ở Giang Châu, cô phải tất vào cái má xấu xí của Lưu Vân Lan và Từ Hoành Bản.

Về phần Ngô Nguyên Thanh, ông coi như không có chuyện gì xảy ra.

Dù sao Diệp Thần lên tiếng thì ông mới động tay, còn không thì cũng như câm điếc, chỉ giương mắt nhìn hai tên hề kia trình diễn.

“Đùng vậy, trong mắt tôi họ quả nhiên là đảm chó mèo, nhưng trong mắt hai người, tôi không biết có phải hay không?” Diệp Thần nhẹ giọng đáp.

Từ Hoành Bẫn tưởng như đã hiểu dụng ý của Diệp Thần, liền đắc ý nói: “Trong mắt bác sĩ như anh, đó là đảm chó mèo, thì chúng là gì trong mắt tôi?”

“Lời nói rất khẩu khí, hi vọng sau khi gặp họ, anh sẽ có thể lặp lại, tôi nhất định sẽ rất nể phục anh." Diệp Thần cười nói.

“Lời này rất phù hợp với ý tôi! Để xem tôi sẽ chế nhạo đảm chó mèo của anh như thế nào?" Diệp Thần cười nói.

Ngay sau đó một giọng nói lớn vang lên.

“Từ thiếu gia, nghe nói có thàng ranh muốn so đo với cậu sao? Đợi chúng tôi cho hắn bài học."

Nghe vậy, Từ Hoành Bẫn vui vẻ, lập tức dìu Lưu Vân Lan bước tới, sao một hồi chào hỏi, liền dẫn theo hơn chục vị công tử ăn mặc xa xỉ, đi về phía Diệp Thần nói đùa.

"Mọi người, chính là kẻ này, là bác sĩ kê thuốc bình dân! Không chỉ gọi là vợ chưa cưới của tôi là trà xanh, mà còn đưa cho vợ tấm thẻ khoác lác bên trong có 900 triệu đô.

Đã thế còn thể hiện thái độ khinh thường tôi, nói rằng hơn tôi ở cái đất Thanh Châu này! Tôi không thể chịu được loại kiêu ngạo, khoác này nên gọi anh em đến cho chúng một bài “

Mọi người đều bật cười khi nghe thấy điều này!

“Các anh em, hắn ta cũng vừa mới gọi ai đó.” Từ Hồng Bên nói thêm.

Một loạt tiếng cười ầm ỹ khác vang lên.

“Các anh em, bắt đầu xưng hô tên tuổi, cho tên bác sĩ kia biết bản thân đang ở đâu!”

Một thanh niên hét lên, sau đó ngẩng đầu nói với Diệp Thần: “Lâm Phong, còn trai của chủ tịch tập đoàn năng lượng Hải Thiên, tài sản gia đình không có bao nhiêu, chỉ có 4 tỷ rưỡi đô la, 5 chiếc ô tô thể thao, một chiếc du thuyền.

Bản thân tôi đã mở một công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình! Vì công việc kinh doanh không thuận lời, cha tôi bảo tôi dừng lại để thừa kế cơ nghiệp của ông ấy! Với tài sản hơn 4 tỷ rưỡi độ, tôi vẫn không thấy vui mà cần ai đó trút giận.”

Ngay sau lời này, một tên công tử khác liền bật cười: “Gần đây, tôi cũng rất khó!”

Anh ta bước tới, chế nhạo Diệp Thần.

"Cát Quang Vinh, con trai của lão đại Thanh Châu! Tôi cũng không biết tài sản gia đình thực sự có bao nhiêu, nhưng nếu ai muốn làm ăn nghiêm túc, thuận lợi, phải nhờ ba tôi giúp đỡ, lo lót những công việc ngầm.

Vì sợ thế giới ngầm Thanh Châu khổng lồ này sẽ rơi vào tay người khác! Tôi rất khó chịu, muốn tìm ai đó để trút”

Lời vừa dứt, một thanh niên khác đứng dậy.

“Lưu Văn Đào, con trai của chủ tịch tập đoàn địa ốc Thịnh Hoa, có gia sản từ 4 tỷ rưỡi đô đến 7 tỷ đô! Tôi có võ, muốn xông pha với chủ tịch hiệp hội võ thuật Thanh Châu.

Nhưng cha tôi sợ võ thuật sẽ làm tổn thương xương của tôi! Nên tôi chỉ có thể làm việc ở tập đoàn với tư cách người thừa kế! Tôi rất tức giận nên cũng muốn tìm một bao cát để xả"

Các thiếu gia lần lượt khoe khoang, tất cả đều có một câu chốt là cần một người để xả giận! Sau khi hơn chục cái tên thiếu gia được đưa ra, biểu hiện của Tần Lạc Tuyết đã thay đổi rất nhiều.

Cô ước tính tổng tài sản của đám thiếu gia công tử này lên tới hơn 3 tỷ đô, so với Thanh Châu với dân số 8 triệu người, thì tài sản của họ đã chien 1/6 tổng GDP.

Có thể nói hơn một nửa số thanh niên giàu có và quyền lực nhất Thanh Châu đều có mặt ở đây! Không biết so với đám người Ngụy Tử Phi thì chênh lệch bao nhiêu.

Thật đáng sợ!

Nhiều thể lực lớn nhỏ đều dồn tụ về đâu, dù ông Quách đến hỗ trợ Diệp Thần, thì cũng chưa chắc áp đảo được họ.

“Tần Lạc Tuyết, thế nào rồi, thế lực bạn trai tớ như vậy, không phải rất tuyệt vời sao? Cậu đang ghen tị đúng không?"

Lúc này, Lưu Vân Lan mới cao giọng, nhìn Tần Lạc Tuyết khoe khoang bỡn cợt.

“Vậy thì sao, dù sao chồng tớ cũng là người quyền lực nhất trong mắt tớ." Tần Lạc Tuyết không tức giận, tự đặc nói, năm lấy cánh tay Diệp Thần.

Lưu Vân Lan cười, khinh thường nói: “Cậu nguyện ý ở cả đời ở bên một tên bác sĩ bé nhỏ ấy sao? Đừng tự lừa mình dối người, tớ biết cậu ghen tị với tớ.

Chắc cậu nghĩ tại sao tớ lại có thể tìm được một người giàu có quyền lực như vậy.

Cậu kết hôn với một tên bác sĩ tầm thường thế này thì khác gì đâm đậu vào chỗ chết.

Nếu vậy, tớ cũng chẳng ngăn cản làm gì đâu.

Tần Lạc Tuyết sắp nổi điên thì Diệp Thần ngăn cô lại, khinh thường nói với đám người Lưu Vân Lan: “Chỉ là một đám khoe mẽ! Không đáng để liếʍ giày cao gót của vợ tôi! Thật nực cười khi cô không biết xấu hổ lại đi phô trương trước mặt cô ấy"

Ngay khi nói ra câu này, đảm thiếu gia lập tức bùng nổ.

“Chết tiệt, mày muốn đi tìm chết sao? Dám nói bọn tao là đám người khoe mẽ, mày là cái quái gì?"

“Có tin hay không, Tao lập tức gϊếŧ mày!"

“Từng gặp kẻ ngông cuồng, nhưng chưa bao giờ thấy ai ngông cuồng như mày! Để xem đảm chó mèo mày gọi trên méo thế nào, để xem Tao có cho mày một trận được không?”

Từ Hoành Bản thậm chí còn chỉ vào mặt Diệp Thần, nói: “Cái thằng chết tiệt, quỳ xuống xin lỗi anh em tao, nếu không Cát Quang Vinh gọi người đến gϊếŧ mày!"

Diệp Thần khịt mũi, nam lấy bờ vai thơm tho của Tần Lạc Tuyết, nhìn Từ Hoành Bản, nhẹ giọng nói: “Mày quỳ xuống, nếu không Tao kêu người ném mày xuống biến làm mồi cho cá mập”

“Mày...!" Từ Hoành Bân chỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung.

Cát Quang Vinh tức giận nói: "Mày quên tao là con trai của lão đại Thanh Châu sao? Mày dám nói những lời này sau khi biết tao là ai?"

“Nói cho mày biết, cha Tao - Cát Khiếu Thiên đang có mặt ở chợ ma! Có hay không Tao gọi một cuộc điện thoại, cha tao lập tức cho người ném mày xuống biển làm mồi cho cá mập”

“Không tin." Diệp Thần lắc đầu.

"Cha mày chỉ là chó của thuộc hạ tao, nếu ông ta ở đây, Tao sẽ bảo ông ta ném mày xuống biển!

Trên đường đến đây, Diệp Thần nghe được chính miệng Quách Chính Hoa nói rằng thế lục của ông ở Thanh Châu lớn hơn của Kim Thiên Hào ở Giang Châu.

Lão đại Thanh Châu dựa vào ông rất nhiều, một lời nói của ông, có thể khiến cho trật tự thế giới ngầm thay đổi.

Diệp Thần đương nhiên có thể nghe hiểu ý của Quách Chính Hoa, chính là ông có nguyện vọng có thể làm việc chi Diệp Thần như Kim Thiên Hào.

Mục đích là hi vọng Diệp Thần có thể che chở cho ông, nếu một ngày nào đó có chuyện bất lợi xảy ra với ông, Diệp Thần chiếu cô ông.

“Đồ khốn kiếp này" Cát Quang Vinh định dùng nằm đấm giải quyết Diệp Thần, nhưng vì quả tức giận nên chỉ có thể lấy tay che ngực, cảm thấy vừa rồi minh bị nhồi máu cơ tim.

Đám thiếu gia nhanh chóng đến xem tình hình của Cát Quang Vinh.

"Đồ khốn kiếp, dám nói Cát khiếu Thiên là chó của người hầu mày! Làm như mày là chủ nhân của nhà họ Quách, máy nghĩ mày xứng sao?” Lưu Văn Đào tức giận nói với Diệp Thần.

"Võ công của nhà họ Quách có thể chống trời, liệu cho chịu làm người hầu cho tay bác sĩ hôi hám này?"

"Có mà tên bác sĩ hội hám này không xứng làm người hầu cho ông Quách thì có"

Nhưng lại không nghĩ tới Diệp Thần mặt không đỏ, tím không đập, bình thản nói: "Không cần quan tâm, tôi có phải chủ nhân của Quách Chính Hoa hay không, chỉ cần biết ông ta là dao trong tay tôi, tôi muốn gϊếŧ ai thì ông ta sẽ ra tay!"

“Tự phụ! Quá tự phụ” Đám thiếu gia vô cùng giận dữ, nhìn nhau chuẩn bị xử lý Diệp Thần.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng người

Những thiếu gia đang định thể hiện đẳng cấp, thì thấy một nhóm trung niên quý phái đang đi về phía bọn họ.

“Đó là ông Quách! Còn có cha tôi, ông Lâm, ông Cát, ông Lưu, bố các anh em cũng nằm trong số đó.” Từ Hoành Bân hào hứng gọi.

Lâm Phong liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Ba phút nữa sẽ là mười hai giờ sáng, Ông Quách và cha chúng ta chuẩn bị tham gia buổi đấu giá! Chúng ta qua chào hỏi một câu”

Lời nói xong, Lâm Phong không thèm nói chuyện với Diệp Thần, chạy về phía trước.

Thấy vậy, Từ Hoành Bân và những người khác cũng không vội giải quyết với Diệp Thần, một nhóm người lập tức chạy mấy, ngay sau đó gian hàng số 18 lập tức yên tĩnh hẳn.

Nhưng phía cách Diệp Thần vài trăm mét, có một giọng nói lớn.

“Ông Quách, Ngài Diệp đó là người thế nào? Tại sao chưa bao giờ nghe ông nhắc tới?" Lão đại Cát Khiếu Thiên cung kính hỏi như một con chó pug

"Đúng vậy, ông Quách, Ngài Diệp đó là người như thế nào?" Nhiều người tò mò hỏi.

Quách Chính Hoa cười tủm tim nói: "Ngài Diệp là huyền thoại trong tâm trí và là niềm tin bất diệt của tôi! Ngài có sức mạnh tiêu diệt họ Quách bằng một cái lật tay! Chỉ cần có thể ôm đùi ngài, nhà họ Quách có thể thịnh vượng cả trăm năm.

Nếu thàng con út không vì chọc giận ngài ấy mà bị đánh cho gãy chân, thì tôi đã ôm đùi ngài ấy sớm hơn! Để được ôm đùi ngài ấy, tôi phải thể hiện sự chân thành, chăm chỉ không nguôi! Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm khi được ngài ấy che chở"

Các đại gia đều hít một hơi thật lạnh khi nghe những lời nói đó.

Con út ông Quách bị đánh gãy chân! Ông Quách không tức giận mà còn tiếp tục xu nịnh, xem ra ngài Diệp đó là một đại nhân vật thực sự.

Các đại gia đã thấm thía sâu sắc.

Đồng thờ cũng dành sự ngưỡng mộ với Diệp Thần.

“Ông Quách!"

Lúc này, Từ Hoành Bẫn vào nhóm thiếu gia chạy đến, chào hỏi Quách Chính Hoa, sau đó lùi sang một bên.

“Quang Vinh lại đây!” Cát Khiếu Thiên lập tức vẫy tay với Cát Quang Vinh.

“Bố, có chuyện gì vậy?” Cát Quang Vinh cười hỏi.

“Đi theo cha, cha dẫn con đi gặp một ông lớn, một người mà ông Quách cũng phải kính nể như thần." Cát Khiếu Thiên tự hào nói.

“Cái gì? Ông Quách cũng phải tôn làm thần?” Cát Quang Vĩnh lập tức hưng phấn: “Con người vĩ đại như vậy có phải đến từ thủ đô."

“Cha không biết, dù sao con phải cư xử đúng mực, đừng làm cho xấu hổ." Cát Khiếu Thiên nhắc nhở.

"Con sẽ không làm xấu mặt cha, sẽ thể hiện sự tôn kính với người đàn ông vĩ đại đó!" Cát Quang Vinh vỗ ngực nói.

“Tốt lắm.” Cát Khiếu Thiên mim cười hài lòng.

Đồng thời, những người giàu có khác cũng thúc giận con cái họ ra mặt! Cả giả lẫn trẻ đều phấn khởi, tự nhủ mình phải thực hiện cho tốt

Ngay cả ông Quách cũng coi người đó như thần, chỉ cần được người đó ưu ái, sẽ một bước lên trời.

Nhưng đám thiếu gia không biết một tin dữ đang chuẩn bị chào đón họ.